Sau khi ăn xong bữa tốt, Mị Âm Tuyết dìu An Tiểu Yêu về phòng. Vừa vào
phòng, Mị Âm Tuyết liền ấn An Tiểu Yêu vào tường, tay nâng cầm cô lên,
đôi mắt trở nên đen hơn.
"Tiểu Yêu, cuối cùng thì em cũng thuộc về anh ———"
Lời nói của Mị Âm Tuyết làm Tiểu Yêu rùng mình. Tại sao lại nói, cuối
cùng cũng thuộc về anh ta? An Tiểu Yêu nhẹ nhàng đẩy Mị Âm Tuyết, trong
lòng có chút khó chịu.
"Mặc dù chúng ta sống chung nhưng em
không có thuộc về anh nha. Trong một tháng nếu em đổi ý thì vẫn được, và một điều quan trọng là em thuộc về chính em."
An Tiểu Yêu
phản bác lại Mị Âm Tuyết, tuy mới bắt đầu mà cô đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Sáng nay, cô còn cùng Long Viêm Dạ và Long Quân An trò chuyện vui vẻ
trong nhà họ Long, vậy mà buổi tối đã là chủ nhân tạm thời của căn phòng xa lạ này rồi, lại còn có hôn ước với Mị Âm Tuyết. Dù cô từng có tình
một đêm với anh ta nhưng cô không có nhớ một chút cảm giác nào của đêm
đó, nói thật lòng thì Mị Âm Tuyết đối với cô có chút xa lạ. Người đứng
trước mặt cô mà An Tiểu Yêu chỉ biết anh ta là một ngôi sao lớn, còn lại cái gì cũng không biết. Mị Âm Tuyết cười gian.
"Không sao.
Sớm muộn gì em cũng là của anh, một tháng hay cả đời đi nữa thì em cũng
chỉ thuộc về một mình anh thôi, em không có cơ hội mà thay đổi đâu vì
anh chính là cha Bảo Bảo ———"
Mị Âm Tuyết quyết tâm trói An
Tiểu Yêu ở bên vì ngoài lần đầu gặp nhau cô làm cho anh rung động thì
còn một nguyên nhân khác vô cùng quan trọng, nhưng đó là một bí mật
không thể bị phát hiện. Nhưng anh thật lòng muốn che chở cho cô gái xinh đẹp trước mắt này, hôm nay mới là ngày đầu tiên, cứ từ từ anh còn nhiều cơ hội mà. Mị Âm Tuyết xoay người rời đi, để lại căn phòng im ắng. An
Tiểu Yêu mở cửa sổ ra làm căn phòng thoáng mát hơn, không biết vì sao cô luôn cảm thấy kỳ lạ, Mị Âm Tuyết luôn làm cho cô cảm thấy xa lạ như
người dưng, không giống cảm giác quen thuộc như khi cô ở nhà họ Long.
Không biết giờ Long Viêm Dạ đang làm gì, chắc anh rất ghét cô? Trải qua
chuyện này chắc anh ấy không muốn nhìn thấy mình nữa. An Tiểu Yêu hít
một hơi thật sâu, chợt có cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, An Tiểu
Yêu tuy đang mang thai nhưng vẫn hoạt bát, bước một bước dài tới trước
cửa, lấy tay kéo mạnh cửa ra thì thấy hai người tò mò đang đứng đấy. Hai cô gái trẻ mặc trang phục người làm, mặt đỏ như gấc, ánh mắt lo lắng
nhìn Tiểu Yêu. An Tiểu Yêu nhìn hai người làm, trong lòng thắc mắc.
"Các cô đang làm gì ở đây?"
"Không có, chúng tôi không có làm gì cả."
Cô giúp việc nhanh chóng phủ nhận. An Tiểu Yêu biết họ đang nhìn trộm mình nhưng không biết lý do họ làm vậy.
"Tại sao các cô lại tới đây nhìn lén tôi?"
"Chỉ vì chúng tôi có chút tò mò thôi, nên qua nhòm trộm cô, xin cô đừng nói với cậu chủ ———"
Cô giúp việc cầu xin An Tiểu Yêu, dù biết họ nói dối nhưng cô không
muốn truy cứu tới cùng nên phất tay để bọn họ đi. An Tiểu Yêu vừa đóng
cửa lại thì nghe thấy bên ngoài nói một câu.
"Trời, thật sự quá giống nhau, giống y như đúc vậy ———"
Giống? ! Mình giống cái gì? An Tiểu Yêu chán nản nằm lên giường. Thôi
kệ mọi chuyện đi, dù sao cũng mới chỉ là bắt đầu thôi, nhưng nếu không
thể nào sống chung được với Mị Âm Tuyết thì mình có thể đổi ý mà, An
Tiểu Yêu tự tin, tự nhủ với lòng mình.