An Tiểu Yêu hài lòng với thành qủa mình thu được, cười tươi như hoa
trông thật xinh đẹp làm cho Long Viêm Dạ có cảm giác ấm áp khác thường.
An Tiểu Yêu đột nhiên nhảy vào cuộc đời anh, tuy có những lúc rất đáng
ghét nhưng không giả tạo, rất chân thật, thật ra trong lòng Long Viêm Dạ đã hiểu rõ mình yêu An Tiểu Yêu. Có lẽ cứ để giữ cô ấy ở bên mình, ý
tưởng này không phải không thể làm được.
"Này, anh đang cười cái gì thế?"
An Tiểu Yêu không chỉ vì lo cho tính mạng của mình mà còn vì tò mò,
không biết Long Viêm Dạ đang nghĩ gì mà vừa lái xe vừa tủm tỉm cười, mắt thì nhìn đi đâu đâu. Dù Long Viêm Dạ có lo lắng gì thì cũng nên chú ý
lái xe đừng có làm ảnh hưởng tới mình chứ nên An Tiểu Yêu đành phải lên
tiếng nhắc nhở Long Viêm Dạ.
"À --- --- anh không có cười, em thấy anh giống đang cười à?"
"Đúng thế, anh đang cười và cười như một tên ngốc vậy. Không biết anh
đang cao hứng chuyện gì, chẳng lẽ mua đồ cho tôi lại vui sướng thế sao?"
"Em đừng có mà tự sướng nha, nghĩ lung tung. Là do anh nhớ tới chuyện khác."
"A, tôi biết rồi, nhất định là anh đang nhớ tới bầy rắn xinh đẹp chứ
gì? Nhìn cô nào cũng như người không xương ý, cứ quấn lấy người anh, mà
anh thì rất hả hê, không sợ người khác nhìn thấy cảnh đó cảm thấy khó
chịu sao. Chẳng trách mẹ anh lạ không thích họ, nếu là tôi, tôi cũng sẽ
không thích."
An Tiểu Yêu cứ thế đem suy nghĩ của mình nói
ra hết mà thèm chú ý đến sắc mặt người bên cạnh, kết quả sau khi nghe
xong thì mặt Long Viêm Dạ đen thui."An Tiểu Yêu, em nên chú ý lời nói
của mình. Đừng có nói năng lung tung làm cho anh hiểu lầm là em đang
ghen tỵ hoặc ghen nha."
"Ghen tỵ? Ghen? Tôi nói vậy thôi,
tôi thà thích con heo trong sở thú chứ không thèm thích anh. Còn lâu thì tới nơi, tôi sắp chết đói rồi."
Nếu không phải đang lái xe
thì có lẽ Long Viêm Dạ sẽ khâu miệng An Tiểu Yêu lại mất, dám đem anh so sánh với con heo. Anh cũng biết hôm nay Tiểu Yêu đã nhẹ tay với anh
rồi, không có bảo anh là sắc lang hay so sánh với ngựa giống là đã nể
mặt anh lắm rồi. Long Viêm Dạ không nói gì nữa, lặng lẽ lái xe, xe rấy
nhanh đã dừng trước một biệt thự sang trọng không kém gì so với Long
gia, chỉ là nơi này có cảm giác nghiêm túc và tươi mới. Long Viêm Dạ ôm
An Tiểu Yêu vào ngực, giọng nói mang uy hiếp."Trong đó đều là bạn anh,
tốt nhất em nên biểu hiện cho tốt. Còn nữa, không cho phép anh là này,
phải gọi tên anh nhớ chưa? Đừng quên anh đã thanh toán một khoản tiền
không nhỏ cho em rồi."
"Ừ, ừ, nhớ rồi."
Nhắc đến tiền là An Tiểu liền nghiêm túc không cãi một câu. Dù sao cũng đã nhận
tiền của anh ta rồi thì cũng nên giúp anh ta hoàn thành vai diễn.
Trong đại sảnh có không ít người, gái xinh trai đẹp cũng không hiếm,
tất cả đang đứng nói chuyện với nhau. An Tiểu Yêu đi cạnh Long Viêm Dạ
không ngừng quan sát, ở đây chính là tiệc rượu, đi với Long Viêm Dạ phải liên tục chào người quen của anh ta, mặt của An Tiểu Yêu rất nhanh cứng lại không thể cười nổi nữa.
Thật vất vả mới thoát khỏi Long Viêm Dạ, An Tiểu Yêu tìm nơi vắng vẻ ngồi xuống, nhìn mâm điểm tâm trên tay, An Tiểu Yêu cười thoả mãn. Phải nhịn đói quá lâu lại còn liên tục
phải cười nhưng giờ thì có thể an ủi cái bụng mình rồi, xúc một miếng
bánh cho vào miệng.
Không ngờ đúng lúc này thì có một đôi
chân đứng trước mặt An Tiểu Yêu, bỏ thìa xuống, An Tiểu Yêu ngước mắt
lên nhìn, phải nhìn kỹ xem là ai mà dám cản trở việc ăn uống của mình.