Trong tay
ngoài địa chỉ ra thì không có bất cứ thông tin gì nên Long Viêm Dạ cứ
đứng đó suy đoán lung tung hết cả lên. Bốn năm qua Tiểu Yêu ở đâu, sống có tốt không? Những gì Tiểu Yêu đã trải qua trong bốn năm qua thì hầu
như anh không biết chút gì hết. Nhưng những thứ đó bây giờ không còn
quan trọng nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để Tiểu Yêu
tha thứ cho anh đây? Chấp nhận anh đây? Đó mới là vấn đề Long Viêm Dạ
quan tâm nhất vào lúc này.
Long Viêm Dạ cố gắng lấy thêm
dũng khí, nhưng dù Tiểu Yêu có chịu tha thứ cho anh hay không cũng không sao, ông trời đã cho anh thêm một cơ hội nữa, thì dù thế nào anh nhất
định sẽ không buông tay Tiểu Yêu thêm lần nữa. Sự quyết tâm hiện rõ trên gương mặt tuấn tú của Long Viêm Dạ, trong lòng tự nhiên lại nổi lên
phấn khích, Long Viêm Dạ đứng ở trước ngoài đường hô to.
"An Tiểu Yêu, cả đời Long Viêm Dạ sẽ chỉ yêu thương mình em ————"
Hét xong, Long Viêm Dạ cảm thấy rất thoải mái, bóng dáng cao lớn chạy thẳng vào thang máy, để lại bảo vệ khu nhà này ngơ ngác không hiểu chuyện gì
đang xảy ra cả. Đứng trước cửa nhà An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ lấy hết can đảm, tay run run bấm chuông cửa.
Linh ———— linh ————
Chuông cửa vang lên rất lâu nhưng không ai ra mở, chẳng lẽ An Tiểu Yêu biết
anh đến đây? Long Viêm Dạ chán nản, hơi nghiêng người ghé tai áp sát váo cánh cửa nhà An Tiểu Yêu để nghe động tĩnh bên trong.
Nhìn Long Viêm Dạ lúc này rất buồn cười, đường đường là tổng giám đốc tập
đoàn Long Thị thế mà giờ như một đứa trẻ con, cả người dán chặt vào cánh cửa.
Bên trong không có một tiếng động nào, Long Viêm Dạ
càng cuống lên, lo lắng bấm chuông cửa thêm lần nữa. Rất lâu sau cũng có người ra mở cửa nhưng là cánh cửa nhà đối diện, một người phụ nữ mặc đồ ngủ, chìa cái mặt tức tối ra, tay chống nạnh nhìn chằm chằm vào Long
Viêm Dạ đang đứng trước mặt.
"Bấm cái gì mà bấm lắm thế? Người nhà đó đã ra ngoài rồi, anh không thể im lặng chút được à?"
Long Viêm Dạ sợ hết hồn, cô ta vẫn còn chưa tháo mặt nạ dưỡng da ra đã chạy
ra ngoài, đúng là muốn hù chết anh mà. Long Viêm Dạ có chút xấu hổ nên
cười cười với cô gái kia, kết quả cô ta không thèm liếc nhìn Long Viêm
Dạ thêm lần nào nữa, đóng rầm cửa nhà mình lại. Long Viêm Dạ chỉ có thể
trợn tròn mắt miệng há hốc kinh ngạc, đây là lần đầu tiên trong đời anh
được 'đối xử' như vậy, haizzz!
Để có thể gặp được Tiểu Yêu, chuyện gì anh cũng có thể nhịn được, Long Viêm Dạ khẽ mỉm cười, dựa người vào cánh cửa.
Nhưng sáng sớm nay anh đã đến trường học của Tiểu Dạ nhưng Tiểu Dạ đâu có đến trường, có khi nào sáng sớm nay An Tiểu Yêu đã mang đứa bé đó đi sống
chỗ khác rồi? Không phải lại bỏ trốn nữa chứ? Trong lòng Long Viêm Dạ có chút lo lắng, móc điện thoại ra nhờ Long Quân An kiểm tra danh sách ra
vào ở sân bay, ai ngờ vừa nói xong lại bị Long Quân An cười nhạo.
"Anh ———— anh đừng thần hồn nát thần tính thế có được không? Có khi Tiểu Yêu không quan tâm đến việc anh còn sống hay chết đâu, sao có thể vừa gặp
anh thì hôm sau liền bỏ trốn được, em nghĩ người làm sai sợ người khác
biết nên bỏ trốn phải là anh ý? !"
"Rốt cuộc em có tra cho anh không? !"
"Có, có, em tra ngay đây, được chưa————"
Long Quân An còn muốn nói thêm nhưng Long Viêm Dạ đã nhanh tay tắt máy rồi.
Có thật là Tiểu Yêu không lại bỏ trốn chứ? Chỉ cần cô ấy còn ở đây thì
không phải lo nữa, bây giờ mình phải làm gì nhỉ? Long Viêm Dạ không biết mình nên làm thế nào mới đúng. Suy nghĩ một lúc, Long Viêm Dạ quyết
định đặt mông ngồi xuống trước cửa nhà Tiểu Yêu, nếu cô ấy không có nhà
thì mình cứ ngồi đây chờ, chờ đến lúc Tiểu Yêu về thì thôi.
Lần này Long Viêm Dạ đã hạ quyết tâm phải tóm được An Tiểu Yêu về.
An Tiểu Yêu vừa bước chân ra khỏi thang máy thì giật mình khi nhìn thấy
trước cửa nhà cô có một bóng dáng thân quen đang ngồi ở đó. Trái tim cô
liền đập lỡ một nhịp, An Tiểu Yêu vội vàng lùi ra sau vài bước, núp ở
góc khuất, chỉ thò mỗi đầu ra nhìn cái dáng người quen thuộc kia. Long
Viêm Dạ đến đây làm gì vậy? Mình và anh ta đâu còn có quan hệ gì nữa
đâu, chẳng lẽ ————
An Tiểu Yêu nhíu mày, bây giờ cô và Long
Viêm Dạ chỉ dính dáng với nhau bởi Tiểu Dạ, chẳng lẽ Long Viêm Dạ tới
đây để thương lượng với mình chuyện Tiểu Dạ sao. Cũng đúng thôi, Tiểu Dạ giống Long Viêm Dạ thế cơ mà, sao có thế lừa được Long Viêm Dạ chứ,
nhưng Tiểu Dạ chỉ là một đứa bé con, cô nhất quyết sẽ không để cho Viêm
Dạ nuôi đâu.
Cách duy nhất là mình không thừa nhận Long
Viêm Dạ là cha Tiểu Dạ là được, An Tiểu Yêu hạ quyết tâm, ngẩng đầu đi
ra khỏi chỗ nấp, cố gắng tạo ra vẻ mặt vô tình.
Nhìn thấy
Long Viêm Dạ đang ngồi ngủ gật, trong lòng cảm thấy mình thật may mắn,
nên rón rén mở cửa rồi chạy vào trong nhà. Nhưng vì tay An Tiểu Yêu run
quá nên chìa khóa trên tay cô cũng rung lên, phát ra âm thanh làm cho
người nào đó đang ngồi ngủ gật dưới đất giật mình, mở mắt ra, hành động
đầu tiên của Long Viêm Dạ là túm lấy ống quần Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, em về rồi ————"
Keng ————
Chùm chìa khóa trong tay An Tiểu Yêu rơi xuống đất, An Tiểu Yêu quay lưng về phía Long Viêm Dạ không dám quay đầu lại, cúi xuống nhặt chìa khóa đang nằm dưới đất lên.
"Anh
tới đây làm gì? Không phải đã nói rõ rồi sao, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Xin mời anh đi về, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lên."
An Tiểu Yêu rất quyết tâm, đáng tiếc là tay cô run lên bán đứng nỗi lòng
của cô. Lúc này Long Viêm Dạ lại rất tinh mắt, phát hiện ra động tác rất nhỏ này. Trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, Long Viêm Dạ quyết định thay
đổi chiến thuật, tính của Tiểu Yêu khá bướng bỉnh nên anh chỉ có thể lấy nhu thắng cương, nhẹ nhàng từ từ giải thích với Tiểu Yêu.
"Tiểu Yêu, em xem anh ở chỗ này lâu lắm rồi, có thể cho anh vào trong nhà ngồi một chút không?"
"Trong nhà chỉ có ghế sofa bằng gỗ rất cứng thôi, nên anh về nhà mà ngồi sofa bằng da thật sẽ tốt hơn ————"
"Tiểu Yêu, anh khát, muốn uống nước ————"
"Nhà tôi không có nước ————"
"Không có nước? !"
"À, không phải, ý tôi là chỉ có nước máy thôi."
An Tiểu Yêu bị Long Viêm Dạ quay đến mức không biết mình nên nói gì, nếu
Long Viêm Dạ cứ nói chuyện nhỏ nhẹ thế này thì An Tiểu Yêu không thể hạ
quyết tâm mà đuổi anh về được. Chỉ cần Long Viêm Dạ dùng thái độ này đối xử với cô thì An Tiểu Yêu sẽ nhớ lại những chuyện trước kia, hồi đó anh cũng rất dịu dàng với Tiểu Yêu, nhưng cuối cùng thì Long Viêm Dạ đã gây cho cô những tổn thương thế nào chứ? An Tiểu Yêu nhớ lại chuyện xưa,
vừa định quay lại đuổi Long Viêm Dạ đi thì chìa khóa trong tay cô bị một bàn tay to cướp mất.
"Nước máy anh cũng uống được, cảm ơn nha ————"
Long Viêm Dạ đứng ở sau lưng An Tiểu Yêu, tra chìa khóa vào ổ, khí nóng thổi vào cổ An Tiểu Yêu, trái tim cô không yên phận cứ nhảy loạn lên, quên
mất việc phải ngăn Long Viêm Dạ lại.
Long Viêm Dạ tự mình
mở cửa, rồi lách qua Tiểu Yêu, trên mặt anh còn hiện rõ phấn khích, bước vào nhà Tiểu Yêu. Long Viêm Dạ ngang nhiên đi vào trong nhà, trước mặt
là một không gian nhỏ hẹp, Long Viêm Dạ không ghét bỏ, ngồi xuống ghế
sofa, nhìn An Tiểu Yêu vẫn còn đang đứng ngẩn người trước cửa, Long Viêm Dạ tốt bụng mời cô vào.
"Tiểu Yêu, vào nhà đi, khách sáo thế làm gì? Tự anh biết chăm sóc mình, em yên tâm đi."
Chăm sóc mình? ! An Tiểu Yêu tức giận, sao lại có người mặt dày thế kia chứ, anh ta nghĩ đây là nhà mình chắc. An Tiểu Yêu bước hai bước vào nhà,
hét vào mặt Long Viêm Dạ, tay chỉ cửa ra vào.
"Đi ra ngoài, anh lập tức ra ngoài cho tôi———— ai mời anh vào chứ ————"
"————"
Long Viêm Dạ đứng dậy, đi thẳng tới cửa, An Tiểu Yêu thấy thế lại càng tức
giận. Mình bảo anh ta đi thì anh ta liền đi sao, chẳng có chút thành ý
nào cả, An Tiểu Yêu càng sốt ruột, nghẹn ngào, cúi đầu xuống không muốn
nhìn thấy Long Viêm Dạ nữa.
Rầm ————
Cửa bị
đóng rồi, lúc sau An Tiểu Yêu cũng không nghe thấy tiếng động nào nữa.
Trong lòng cảm thấy uất ức, không ngờ sau bốn năm, Long Viêm Dạ vẫn vô
tình như thế, bên ngoài thì tỏ ra dịu dàng nhưng hóa ra chỉ là giả tạo,
An Tiểu Yêu không ngăn nổi những giọt nước mắt, cứ thế từng giọt từng
giọt rơi xuống đất, những giọt nước trong suốt rơi xuống vỡ tan.
Một bàn tay to nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt An Tiểu
Yêu, trong lòng Long Viêm Dạ đau đớn, Tiểu Yêu rất kiên cường, dù chịu
ấm ức trong lòng cũng không chịu cho anh biết. An Tiểu Yêu ngẩng đầu
lên, trước mắt cô không phải là Long Viêm Dạ sao? Đôi mắt đen chứa bao
nhiêu yêu thương đang nhìn mình ư?
"Tiểu Yêu, đừng khóc, anh không đi đâu cả. Anh chỉ đi ra đóng cửa lại mà thôi ————"
"Ai nói tôi vì anh mà khóc chứ? Đừng có ra oai, tôi là, tôi là bị hạt cát bay vào mắt thôi."
An Tiểu Yêu vẫn còn ngang bướng, nhìn Long Viêm Dạ vẫn còn đứng trước mặt
mình, trong lòng An Tiểu Yêu cảm thấy rất vui. Dù cô có nói rằng anh và
cô không còn quan hệ gì với nhau nữa, nhưng tình cảm sao có thể nói quên là quên ngay được. An Tiểu Yêu phụng phịu, ngồi trên sofa, không thèm
quan tâm tới Long Viêm Dạ đang đứng bên cạnh.