Sáng sớm hôm sau, khi An Tiểu Yêu vẫn còn chìm trong giấc mộng thì Mị
Âm Tuyết đã rời khỏi nhà. Khi An Tiểu Yêu tỉnh dậy thì chỉ có cô với mấy người giúp việc ở nhà, trong nhà không có tiếng nói chuyện, An Tiểu Yêu ôm bụng vào bếp ăn tạm chút gì đó rồi ra vườn hoa đi bộ. Cô không biết
tại sai gần đây, hình như là sau khi bụng to ra thì sở thích của cô cũng thay đổi. Trước đây Tiểu Yêu chỉ thích những chỗ náo nhiệt, nhưng bây
giờ lại thích nơi yên tĩnh. An Tiểu Yêu tìm một chỗ vắng trong vườn hoa
để ngồi nghỉ, rồi ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, An Tiểu Yêu
nghe được một cuộc nói chuyện nhưng cô không mở mắt, vẫn lim dim ở chỗ
cũ.
"Nè, cậu nhìn đi. Người mà cậu chủ đưa về có dáng dấp
rất giống cô Liên nha, lần đầu tiên gặp cô ấy, tớ còn tưởng là cô Liên
cơ."
"Đúng vậy nha, không ngờ trên đời này lại có người
giống nhau đến thế. Nếu cô Liên còn sống có lẽ cũng xấp xỉ bằng tuổi cô
An này ———"
An Tiểu Yêu mở tròn đôi mắt, cô vừa nghe thấy
chuyện gì? Họ bảo cô rất giống người nào đó sao, hơn nữa cô Liên gì đó
đã mất rồi ư? Trong đầu An Tiểu Yêu hiện lên một loạt thắc mắc. An Tiểu
Yêu vô cùng tò mò muốn biết thêm về chuyện này nên căng tai ra nghe,
nhưng hình như bọn họ không bàn tán chuyện này nữa. Rốt cuộc chuyện gì
đang diễn ra thế này, Mị Âm Tuyết quyết tâm mang mình đến đây, ngoài lý
do đêm đó đã có tình một đêm với mình thì còn ẩn giấu lý do khác nữa
sao? An Tiểu Yêu dù có nghi ngờ nhưng cô cũng biết không thể khai thác
được gì từ mấy người giúp việc này. Dù An Tiểu Yêu có hỏi bọn họ thì
chắc gì họ đã nói sự thật, nên để biết được sự thật thì An Tiểu Yêu chỉ
cách tốt nhất là hỏi thẳng Mị Âm Tuyết. Đến giờ ăn tối thì Mị Âm Tuyết
mới về nhà, An Tiểu Yêu chỉ ăn vài thìa cơm rồi buông bát. Mị Âm Tuyết
thấy vậy khẽ nhíu mày, phát hiện ra An Tiểu Yêu đang có tâm sự.
"Sao em lại ăn có chút xíu vậy? Em nên ăn nhìu một chút thì Bảo Bảo mới khỏe mạnh. Hay mấy món này không hợp khẩu vị em, giờ em muốn ăn gì cứ
nói, anh sẽ bảo đầu bếp làm cho em."
"Mị Âm Tuyết, vì sao anh lại muốn sống chung với em?"
"Điều này còn cần phải nói sao? Vì anh là cha Bảo Bảo mà ———"
Mị Âm Tuyết nghe cũng hiểu câu hỏi của An Tiểu Yêu còn có ý khác, anh
cũng nhìn ra được tối nay An Tiểu Yêu có gì đó không bình thường. An
Tiểu Yêu cảm thấy Mị Âm Tuyết có chút lo lắng nên cô có cảm giác người
đàn ông đang ngồi đối diện cô chắc chắn không phải vì Bảo Bảo hay vì có
tình cảm với cô mà muốn ở chung với cô.
Chuyện kia đã xảy ra rất lâu rồi, nếu không gặp nhau trong bữa tiệc thì làm sao anh ta biết
đến sự tồn tại của cô. Hơn nữa rõ ràng Mị Âm Tuyết đã điều tra về cô,
nếu không sao anh ta tìm được cha cô. Một người đàn ông trước giờ không
biết và không quan tâm tới cô, đột nhiên lại vì cô bỏ công sức ra điều
tra, e rằng chuyện này không đơn giản như anh ta nói.
"Cô Liên là ai?"
Đột nhiên An Tiểu Yêu đặt ra câu hỏi này, đây là điều mà cô thắc mắc từ trưa tới giờ, e rằng nguyên nhân thật sự có liên quan tới cô Liên này.
Choang ———
Bát cơm trong tay Mị Âm Tuyết rơi xuống bàn, cơm bắt tung toé, một
người giúp việc định dọn nhưng thấy sắc mặt Mị Âm Tuyết không tốt nên
đành đứng im không dám nhúc nhích.