Long Viêm Dạ độ lượng không chấp nhặt nhiều, dù sao giờ An Tiểu Yêu cũng không còn muốn đuổi
anh đi, Long Viêm Dạ cười thầm trong bụng, giờ có nói gì thì Long Viêm
Dạ cũng thuận lợi tiến được một bước đầu tiên trong việc chinh phục Tiểu Yêu rồi. Long Viêm Dạ ở trong nhà Tiểu Yêu mà như đang ở nhà mình, vào
trong bếp lục tìm trà rồi tự pha cho mình, sau đó ngồi xuống cạnh An
Tiểu Yêu.
"Tiểu Dạ đâu? Không phải hôm nay Tiểu Dạ không đến trường sao?"
Câu hỏi quan tâm này của Long Viêm Dạ làm An Tiểu Yêu khó chịu, hóa ra anh
ta đến đây đúng là vì Tiểu Dạ, Tiểu Yêu cảm thấy rất hồi hộp. Mình đã
suy nghĩ kỹ rồi, dù Long Viêm Dạ có dùng cách gì thì mình sẽ không đem
Tiểu Dạ cho anh ta đâu. An Tiểu Yêu khẽ hừ một tiếng, không dám nhìn
thẳng vào Long Viêm Dạ.
"Tiểu Dạ có đến trường học hay không thì liên quan gì tới anh. Anh còn chuyện gì không, nếu không thì xin mời về."
Vừa nhắc tới con trai bảo bối của mình, An Tiểu Yêu liền không muốn ở chung với Long Viêm Dạ dù chỉ thêm vài giây. Long Viêm Dạ cười khổ, nhún nhún vai, tỏ ra mình không quan tâm.
"Đừng vậy mà, Tiểu Yêu. Được rồi, em không thích nói thì anh sẽ không hỏi đến nữa ————"
"Vậy anh không hỏi thì chắc không còn việc gì nữa, anh có thể về rồi."
"Anh, anh đói bụng rồi, có thể để anh ăn no rồi mới đuổi anh về, được không?"
Dưới tình thế cấp bách Long Viêm Dạ liền nghĩ ra một cách đối phó, An Tiểu
Yêu nhìn chằm chằm vào Long Viêm Dạ, phải mất mấy phút mới chậm rãi đứng lên, cúi người nhìn Long Viêm Dạ.
"Anh bỏ ra bao nhiêu công sức tìm chỗ ở của tôi, chỉ vì muốn ăn một bữa cơm à?"
"À, cũng không hẳn là thế. Chỉ cần em cho anh ăn no thì anh sẽ đi ngay ————"
Đôi mắt Long Viêm Dạ lay động làm An Tiểu Yêu không biết lúc này anh đang
nói thật hay nói dối nữa. Cuối cùng thì An Tiểu Yêu cũng nhận thua, mím
môi, tức giận xoay người bỏ vào bếp.
"Được, anh muốn ăn thì tôi sẽ nấu cho anh ăn. Nhưng đừng quên điều mình nói, ăn xong là phải về ngay đấy ————"
Đến lúc bóng dáng An Tiểu Yêu biến mất trong bếp, Long Viêm Dạ mới lộ ra bộ mặt thật, đầy gian xảo. Mình vừa được vào trong nhà, lại còn được ăn
một bữa cơm nữa chứ, bước tiếp theo phải nghĩ xem làm thế nào để phá
được bức tường trong trái tim Tiểu Yêu. Nhưng Long Viêm Dạ thật đáng
thương nha, anh đã quên mất một điều quan trọng, đó là An Tiểu Yêu không biết nấu cơm.
Nhìn cái bát tô trước mặt, Long Viêm Dạ rất
tò mò. Đây là cái gì vậy? Đây là thứ mà An Tiểu Yêu làm cho mình ăn ư,
là bữa cơm để đuổi mình đi sao? Long Viêm Dạ toát mồ hôi, không biết
trong cái bát này chứa cái gì nữa. Long Viêm Dạ phải uốn lưỡi bảy lần
mới dám lên tiếng hỏi.
"Đây là cái gì vậy?"
"Mỳ ăn liền ————"
An Tiểu Yêu trả lời ngắn gọn về vấn đề mà Long Viêm Dạ hỏi, thật ra qua
mấy năm nay, không phải đến món mỳ cô cũng không biết nấu. Cô là cố tình làm thế, toàn bộ đau thương trong lòng Tiểu Yêu dồn hết vào bát mỳ này, cô rất muốn biết Long Viêm Dạ có dám ăn cái thứ này không, và để bát mỳ này hấp dẫn hơn, An Tiểu Yêu đã cố ý cho thêm gia vị nhiều hơn một
chút, đó là cách tiếp đại nồng nhiệt đối với Long Viêm Dạ.
Nghe câu trả lời của An Tiểu Yêu và biểu hiện trên mặt của cô, Long Viêm Dạ
cũng đoán được ít nhiều. Không nói gì thêm, Long Viêm Dạ cúi đầu, cầm
bát mỳ lên, cô gắng đút một miếng thật to vào miệng.
Ặc ————
Mùi vị gì thế này? Vừa quá ngọt, vừa quá chua mà không đúng, nếm thử chút
nước thì trong bát mỳ này còn được thêm không ít muối nha. Thật khổ thân Long Viêm Dạ, e rằng từ nhỏ đến giờ tổng giám đốc Long cũng chưa từng
được nếm qua món nào đặc biệt như thế này, khẽ liếc trộm An Tiểu Yêu
đang ngồi đối diện, Long Viêm Dạ đành cắn răng, nhắm mắt nhắm mũi, đút
vội đút vàng đống mỳ ăn liền có hương vị đặc biệt này vào miệng.
Nhìn Long Viêm Dạ từng thìa từng thìa cho mỳ vào miệng, tự dưng An Tiểu Yêu
cảm thấy đau lòng, cô không cần nếm qua cũng biết cái bát mỳ này có vị
kinh khủng thế nào. Nhưng Long Viêm Dạ cứ đút miếng to vào miệng mà ăn,
sao anh ta phải làm như vậy chứ, nếu chỉ vì Tiểu Dạ thì Long Viêm Dạ đâu phải chịu đựng như thế làm gì.
"Đừng ăn nữa ————"
An Tiểu Yêu hất bát mỳ trong tay Long Viêm Dạ đi, nước mắt cũng không kìm
lại được nữa, cứ thế tuôn ra như vỡ đê. Sau bốn năm, người đàn ông này
vẫn có thể dễ dàng làm cô xúc động, An Tiểu Yêu hận mình quá yêu đuối,
hận mình không kiên định, đôi tay ôm lấy mặt khóc nức nở.
"Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, em làm sao thế? ————"
Long Viêm Dạ hơi bối rối, không quan tâm tới trên người anh toàn là nước mỳ, vội vàng chạy lại ôm An Tiểu Yêu. Nhưng An Tiểu Yêu hất tay, đẩy Long
Viêm Dạ ra.
"Tại sao anh
còn xuất hiện trước mặt tôi làm gì? Chúng ta cứ sống cuộc sống của mình, không liên quan tới người kia không phải tốt hơn sao? Tại sao còn đến
quấy rầy cuộc sống của tôi làm gì?"
"Tiểu Yêu, không phải anh cố ý tới quấy rầy cuộc sống của em. Em đừng khóc nữa, anh, anh là ————"
"Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa, tôi nhìn thấy anh lần nào tôi liền ———— ưmh ————"
Không đợi An Tiểu Yêu nói hết câu, Long Viêm Dạ không chịu nổi nữa, túm lấy
tay An Tiểu Yêu kéo cô vào ngực mình. Không suy nghĩ gì, liền áp đôi môi mình lên môi An Tiểu Yêu, không cho cô nói hết câu.
Hơi
thở nóng bỏng phả vào mặt Tiểu Yêu, đôi môi áp vào môi Tiểu Yêu, cọ xát
tìm đường vào trong miệng cô. Đôi tay Long Viêm Dạ ôm Tiểu Yêu thật
chặt. Tại sao anh ta lại có thể hôn mình, tại sao chưa hỏi ý kiến mình
đã hôn rồi, anh ta dám cường hôn mình sao?
Giờ phút này, An Tiểu Yêu bị Long Viêm Dạ hôn làm cho đầu óc trở nên ngốc nghếch, không
biết tại sao đột nhiên Long Viêm Dạ lại hôn cô. An Tiểu Yêu cuống quýt
lên, tròn mắt mình, sau khi An Tiểu Yêu trở lại bình thường mới giơ tay
đánh Long Viêm Dạ, dùng hết sức thoát khỏi nụ hôn của Viêm Dạ mới biết
anh ta ôm rất chặt, không thể nào thoát khỏi tay Viêm Dạ.
An Tiểu Yêu khẽ run lên, lần đầu tiên cô hiểu đàn ông đáng sợ thế nào. Lúc sau, An Tiểu Yêu đành phải bỏ cuộc, không giãy giụa nữa, khuất phục
trong tay Long Viêm Dạ. Cảm giác quen thuộc ùa về, An Tiểu Yêu ngất ngây trong đó, không biết từ lúc nào An Tiểu Yêu đã đáp trả nụ hôn của Long
Viêm Dạ.