An Tiểu Yêu ôm An Niệm Dạ vội vàng bỏ đi. An Tiểu Yêu lái xe, nước mắt không thể kìm được nữa
lăn dài trên má cô, trước mắt đều mơ hồ, An Tiểu Yêu không thể nhìn rõ
mọi thứ phía trước nên đạp chân dừng xe lại, đầu gục lên vô lăng mà
khóc.
Sao còn để cho cô gặp lại anh ấy chứ, tại sao? Bốn năm rồi, nhưng sao mình vẫn không thể xóa đi hình ảnh anh ấy ra khỏi đầu
chứ, vừa nhìn thấy anh ấy tim mình thắt lại, Long Viêm Dạ, đã bốn năm,
sao anh vẫn không chịu buông tha em, sao còn xuất hiện trước mặt em làm
gì? !
Lúc trước muốn giữ anh lại thì anh không thèm để ý
đến, em đã phải bỏ đi lòng tự trọng, bỏ đi cái tôi của mình, tất cả chỉ
vì em yêu anh. Nhưng anh đã báo đáp em như thế nào? Ôm một người phụ nữ
khác, thờ ơ trước việc em níu giữ anh, hôm nay gặp lại anh lại còn đổ
hết mọi trách nhiệm lên đầu Lâm Nha, sao anh lại ích kỷ như vậy, Long
Viêm Dạ, chẳng lẽ em đã nhìn nhầm anh sao!
An Tiểu Yêu khóc
thật thương tâm, thật uất ức quá đi. Một mình mang nặng gần mười tháng,
chịu bao đau đớn đế sinh con cho anh; trong lúc mình ở phòng sinh khổ sở vì khó sinh thì không biết Long Viêm Dạ đang ăn chơi đàn đúm ở đâu nữa; khi Tiểu Dạ phải vào bệnh viện, mình cần có người ở cạnh an ủi thì anh
đang làm gì chứ? An Tiểu Yêu càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng bật khóc nức nở.
Nhớ lại những chuyện đã qua, Tiểu Yêu đã phải chịu
bao tủi nhục, trong lòng thầm oán hận mình vì đến giờ vẫn còn yêu thương Long Viêm Dạ. An Niệm Dạ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đôi mắt mở to nhìn
An Tiểu Yêu, từ trước đến giờ chưa từng thấy mẹ đau lòng thế này, nghe
thấy tiếng khóc của Tiểu Yêu, An Niệm Dạ vòng tay ôm lấy Tiểu Yêu.
"Mẹ đừng khóc nữa, mẹ đừng đau lòng, Tiểu Dạ sẽ ngoan, sẽ nghe lời mẹ. Có
phải mẹ không thích cái chú kia phải không, vậy thì sau này con sẽ không nói chuyện với chú ấy nữa, mẹ đừng khóc nữa nha ————"
An Niệm Dạ không biết vì sao mẹ mình lại khóc, cậu còn nhỏ tâm hồn vẫn
ngây thơ, chỉ hi vọng dùng cách này để an ủi mẹ. An Tiểu Yêu ngẩng đầu
lên, đôi mắt đẫm lệ ôm chầm lấy con trai đáng yêu và hiểu chuyện của
mình, đây là hi vọng duy nhất của Tiểu Yêu.
"Bảo Bảo ————"
Đôi bàn tay bụ bẫm đáng yêu lau đi những giọt nước mắt không ngừng chảy ra
trên mặt An Tiểu Yêu. An Niệm Dạ cong môi lên, trong lòng thầm thề sẽ
không bao giờ nói chuyện với cái chú đáng ghét đã làm mẹ cậu đau lòng
nữa, An Niệm Dạ nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực An Tiểu Yêu.
Long Viêm Dạ như hóa đá đứng nhìn An Tiểu Yêu bỏ đi, khẽ mỉm cười, phải đến
lúc Tiểu Mễ không chịu được lên tiếng nhắc nhở Long Viêm Dạ thì anh mới
bình tâm lại.
"Bác ơi, có phải bác để ý mẹ Tiểu Dạ à?"
Khẽ kéo kéo tay áo Long Viêm Dạ, Tiểu Mễ nghĩ rất lâu nhưng vẫn không hiểu
được ý Tiểu Dạ nên đành phải hỏi người bác này, mở to đôi mắt vô tội
nhìn Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ cúi đầu, xoa xoa đầu Tiểu Mễ, cố gắng
nặn ra một nụ cười.
"Ai nói với con?"
"Là Tiểu Dạ nói, cậu ấy nói bác để ý đến mẹ cậu ấy, cháu cũng thích Tiểu Dạ nữa ————"
Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán Long Viêm Dạ, không biết phải nói thế
nào nên chỉ dắt tay Tiểu Mễ, trong lòng tự nhiên thấy thoải mái. Nếu
trong lòng Tiểu Yêu không còn có mình thì sao đã nhiều năm rồi vẫn còn
canh cánh trong lòng chuyện kia, chỉ có thể là vì trong lòng cô ấy vẫn
còn có anh, cho nên mới không quên được chuyện kia. Long Viêm Dạ lại
tràn đầy hi vọng vào tương lai.
Nhưng chuyện quan trọng
nhất bây giờ là Long Viêm Dạ phải tìm ra chỗ ở của Tiểu Yêu, và tại sao
Tiểu Yêu lại là mẹ của Tiểu Dạ nữa? Anh dám dùng tính mạng mà thề, anh
chưa từng chạm qua Tiểu Yêu, nhưng sao con của cô ấy lại giống mình đến
thế, hay nói đúng ra là bản sao y bản chính vậy.
Long Viêm
Dạ ngốc nghếch nên không nghĩ đến chuyện An Tiểu Yêu và An An là một,
không thể kéo An An xinh đẹp quyến rũ đêm đó ghép vào An Tiểu Yêu tinh
nghịch dám đánh anh mấy lần. Hai cô gái đó khác nhau một trời một vực,
chẳng ai nghĩ đến hai người họ hóa ra chỉ là một người cả, cho dù có một bằng chứng sống là An Niệm Dạ thì Long Viêm Dạ vẫn thể nghĩ đến điều
này.
Đúng rồi, Tiểu Dạ! Long Viêm Dạ chợt nhớ đến đứa bé
này, khóe miệng khẽ cong lên, cười vui vẻ, có lẽ Tiểu Dạ có thể giúp anh kéo An Tiểu Yêu quay đầu lại, đã lâu rồi Long Viêm Dạ không có vui
sướng như vậy, vừa lái xe còn vừa ngâm nga một bài hát.
Chỉ cần có Tiểu Dạ ở đây, cả đời này An Tiểu Yêu cũng đừng mong thoát khỏi
tay anh, ông trời đúng là quá tốt với Long Viêm Dạ————
Tâm
trạng phấn khích của Long Viêm Dạ kéo dài đến bữa tối. Long Quân An ăn
cơm nhưng thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc sau Long Viêm Dạ
cũng phát hiện ra hành động hơi điên rồ này của em trai, cũng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Quân An, em đang nhìn cái gì đấy?"
"À, không có gì, em nhìn xem có phải hôm nay mặt trời lặn ở đằng đông
không, mà anh lại có thái độ kỳ lạ thế, cảm giác rất đáng sợ nha."
Liếc nhìn Long Quân An một cái, Long Viêm Dạ không nể nang gì thưởng cho
Long Quân An một roi. Chớp mắt cái, nụ cười trên môi đã biến mất, thái
độ trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
"Tiểu Yêu về rồi ————"
Phì ————
Một ngụm canh phun thẳng vào mặt Long Viêm Dạ, không lãng phí dù chỉ một
giọt. Long Quân An nhìn mặt Long Viêm Dạ đã chuyển sang màu trắng, sợ
quá vội vàng lấy khăn giấy vừa lau miệng mình lên lau mặt cho Long Viêm
Dạ.
"Xấu hổ quá, xấu hổ quá ———— không ngắm đúng đối tượng rồi, ha ha ————"
Long Viêm Dạ rất bình tĩnh tránh thoát khỏi cái vũ khí hóa học của Quân An,
giơ tay ra nhận khăn bông nhỏ của người giúp việc mang tới. Quả nhiên
người này vẫn còn tình cảm với Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ nhìn Nguyệt Nguyệt đang ngồi cạnh Quân An, chớp mắt liền nở nụ cười gian.
"Anh nói chuyện chị dâu em trở về rồi, sao em lại kích động thế hả? Trước
kia, khi chưa có Nguyệt Nguyệt, em có ý gì với Tiểu Yêu anh đều biết,
giờ anh nghiêm túc cảnh cáo em, đừng có ý gì với Tiểu Yêu nha ————"
Đúng như tính toán của mình, Long Viêm Dạ vừa dứt lời thì tiếng kêu thảm
thiết của Long Quân An vang lên, sau đó là tiếng quát như sư tử hà đông
của Nguyệt Nguyệt.
"Long Quân An, anh đúng là lưu manh mà, xem em xử anh thế nào ————"
"Ai ui, anh không có mà, oan uổng quá, cứu mạng ————"
Long Viêm Dạ hài lòng với những gì đang diễn ra, cầm bát cơm lên, từ từ
hưởng thụ bữa tối ngon lành. Cuối cùng sau bốn năm nay anh cũng báo thù
được rồi, Long Viêm Dạ hả lòng hả dạ khi thấy Nguyệt Nguyệt trừng phạt
kẻ dám có ý đồ xấu với chị dâu mình,
Ngày hôm sau, Long
Viêm Dạ ngồi trong phòng làm việc được thiết kế sang trọng, lo lắng chờ
tin tức của Tiểu Yêu, tuy trong phòng có điều hòa nhưng anh vẫn chảy mồ
hôi ròng ròng. Hôm qua anh đã cho người đi điều tra về chỗ ở và cuộc
sống bây giờ của Tiểu Yêu nhưng Long Viêm Dạ vẫn không yên tâm, anh sợ
vì sự xuất hiện của anh mà Tiểu Yêu lại trốn đi lần nữa.
Long Viêm Dạ đang đứng ngồi không yên thì Long Quân An đẩy cửa đi vào, trên
mặt còn mất vết máu khô, trên tay vung vẩy một tập hồ sơ, cười híp mắt
rồi kéo ghế ngồi đối diện Long Viêm Dạ.
"Nhìn mặt em đi."
"Có gì đẹp đâu mà phải nhìn? !"
Long Viêm Dạ không buồn để ý đến em trai. Long Quân An bèn cầm hồ sơ trên tay giơ trước mặt Viêm Dạ, rồi cười rất gian.
"Đây là hồ sơ về An Tiểu Yêu, anh có nên quay lại nhìn mặt em trai anh một cái không nhỉ?"
"Trời ơi, Quân An, sao mặt em lại thành thế này? Để anh gọi người đi mua
thuốc cho em nha, thật là, sao lại bị thương thành ra như vậy, là ai gây nên vậy?"
Long Quân An hơi sốc, không ngờ anh trai
anh lại trở mặt nhanh như vậy. Rõ ràng là do anh ấy hại anh, làm cho
Nguyệt Nguyệt hiểu lầm mà đánh anh một trận nên thân thế này, vậy mà giờ lại còn ngồi đây giả vờ mình vô can mới sợ chứ. Long Quân An không
chịu lép vế, vung vẩy túi hồ sơ, một tay xòe ra trước mặt Long Viêm Dạ.
"Tiền thuốc men cộng thêm bồi thường tâm lý của em nữa, tổng cộng là năm trăm vạn, có chịu chi không?"
"Được, đồng ý ————"
Long Viêm Dạ không hề suy nghĩ giật lấy túi hồ sơ trên tay Long Quân An, chỉ là năm trăm vạn thôi mà. Vì Tiểu Yêu, mình chấp nhận bỏ số tiền đó.
Không để ý đến Long Quân An đứng bên cạnh đang cười khẩy, Long Viêm Dạ
chỉ chăm chăm rúi tài liệu trong hồ sơ ra, nhưng trong đó chỉ có một tờ
giấy mỏng manh, phía trên chỉ viết một dòng chữ.
"Long Quân An, em thật quá đáng nha, có mỗi cái địa chỉ mà đòi những năm trăm vạn, sao em không cướp ngân hàng luôn đi ————"
Trong nháy mắt, Long Viêm Dạ nổi điên hét lên.
"Không phải em đang cướp ở đây sao? !"
"————"
Cất tờ giấy ghi địa chỉ mà Long Quân An đưa, Long Viêm Dạ đi như bay ra
khỏi phòng làm việc, sáng sớm nay anh đến nhà trẻ và biết Tiểu Dạ không
có đến trường. E rằng giờ Tiểu Yêu đang nghĩ làm thế nào để trốn khỏi
anh, anh không thể chờ thêm nữa, trước tiên anh phải trói Tiểu Yêu lại
rồi từ từ nói chuyện.
Đứng trước cửa nhà trọ, Long Viêm Dạ
không dám tin là An Tiểu Yêu đang ở chỗ này, nơi đây rất tệ, An Tiểu Yêu làm sao sống được ở chỗ này chứ, chẳng lẽ tài chính của cô ấy có vấn
đề? Long Viêm Dạ liên tục suy đoán, trong lòng có chút ấm ức, sao Long
Quân An chỉ đưa cho anh mỗi cái địa chỉ thôi.