Long Viêm Dạ cắt đứt mạch cảm xúc của hai người họ, Mị Âm Tuyết nhìn
Long Viêm Dạ nhưng không thèm để ý chỉ khẽ cười, bàn tay đưa ra phía
trước nhưng Long Viêm Dạ đã tránh qua chỗ khác. Anh không nhìn An Tiểu
Yêu mà quay qua nhìn Mị Âm Tuyết. "Đây là vị hôn thê của tôi, anh có ý
kiến gì không?"
"Tạm thời thì không. Nhưng cô ấy rất ngọt, hình như không phải vị hôn thê đúng nghĩa của anh thì phải."
Mị Âm Tuyết cười khẩy, anh hiểu rất rõ, nếu An Tiểu Yêu là vợ tương lai của Long Viêm Dạ thì anh đã không dễ dàng mà hôn cô. Quen biết Long
Viêm Dạ nhiều năm nên Mị Âm Tuyết quá rõ, nếu cô gái nào đã theo anh ta
thì sao có thể đáp trả nụ hôn của anh. Sắc mặt Long Viêm Dạ trầm xuống,
cảm thấy mất hứng. "Tên nhóc như cậu thì biết cái gì hả? Dù sao thì cô
ấy đi cùng tôi tới đây nên cậu không nên có những hành động như vừa
rồi."
"Ồ! Nói như vậy thì không cần là ở đây thì tôi có thể làm gì cũng được phải không?"
"Cậu không có cơ hội đó đâu vì cô ấy đang ở nhà tôi. Hơn nữa, từ giờ
trở đi tôi không hoan nghênh cậu tới nhà tôi!" Long Viêm Dạ kéo An Tiểu
Yêu đáng thương đang đứng cạnh đó, xoay người chuẩn bị rời đi. Phiá sau, Mị Âm Tuyết vẫn còn cố tình trêu chọc. "A, tôi biết rồi. Tôi đi tìm
Long Quân An là được chứ gì. Cô bé, chờ tôi, đừng để Long Viêm Dạ ăn
nha, tôi sẽ tới tìm em ———"
An Tiểu Yêu đi bên cạnh có thể
cảm nhận được Long Viêm Dạ đang rất tức giận, tay anh trên vai cô cũng
dùng sức, An Tiểu Yêu cảm thấy đau đau nhưng không dám mở miệng kêu.
Người này rất đáng sợ, nếu mình mà chọc anh ta thì e rằng chết sẽ không
có chỗ chôn, dù rất đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Long Viêm Dạ bị Mị
Ăm Tuyết chọc tức suýt hộc máu, mặt đen không chào hỏi ai liền ôm An
Tiểu Yêu đi về chỗ đậu xe của mình, Long Viêm Dạ mở cửa xe ném An Tiểu
Yêu vào trong rồi đóng mạnh cửa vào. An Tiểu Yêu toát mồ hôi, ô ô ———
cái tên rối loạn nội tiết tố này sẽ không đáng mình chứ, cũng đâu có cắm sừng anh ta đâu, làm gì mà phải nổi điên lên thế, An Tiểu Yêu rúc mình
trong xe, không dám lên tiếng.
"Sao em lại ở cùng chỗ với tên kia?"
"———"
"Tại sao tên đó lại hôn em?"
"———"
"Em thể chịu được cô đơn sao?"
"———"
Long Viêm Dạ càng hỏi càng thấy tức, liền quay sang hôn An Tiểu Yêu. An Tiểu Yêu không có chút cảm giác dịu dàng và ngọt nên liều mạng đẩy Long Viêm Dạ ra, cố gắng giãy dụa muốn thoát ra, An Tiểu Yêu đành dùng sức
cắn vào môi Long Viêm Dạ.
A ———
Long Viêm Dạ
đành phải buông tha cho đôi môi của An Tiểu Yêu, mắt nhìn chằm chằm vào
An Tiểu Yêu, đưa tay xoa xoa lên vết thương, nhưng anh không tức giận mà bật cười. "Tốt, rất tốt. Tại sao tên đó có thể hôn em còn anh thì
không? Em nên giải thích nhỉ, anh liền cho em cơ hội ở cùng chỗ với anh
———"
"Tránh xa tôi ra ———"
Tên khốn, ai muốn ở
chung với anh chứ? ! An Tiểu Yêu nhìn chằm chằm vào Long Viêm Dạ, cái
chính là cô không thích anh thô bạo với mình. An Tiểu Yêu bĩu môi mặc kệ Long Viêm Dạ, quay đầu ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, An Tiểu
Yêu đến liếc mắt cũng không nhìn Long Viêm Dạ.
Nhưng An Tiểu Yêu phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, đó là Long Viêm Dạ đang
dừng xe trước cổng một khách sạn. Long Viêm Dạ kéo An Tiểu Yêu xuống xe, không cho An Tiểu Yêu có cơ hội kháng cự.
Trời ạ ——— không phải chứ ———
An Tiểu Yêu khóc không ra nước mắt, mình đang mang thai nha, nếu có
muốn mình thì cũng không nên là bây giờ. An Tiểu Yêu muốn phản kháng
nhưng không có tác dụng, cứ thế bị Long Viêm Dạ lôi vào khách sạn.