Nhưng Mị Âm Tuyết chỉ khoanh tay đứng nhìn An Tiểu Yêu, cô nhóc này
nhìn rất trẻ con như học sinh làm cho mình cảm giác rất kỳ lạ. Mị Âm
Tuyết quen được mọi người hâm mộ vây quanh mình, rất ít khi gặp người
nào giống như An Tiểu Yêu cả, gặp anh mà không có những hành động điên
cuồng giống như những nữ sinh khác, thật ra thì anh ta đâu có biết là An Tiểu Yêu cũng là một kẻ háo sắc nhưng mà chưa bộc phát vì so sánh giữa
ví tiền và trai đẹp thì An Tiểu Yêu thích ví tiền của mình nhỉnh hơn một chút. Phát hiện ra Mị Âm Tuyết chỉ nhìn mình mà không nói gì nên An
Tiểu Yêu càng gấp hơn, xong rồi, chắc chắn là anh chàng đẹp trai này
đang chờ mình bồi thường rồi. Vẻ mặt đau khổ, An Tiểu Yêu móc ví trong
túi xách rồi rút tiền ra, nhưng chợt nhớ ra giá bộ đồ của minh tinh
không hề rẻ chút nào nên An Tiểu Yêu đành cắn răng rút hết tiền trong ví ra. Trước đây đều tiêu tiền của cha mình nên không thấy xót, giờ phải
trả bằng tiền của mình nên lòng An Tiểu Yêu rỉ máu, hu hu --- --- đây là tiền mua sữa cho Bảo Bảo, tay An Tiểu Yêu run run, đưa tiền cho Mị Âm
Tuyết.
"Đây, anh cầm trước chỗ này. Tôi chỉ có từng này thôi, mà tôi bồi thường cho anh là tốt lắm rồi đấy --- ------"
An Tiểu Yêu cắn môi dưới, mặc dù là đưa tiền cho người ta nhưng tay cô
không duỗi ra hết, oa oa ——— đau lòng quá! ! Trên mặt Mị Âm Tuyết thoáng qua một tia kinh ngạc, cô nhóc này đang làm gì vậy? Tiền mình đâu có
thiếu nhưng thấy An Tiểu Yêu có vẻ nhưng không cam tâm tình nguyện nên
Mị Âm Tuyết cảm thấy tâm trạng mình khá hơn, không chút khách khí rút
tiền trong tay An Tiểu Yêu rồi liếc mắt nhìn qua nắm tiền đó."Quá ít,
không đủ."
"Gì ——— còn chưa đủ sao, vậy sao anh còn lấy."
An Tiểu Yêu thực sự nổi giận, đó là khoản tiền mua sữa cho Bảo Bảo mà
mình đã phải cắn răng lấy ra nha. Cái tên Mị Âm Tuyết này thật tham lam, nếu thích tiền sao không đi mà cướp ngân hàng đi. An Tiểu Yêu không
khách khí nữa, giật lại tiền trong tay Mị Âm Tuyết, miệng cũng bắt đầu
hoạt động."Tốt nhất là tôi lấy lại. Dù sao cũng không đủ mà, tôi là quỷ
nghèo không có tiền bồi thường cho anh đâu. Nhưng cũng phải nói rõ nha,
chuyện này không phải do một mình tôi gây ra, do anh giữ tôi lại nữa,
cho nên tôi có thể không phải trả cho anh dù là một xu."
An
Tiểu Yêu nói một hồi cứ như một sự thật hiển nhiên phải thế vậy, mắt Mị
Âm Tuyết sáng lên, ôm An Tiểu Yêu vào ngực mình, mùi nước hoa của anh ta sộc thẳng vào mũi An Tiểu Yêu. Đầu óc An Tiểu Yêu trống rỗng, ngơ ngác
nhìn khuôn mặt Mị Âm Tuyết ngay trước mắt mình, không phải là không trả
tiền sao? Sao anh ta lại ôm mình, An Tiểu Yêu đã bị mất khả năng suy
đoán, đối với trai đẹp thì cô không có khả năng miễn dịch.
"Anh, anh bị làm sao thế hả?"
"Không phải cô nói không có tiền bồi thường tôi sao? Vậy đây coi như là cô đang bồi thường đi ———"
Môi Mị Âm Tuyết đặt lên đôi môi nhỏ nhắn của An Tiểu Yêu, anh cũng
không biết vì sao mình lại làm thế, chỉ là cảm thấy cô nhóc này rất ngọt động lòng người nên Mị Âm Tuyết liên tục đòi thêm. An Tiểu Yêu không
sức chống lại và cũng không muốn phản kháng, cảm giác được Mị Âm Tuyết
hôn thật không tệ, trong miệng anh ta có vị bạc hà, thỉnh thoảng bay vào khoang miệng An Tiểu Yêu, cô không có bất kỳ phòng bị nào, Mị Âm Tuyết
cạy hàm răng An Tiểu Yêu ra, đưa lưỡi mình vào.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, lại đứng trước cửa phòng rửa tay vẫn đang mở cửa mà hôn nhau. Thỉnh thoảng có mấy ánh mắt nhìn họ, mà hai người thì không
quan tâm, An Tiểu Yêu chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, đầu óc mê man.
"Hai người đang làm gì ———"
Âm thanh giống như từ địa ngục truyền đến cắt đứt hai người, An Tiểu
Yêu mở mắt ra đã nhìn thấy Long Viêm Dạ toàn thân toát ra hơi lạnh đang
nhìn mình với Mị Âm Tuyết. Xong rồi, nhưng đây đâu được tính là cho anh
ta cắm sừng chứ, mình đâu là gì của anh ta chứ, nhưng khi nhìn ánh mắt
của Long Viêm Dạ thì An Tiểu Yêu không dám ôm ảo tưởng nữa, ánh mắt đó
thật kinh khủng nha! !