Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ

Chương 75: Chương 75: ĐI MÒN GIÀY SẮT TÌM KHÔNG THẤY




Chỉ cần có An Niệm Dạ bên cạnh thì An Tiểu Yêu cảm thấy mọi việc mình làm đều có ý nghĩa, cô quyết định giữ lại Bảo Bảo có lẽ không phải là một chuyện không tốt, An Tiểu Yêu nhìn An Niệm Dạ đang ăn mỳ, bất giác môi khẽ cong lên nụ cười hạnh phúc.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đường, Long Viêm Dạ ngồi trong xe trên tay cầm điếu thuốc. Hôm nay Long Quân An nhờ anh đến đón cháu gái của Nguyệt Nguyệt, Long Viêm Dạ gạt tàn thuốc trên tay, thầm nghĩ, không biết từ lúc nào mà anh lại biến thành bảo mẫu nhỉ? Nhìn cánh cổng của nhà trẻ Tiểu Hồng vẫn đóng kín, Long Viêm Dạ chán nhản ngáp ngắn ngáp dài.

Cuối cùng thì tiếng chuông tan học cũng vang lên, Long Viêm Dạ mang bộ mặt mệt mỏi nhìn từ trong xe ra bên ngoài. Cháu gái của Nguyệt Nguyệt, Tiểu Mễ đang nhảy nhót chạy đến chỗ anh, Long Viêm Dạ mỉm cười xuống xe đợi Tiểu Mễ chạy tới, nhưng Tiểu Mễ lại dừng lại rồi vẫy tay với một bóng dáng nho nhỏ ở chỗ khác.

"Tiểu Dạ, tạm biệt, ngày mai gặp nha ————"

Long Viêm Dạ nhất thời không thể tin vào mắt mình, ha ha ha ———— đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào cả, đứa bé đang vẫy tay tạm biệt Tiểu Mễ không phải chính là đứa bé mà anh đã vất vả tìm kiếm mấy ngày qua ư? Mắt Long Viêm Dạ như nhìn thấy vàng, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ An Niệm Dạ đang đứng.

An Niệm Dạ còn đang chìm đắm trong tình bạn mới nên lúc này mới nhìn thấy người chú đáng sợ cậu gặp hôm ở hôn lễ đang chạy tới chỗ cậu. Mặt Long Viêm Dạ lúc này rất đáng sợ làm An Niệm Dạ không quan tâm tới người bạn nhỏ của mình nữa mà vội vàng quay lưng định bỏ chạy.

Mẹ ơi, mau tới cứu con đi, cái chú kia nhìn thật đáng sợ nha ————

An Niệm Dạ mới chạy được vài bước đã nằm gọn trong tay Long Viêm Dạ, An Niệm Dạ chẳng nghĩ nhiều liền há miệng dùng sức cắn vào tay của Long Viêm Dạ.

A ui ————

Đau quá, sao tay chú này lại cứng thế, An Niệm Dạ đau lòng nhìn Long Viêm Dạ. Cái chú này định bắt mình làm gì nhỉ? Sao mẹ còn chưa đến đón mình, An Niệm Dạ ngó xung quanh, chỉ cầu mong An Tiểu Yêu từ chỗ nào đó mà nhảy ra bảo vệ mình.

Tiếc là lúc này An Tiểu Yêu mới giật mình nhớ ra đến giờ đón cậu con trai, vội vàng chạy đến trường, cô đâu có thể nghĩ đến chuyện con trai bảo bối của mình đang nằm trong tay Long Viêm Dạ chứ. Long Viêm Dạ cố gắng để mình trở nên dễ gần, sợ sẽ dọa đứa bé mà anh phải vất vả lắm mới gặp được, khuôn mặt này chính là khuôn mặt hồi anh còn bé, nếu nói đứa bé này không có quan hệ gì với anh thì đánh chết anh cũng không tin.

"Người bạn nhỏ, cháu đừng sợ. Cháu nói cho chú biết, mẹ cháu tên gì được không?"

Long Viêm Dạ vẫn chưa quên lần trước An Niệm Dạ đã làm mình xấu hổ thế nào, nên lần này anh đã nhìn thật cẩn thận xung quanh, khi chắc chắn không có ai giống mẹ đứa bé này quanh đây, anh mới nhẹ nhàng hỏi An Niệm Dạ. An Niệm Dạ không bị dụ dỗ, dùng toàn bộ sức lực há thật to miệng và hét ầm lên.

"Bắt cóc ———— giết người ———— cứu ————"

An Niệm Dạ dùng toàn bộ những từ đã được xem trên tivi mà nói, ánh mắt sắc như dao của những người qua đường nhìn Long VIêm Dạ, lúc này toàn thân Long Viêm Dạ đều toát mồ hôi. Tiểu Mễ giờ mới chạy tới nơi, lấy tay bịt tai mình lại, nhìn An Niệm Dạ vẫn còn đang la hét, Tiểu Mễ mới từ tốn nói.

"Tiểu Dạ, đây là bác tớ ————"

"——————"

An Niệm Dạ nghe xong lập tức im lặng, ở trước mặt bạn nữ cậu phải mạnh mẽ, An Niệm Dạ không kêu cứu nữa, quay qua nhìn Long Viêm Dạ rồi lại nhìn Tiểu Mễ.

"Có thật đây là bác của cậu không?"

"Đúng mà, mặc dù nhìn bác ấy hơi đáng sợ chút nhưng bác ấy không hung dữ đâu, còn thường hay mua kẹo cho tớ ăn nữa mà."

"Được, vậy tớ tìn cậu, nhưng nhìn chú ấy dữ quá đi ————"

Hai đứa bé này hoàn toàn không để ý thấy mặt Long Viêm Dạ đã đen thui rồi, mỗi người một câu đánh giá mặt mũi Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ không chịu được nữa, đành phải lên tiếng để chấm dứt cái đề tài về mình.

"Cháu tên Tiểu Dạ phải không? Nghe chú hỏi này, mẹ cháu tên gì vậy?"

"Mẹ cháu ạ, mẹ, con ở đây này ————"

An Niệm Dạ giơ tay nhỏ bé của mình lên, Long Viêm Dạ nghĩ cậu nhóc này lại dùng chiêu cũ, mặt xanh như lá, đang định dạy bảo An Niệm Dạ từ nay về sau không được nói dối nữa thì nghe thấy phía sau mình là giọng nói trong trẻo, giọng nói này cả đời Long Viêm Dạ cũng không bao giờ quên được.

"Bảo Bảo, sao lại đứng ở đây? Qua đây với mẹ nào ————"

An Tiểu Yêu lau mồ hôi trên trán, cô còn tưởng con trai sẽ đứng một mình chờ cô đến đón, ai ngờ nhanh như vậy đã kết được bạn mới. An Niệm Dạ kéo Tiểu Mệ chạy lại gần An Tiểu Yêu, rất tự nhiên giới thiệu về cô bạn này của mình.

"Mẹ, đây là bạn gái con————"

"Hả ————"

Trước mặt An Tiểu Yêu có vô số con quạ bay qua, bạn gái con? Con trai cô thật tài giỏi nha, ngày đầu đi học đã giới thiệu con dâu cho cô, An Tiểu Yêu không biết nên khóc hay cười đây. Đang chuẩn bị giải thích cho An Niệm Dạ biết thế nào là bạn gái thì nghe thấy một giọng nói trầm ấm gọi tên cô, giọng nói này có chút run run.

"Tiểu Yêu ———— là em thật sao?"

Tay An Tiểu Yêu ôm Tiểu Dạ khẽ run, giọng nói này, không phải là của người đó ư? Ngẩng đầu lên, An Tiểu Yêu nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang nhìn cô. Thời gian như ngừng lại, ánh mặt trời chiếu lên lưng Long Viêm Dạ, làm cho anh giống như đang tỏa ánh hào quang, đang cúi xuống nhìn An Tiểu Yêu.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc dài của An Tiểu Yêu, sau bốn năm, con người đã già đi, những đau đớn trong qua khứ cũng vơi dần, nhưng chắc không ai đoán được họ sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này. Cô gái xinh đẹp năm đó giờ đã thành một người phụ nữ quyến rũ, chàng trai năm đó giờ cũng đã đàn ông hơn, trưởng thành hơn, bao nhiêu đau đớn lại trỗi dậy, đôi mắt An Tiểu Yêu đỏ lên, mà Long Viêm Dạ cũng không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này.

Long Viêm Dạ dù thông minh đến đâu cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện An Tiểu Yêu chính là mẹ của Tiểu Dạ, giờ phút này anh không quan tâm đến chuyện gì khác nữa, vì giờ anh đã được gặp người anh yêu, được nhìn thấy gương mặt mà ngày đêm anh nhung nhớ. Hai người cứ thế nhìn nhau, trong mắt anh có em, trong mắt em có anh, tất cả những thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hình ảnh của đối phương.

Tiểu Mễ kéo kéo An Niệm Dạ.

"Tiểu Dạ, cậu xem bác tớ và mẹ cậu bị làm sao vậy? Sao họ cứ nhìn nhau hoài mà không hề nhúc nhích thế?"

"Haizzz, cậu không hiểu ư, đó là bác cậu để ý mẹ tớ rồi. Nhưng mẹ và tớ tới đây là tìm cha tớ, còn về phần chú này thì phải xem thái độ thế nào đã, tớ vấn thấy chú ấy đáng sợ, chuyện của người lớn chúng ta không cần quan tâm làm gì ————"

An Niệm Dạ rung đùi đắc ý, dáng điệu giống kẻ bề trên. Nhưng ngay giây sau cậu lại quên mất điều mình vừa nói, khẽ kéo kéo tay áo An Tiểu Yêu, cố gắng để An Tiểu Yêu chú ý đến mình.

"Mẹ, về nhà thôi, con đói bụng rồi ————"

Lời nói của An Niệm Dạ đã kéo được tâm trí An Tiểu Yêu quay về, An Tiểu Yêu vội vàng thu ánh mắt mình lại, dắt An Niệm Dạ định về nhà. Nhưng Long Viêm Dạ đâu dễ dàng để cô đi như thế, anh vội kéo tay An Tiểu Yêu lại.

"Tiểu Yêu, đừng đi ————"

"Bỏ tay ra, xin anh bỏ tay ra đi."

An Tiểu Yêu chưa quên những chuyện xảy ra trong quá khứ, vì chưa quên nên nỗi đau trong lòng vẫn như cũ, tim như thắt lại. An Tiểu Yêu không muốn mình lại phải đau lòng thêm lần nào nữa, nên giờ cô rất dứt khoát. Tuy Long Viêm Dạ không biết tại sao An Tiểu Yêu lại là mẹ của Tiểu Dạ nhưng giờ anh không muốn lại mất cô lần nữa, Long Viêm Dạ nóng lòng muốn giải thích nên không quan tâm tình huống bây giờ như thế nào, chỉ biết nắm chặt lấy tay An Tiểu Yêu không muốn buông.

"Tiểu Yêu, em hãy nghe anh giải thích, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, thật sự chỉ là hiểu lầm. Vì Lâm Nha nói dối nên chúng ta mới phải ly biệt mấy năm qua."

"Lâm Nha nói dối? ! Long Viêm Dạ, tổng giám đốc Long, anh thả tay ra được không? Dù Lâm Nha có nói dối để chúng ta hiểu lầm nhau đi nữa, nhưng chuyện xảy ra trong phòng anh thì do chính mắt tôi nhìn thấy không phải do Lâm Nha đặt điều, trừ khi tôi bị mù hoặc đầu óc có vấn đề nên sinh ra ảo giác, có phải anh vẫn định nói đó là giả ư? Bỏ tay ra đi, quá khứ đã là quá khứ rồi, tôi không còn chút tình cảm nào với anh nữa."

An Tiểu Yêu cố gắng gỡ tay Long Viêm Dạ ra, ôm An Niệm Dạ vội vàng bỏ đi. Long Viêm Dạ chỉ biết đứng im nhìn An Tiểu Yêu càng ngày càng cách xa anh. Đã mấy năm rồi mà An Tiểu Yêu vẫn không quên được quá khứ, dù anh có nói gì thì cũng vô ích thôi, nếu đã không tha thứ cho anh vậy sao còn xuất hiện trước mặt anh làm gì? Trái tim Long Viêm Dạ như bị bóp chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.