An Tiểu Yêu không muốn nghe lời giải thích của Tiểu Dạ nữa, bế An Niệm Dạ đi đến cửa sau ra
xe. Vừa rồi chớp mắt cái không thấy con trai đâu, An Tiểu Yêu thực sự
rất lo, may lúc cô đi xuống dưới phát hiện ra An Niệm Dạ đang bò ra khỏi gầm bàn, lúc đó An Tiểu Yêu mới thở phào nhẹ nhõm.
An Tiểu
Yêu lái xe về thẳng biệt thự của mình. Nhìn An Niệm Dạ ngồi ghế sau chơi một mình, An Tiểu Yêu thề không bao giờ dẫn con trai đến những chỗ như
thế này nữa, ở đây vừa chán vừa không thú vị..
Nhưng An Tiểu Yêu đâu có biết sau này có một bàn tay vô hình đẩy cô và Long Viêm Dạ xích lại gần nhau.
Rầm ————
Long Viêm Dạ đập tay lên mặt bàn, đôi mắt mở to, gân xanh trên trán nổi lên. Long Viêm Dạ sao có thể nuốt cơn tức này chứ, giao cho mấy người này
làm có chút chuyện mà cũng không làm nổi!
"Mấy người làm việc kiểu gì vậy hả? Đến một đứa trẻ cũng không điều tra ra được, chẳng lẽ nó có thể bốc hơi hả? !"
Mấy người bị Long Viêm Dạ mắng chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, không phải họ kém cỏi mà vị nhiệm vụ Long Viêm Dạ giao cho hơi vô lý, chẳng lẽ bảo họ cứ
cầm tấm ảnh hồi bé của Long Viêm Dạ đi khắp thế giới tìm đứa bé giống
thế ư? Nếu Long Viêm Dạ không phải ông chủ của họ thì e rằng họ sẽ nghĩ
đầu óc người này có vấn đề, rõ ràng đây là tấm hình hồi bé của Long Viêm Dạ, bảo họ đi đâu tìm được Long Viêm Dạ khi còn bé đây?
Long Quân An nhìn Long Viêm Dạ đang nổi giận thì không nhịn được hắng giọng, phất tay ý bảo mấy người kia lui ra ngoài.
"Mấy người đi ra ngoài tìm lại lần nữa đi, nhất định có đứa bé như thế này trên đời————"
Mấy người này giống như nghe được lệnh ân xá vậy, vội vàng chạy ra ngoài,
nhưng trong lòng họ thầm nghi ngờ lời nói của Long Quân An. Đúng là có
đứa bé này, chính là người vừa rồi đứng trước mặt mắng họ. Nhưng giờ đứa bé đó đã trưởng thành rồi, giờ bắt họ đi tìm Long Viêm Dạ hồi bé, quả
thật là việc không thể. Nhìn mặt ai cũng nhăn nhó như quả mướp đắng.
Sau khi mọi người ra khỏi phòng, Long Quân An mới phá lên cười, tay cầm tách trà, ngồi xuống ghế sofa.
"Có lẽ anh đã làm mọi người tưởng anh bị bệnh rồi cũng nên vì đây là hình
anh lúc còn nhỏ mà. Chắc giờ toàn bộ công ty đều nghĩ đầu óc anh có vấn
đề đấy, em đoán chỉ mấy ngày nữa thôi tin tức này sẽ có trên các mặt báo đó. Tại sao anh lại đưa cho mấy người đó tấm hình đã được đăng trên báo khi họ viết bài về anh vậy?"
"Đó là tấm hình ngày bé duy
nhất anh còn giữ đến giờ. Em cũng nhìn thấy đứa bé đó rồi còn gì, nhìn
nó giống anh hồi bé như được đúc từ một khuôn ra sao?"
Long Viêm Dạ cũng không có tâm tình mà đùa với em trai, từ khi gặp An Niệm
Dạ, toàn bộ tâm trí anh đều là Tiểu Dạ. Vì muốn tìm được đứa bé đó mà
Long Viêm Dạ đã không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê người tìm,
anh không thể giải thích được vì sao đứa bé đó lại giống anh đến thế,
như là một bản sao thu nhỏ của anh vậy.
"Em biết điều đó nhưng anh nghĩ chỉ dựa vào tấm hình đó có thể tìm được đứa bé đó ư?"
"Vậy em có cách gì tốt hơn không? Cách gì cũng được, chỉ cần có chút hi vọng anh liền nghe theo."
"Anh trai à, có phải anh quá hồ đồ rồi không, đứa bé đó không thể tự nhiên
xuất hiện được đúng không? Hôm đó nhất định có người dẫn nó đến đó,
chúng ta chỉ cần tra danh sách khách mời tìm ra cha mẹ đứa bé đó thì sợ
gì không tìm ra được đứa bé đó chứ. Mà đứa bé đó nói nó không có cha,
vậy thì chỉ cần tra tên tuổi khách mời là nữ thôi, sau đó cho người điều tra về họ thì sẽ dễ dàng tìm ra người chúng ta cần hơn nhiều ư."
Long Viêm Dạ giống như được đánh thức khỏi cơn mơ vậy, tự nhiên anh cảm thấy Long Quân An rất thông minh nha. Long Viêm Dạ suýt nữa nhảy qua ôm lấy
Long Quân An.
"Sao tự
nhiên anh cảm thấy em trở nên thông minh vậy nhỉ? Chỉ cần em nói ra yêu
cầu, nhất định anh sẽ đồng ý. Coi như đó là phần thưởng cho em vì đã
nghĩ ra cách làm này."
"Được, sau khi em kết hôn với Nguyệt
Nguyệt, anh tặng cho em một biệt thự lớn lớn một chút là được rồi. À,
còn nữa, chi phí đi du lịch tuần trăng mật cũng nhờ anh nha ————"
"——————"
Long Viêm Dạ thật đáng thương, trong lúc không đề phòng bị em trai đâm cho
một nhát, nhưng anh lại cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ít nhất đây cũng là
cách tốt nhất để tìm ra đứa bé kia, cuối cùng thì Long Viêm Dạ cũng có
thể mỉm cười.
Mặc dù chưa gặp mẹ đứa bé đó nhưng Long Viêm
Dạ gần như chắc chắn, mẹ nó chính là An An, còn chuyện sau khi tìm được
An An rồi không biết phải thế nào với cô ấy, Long Viêm Dạ không nghĩ ra
cách gì để ổn thỏa mọi việc. Nếu như là bốn năm về trước thì Long Viêm
Dạ sẽ không chút do dự mà cưới An An, nhưng anh đã gặp được An Tiểu Yêu, và đã quyết định người phụ nữ anh lấy chỉ có thể là An Tiểu Yêu thôi.
Long Viêm Dạ khẽ thờ dài một cái, bây giờ phải tìm ra An An trước đã rồi mọi chuyện từ từ giải quyết.
"Mẹ, tại sao chúng ta phải chuyển nhà ạ? Ở nơi này không tốt sao."
Nằm trên giường, tay ôm một con gấu mèo to bự, mặt An Niệm Dạ hiện rõ nghi
ngờ, nơi này rất tốt mà, sao mẹ lại không muốn sống ở đây? ! An Tiểu Yêu vừa cười vừa ngồi xuống cạnh con trai, xoa xoa đầu bảo bối của mình.
"Bảo Bảo, vì tạm thời mẹ không muốn về bên kia với ông ngoại con, ở lại đây
con cũng phải đến trường đi học nữa mà chỗ này cách xa trường quá. Mẹ
tìm được một phòng gần trường con học rồi, chỗ đó cũng đầy đủ mọi thứ,
hiểu chưa, Bảo Bảo"
"A, con hiểu rồi, mẹ là trốn nhà đi ————"
Bịch ————
An Tiểu Yêu ngã bịch xuống đất, không biết trong đầu An Niệm Dạ chứa cái
gì nữa, cô cố nặn ra một nụ cười thật tự nhiên. An Tiểu Yêu không thể
không kiên nhẫn mà giải thích cho An Niệm Dạ được.
"Bảo Bảo, đây không phải là bỏ nhà trốn đi, đây là, đây là tự lực cánh sinh nha."
"A, hiểu rồi, vậy khi nào con tròn năm tuổi thì con sẽ tự lực cánh sinh nha."
"——————"
Hiện tại, An Tiểu Yêu không muốn quay về Canada, bốn năm ở bên kia cô cũng
học được vài thứ, cũng cầm của cha ít tiền nên cô quyết định sẽ ở lại
đây mở cửa hành cây cảnh. Biệt thự này vừa xa trường lại rộng nữa, cần
phải thuê mấy người giúp việc, nên Tiểu Yêu đã quyết định tìm một căn
phòng gần trường thuê ở chứ không ở biệt thự này nữa.
Còn biệt thự này thì An Tiểu Yêu cũng không để không mà cho người đi du
lịch thuê ở, tiền cho thuê cũng đủ cho hai mẹ con sống. Dù sao đây cũng
là lần đầu Tiểu Yêu tự mình kiếm tiền, cho nên cô đã tính toán đâu ra
đấy, hơn nữa để thuận tiện cho việc đi học của An Niệm Dạ, cô sẽ mở cửa
hàng gần đó.
Dưới sự chỉ huy của An Tiểu Yêu, đồ đạc gần
như đã thu dọn xong, bốn năm trước đồ đạc trong nhà vẫn được An Ba để
lại, chỉ cần An Tiểu Yêu thấy thích là đều mang đi. Mà cái gì An Tiểu
Yêu cũng thích, chỉ có mỗi cống thoát nước là không mang đi được nên để
lại. Nhìn thành quả của mình, An Tiểu Yêu vui vẻ bế An Niệm Dạ vào trong xe.
Bắt đầu cuộc sống độc lập của Tiểu Yêu. Dù thế nào thì
chỉ cần Bảo Bảo ở bên cạnh, An Tiểu Yêu sẽ thấy tương lai tươi sáng hơn. An Niệm Dạ mặc kệ mọi thứ xung quanh, ôm con gấu mèo nằm ngủ ngon lành, sau khi phòng trọ được dọn dẹp gọn gàn, Tiểu Dạ mới mở mắt dậy.
"Mẹ, sao chỗ này nhỏ vậy?"
"Không nhỏ, con xem, nơi này rất tốt nha. Chỉ có Bảo Bảo và mẹ sống thôi, nên
dù đứng ở đâu trong nhà cũng có thể nhìn thấy người kia."
"Nhưng mà sao phòng của con lại là màu hồng, con là con trai nha."
An Niệm Dạ phản đối, An Tiểu Yêu kệ con trai phản đối, lấy một cái gối ôm rồi nằm xuống ghế.
"Bởi vì mẹ là phụ nữ, thích màu hồng. Không phải con nói sẽ bảo vệ mẹ ư, sao có chút ý thích này con cũng không chiều theo ý mẹ được à? !"
An Tiểu Yêu nhíu mày, làm bộ đáng thương nhìn An Niệm Dạ. Thật ra thì là
do Tiểu Yêu lười không muốn sơn lại phòng thôi, cho nên giả vờ đáng
thương để lừa An Niệm Dạ, dưới đợt tấn công mạnh mẽ của Tiểu Yêu, An
Niệm Dạ đã phải giơ cờ trắng đầu hàng, ai bảo cậu là đàn ông chứ, cứ
theo ý mẹ đi!
"Được rồi, nhưng mẹ phải ngoan ngoãn ăn cơm nha, giờ chỉ có hai mẹ con mình thôi, nên con sẽ quản việc ăn uống của mẹ."
An Tiểu Yêu cảm thấy thật đau đầu, con trai cô có phải hiểu chuyện quá mức cần thiết không vậy, từ lúc ba tuổi đã bắt đầu quản chuyện ăn uống của
cô rồi, giờ không có người giúp việc chắc hai mẹ con chỉ có thể ăn mỳ
gói sông qua ngày thôi. An Tiểu Yêu chỉ biết lắc đầu, cầm hai gói mỳ vào bếp, nói thật, ở phòng nhỏ cũng không tệ lắm, mặc dù diện tích không
lớn lắm nhưng như thế là đủ cho cô và Bảo Bảo rồi, quan trọng nhất là nó rất tiện cho việc đi lại, tiền thuê rẻ mà lại đầy đủ tiện nghi.
"Đúng rồi, Bảo Bảo, con chuẩn bị đi, mai mẹ đưa con đến trường học."
Từ trong bếp An Tiểu Yêu nói vọng ra dặn An Niệm Dạ, An Niệm Dạ giả vờ như đang chăm chú xem tivi không quan tâm tới lời nói của mẹ, khi thấy mẹ
đi vào bếp là cậu đã biết mình lại phải ăn mỳ rồi, mà An Niệm Dạ ghét
nhất phải ăn mỳ gói.
Tuy ngôi nhà nhỏ nhưng trong đó lại rất ấm cúng ————