Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ

Chương 32: Chương 32: THẦN TƯỢNG




Khuôn mặt người đó trong mắt An Tiểu Yêu dần dần hiện ra, đôi mắt trong sáng cương nghị, bên dưới mũi là một đôi môi hơi mỏng. Oa ------ một người đàn ông thật đẹp, nhưng khoan đã, sao nhìn người này trông quen quen. An Tiểu Yêu cố gắng lục lọi khuôn mặt này trong đầu mình. A, đây không phải là người thường xuất hiện trên TV sao? Hình như, hình như là Mị Âm Tuyết thì phải, khi nhớ ra thì An Tiểu Yêu nhìn Mị Âm Tuyết rồi cười ngây ngốc. Mị Âm Tuyết thắc mắc nhìn An Tiểu Yêu, tại sao cô gái này lại dám ngồi lên áo khoác của mình, đã thế còn nhìn mình như vậy nữa, cảm giác thật khó chịu, vốn đang ngơ ngác ngắm Mị Âm Tuyết thì khuôn mặt bỗng trở nên biến sắc, một tay vội che miệng, tay kia không chút khách khí đẩy Mị Âm Tuyết, cảm giác sắp nôn ra, An Tiểu Yêu chạy thẳng về phía phòng rửa tay. Mặt Mị Âm Tuyết đen một nửa, nhìn mình buồn nôn lắm sao? Cô gái vừa rồi nhìn thấy mình liền muốn nôn, Mị Âm Tuyết cảm thấy tức giận đi về phía phòng rửa tay. Đứng ở ngoài cửa, Mị Âm Tuyết dựa vào tường chờ An Tiểu Yêu ra, quả nhiên có tiếng nôn trong phòng phát ra, Mị Âm Tuyết thực sự không thể nào vui được. Dù sao mình cũng là diễn viên có tiếng trong giới điện ảnh, dù sao thì nhìn mình cũng không ghê tởm đến thế, Mị Âm Tuyết kết luận cô nhóc này cố tình chọc tức mình. Đợi một lát, Mị Âm Tuyết nhìn thấy An Tiểu Yêu mặt tái mét đi ra vội chặn lại."Cô gái, cô có ý gì?"

"Cái gì, có ý gì là sao?"

An Tiểu Yêu không hiểu mình gây ra chuyện gì, trong dạ dày đang sôi lên rất khó chịu, tên này có vấn đề gì sao. Tự dưng chặn mình lại, thật khó chịu, --- ---- vẻ mặt đau khổ, sao mang thai lại khó chịu vậy. Mị Âm Tuyết đâu có biết đó là triệu chứng thai nghén chứ, nhìn thấy An Tiểu Yêu đứng ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt của Mị Âm Tuyết tỏa ra nguy hiểm."Cô nhóc, trông tôi ghê tởm thế sao? Sao cô nhìn thấy tôi lại ói?"

"Không phải thế, chỉ là --- ---"

An Tiểu Yêu chưa nói hết thì trong dạ dày lại cảm thấy khó chịu, An Tiểu Yêu mặc kệ mọi thứ, vội xoay người định chạy vào phòng rửa tay. Nhưng không ngờ Mị Âm Tuyết lại giữ tay cô lại, An Tiểu Yêu không nhịn được nữa liền phun lên áo sơ mi của Mị Âm Tuyết, may mà An Tiểu Yêu chưa ăn cái gì kỳ quái không thì e rằng bộ đồ của Mị Âm Tuyết sẽ vô cùng sặc sỡ.

Không nhìn An Tiểu Yêu mà Mị Âm Tuyết liền nhìn xuống áo mình, trời ạ! Nhìn thấy mặt Mị Âm Tuyết xanh mét, An Tiểu Yêu biết mình đã gây hoạ nhưng việc cấp bách bây giờ là phải chối tội trước.

"Ừm, tôi phải nói rõ nha, là do anh kéo tôi lại không cho tôi vào trong kia. Nếu không tôi đâu có ói ra đây chứ."

"Này, cô nhất định phải chết --- ---"

Mị Âm Tuyết nghiến răng nặn ra từng chữ, An Tiểu Yêu nghe xong liền cảm thấy lạnh buốt. A a ------ người này sẽ không xé xác mình ra chứ. Long Viêm Dạ, anh chết đâu rồi, sao còn không mau tới đây cứu tôi hả? Không phải, là tới giúp tôi bồi thường mới đúng --- ---

An Tiểu Yêu căm tức nhìn Mị Âm Tuyết, trong lòng cảm thấy đau lòng vì ví tiền. Anh ta là minh tinh điện ảnh sẽ không đòi tiền mình chứ, mình rất nghèo nha, nếu anh ta bắt mình bồi thường bằng tiền thì phải làm sao? An Tiểu Yêu nhìn Mị Âm Tuyết, chờ tóc anh ta rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.