Lâm Nha không thèm
quan tâm, chỉ xoa xoa má mình, ánh mắt nhìn Long Viêm Dạ đầy ý cười nhạo và khinh bỉ. Cô đã dùng mọi thủ đoạn chỉ để trừng phạt người đàn ông
này, đây là điều duy nhất cô muốn làm trong bao năm qua. Ngày Long Viêm
Dạ dùng thủ đoạn để chặn đường sống của cô thì anh phải biết sẽ có ngày
hôm nay chứ, cái này không thể trách cô nha, muốn trách thì phải tự
trách mình đã ra tay không chút nhân nhượng.
"Tôi rất muốn bóp chết cô. . . . . . . . . . . ."
Long Quân An xưa này đều rất dịu dàng nhưng bây giờ trên mặt anh hiện rõ sự
tức giận, nghiến răng nghiến lợi muốn đánh chết người phụ nữ trước mặt.
Long Viêm Dạ chỉ phẩy tay, anh không muốn mọi chuyện đến nông nỗi này,
bây giờ Long Viêm Dạ chỉ có ước muốn là An Tiểu Yêu có thể quay về bên
cạnh anh mà thôi.
"Nói cho tôi biết, cô còn nói dối tôi những gì nữa?"
"Nói dối ư? ! Ha ha ha, tôi chưa từng nói một câu thật lòng nào với anh cả. . . . . . . . . . . ."
Lâm Nha cười phá lên, đã đến nước này rồi thì cô còn quan tâm đến cái gì
nữa chứ. Không còn cần thiết nữa rồi, dù sao thì cô và An Tiểu Yêu cũng
thể quay lại như xưa, vả lại bây giờ cô còn mang trong minh căn bệnh thế kỷ nữa.
"Tiểu Dạ không phải con ruột của cô, đúng không?"
Long Viêm Dạ thật đáng thương, anh vẫn muốn chưa tìm hiểu rõ được điều này,
nhưng An Tiểu Yêu thì lại hiểu. Nhìn ba người trước mặt, An Tiểu Yêu lại thấy buồn cười, giờ người ta nói gì cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ
cần cô và Tiểu Dạ sống hạnh phúc là được rồi, giây phút này An Tiểu Yêu
như được giải thoát khỏi xiềng xích vậy.
"Tiểu Yêu, em định đi đâu?"
Thấy An Tiểu Yêu quay lưng bỏ đi, Long Viêm Dạ cuống quýt tít mù lên, không
còn muốn nghe câu trả lời của Lâm Nha, vội vàng kéo tay An Tiểu Yêu giữ
lại.
"Đi đâu ư? ! Đi đến
nơi tôi cần phải đến. Anh vẫn cảm thấy chưa đủ sao? Tôi đã mệt mỏi rồi.
Long Viêm Dạ, dù vì nguyên nhân gì mà chúng ta chia tay nhưng quan trọng là do anh chưa đủ hiểu tôi, bao dung tôi, chưa toàn tâm toàn ý yêu tôi, khoảng cách giữa chúng ta đã quá lớn rồi."
"Tiểu Yêu, không phải vậy. Tất cả đều là vì Lâm Nha, vì. . . . . . . . . . . ."
"Không thể chỉ trách mỗi cô ấy được, nếu như giữa hai ta có sự tin tưởng nhau
thì cô ấy không bao giờ có thể chia rẽ được chúng ta. Còn vấn đề liên
quan tới Tiểu Dạ, bây giờ tôi sẽ nói rõ cho anh biết, Tiểu Dạ là do tôi
mang thai chín tháng mười ngày khó khăn lắm mới sinh được nó, Tiểu Dạ là máu mủ của tôi và anh, nói như vậy thì anh hiểu rồi chứ? Nhưng cả đời
Tiểu Dạ sẽ mang họ An, là con cháu nhà họ An, Tiểu Dạ sẽ không mang họ
Long đâu."
"Tiểu Dạ là con của chúng ta. . . . . . . . . . . ."
Long Viêm Dạ hét to, trong lòng hối hận vô cùng. Chuyện vốn rõ ràng như vậy
mà anh lại còn nghi ngờ nữa chứ. Nhưng gì có nói gì đi nữa, lần này anh
sẽ không buông tay Tiểu Yêu ra đâu, giờ mọi chuyện đã rõ ràng rồi, dù
Lâm Nha có tiếp tục làm gì đi nữa thì anh sẽ không từ bỏ Tiểu Yêu.
Long Viêm Dạ nắm chặt lấy tay Tiểu Yêu, dùng cách này để giữ lại người con
gái mình yêu, nhưng anh không biết một điều quan trọng, đó là trái tim
An Tiểu Yêu đã đóng lại. Một mối tình đáng sợ như vậy thì trong lòng
không phải hận mà là không còn muốn để ý tới nữa. Khi một cô gái đã
không còn muốn quan tâm đến nữa thì e rằng trong tim cô ấy đã không còn
tồn tại người đàn ông đó nữa.
"Long Viêm Dạ, buông tay. . . . . . . . . . . ."
"Không bỏ! Anh sẽ không bỏ. . . . . . . . . . . ."
Ánh mặt trời chiếu sáng mọi nơi trên Thanh Vân Sơn, giây phút này giống như lúc hai người gặp nhau nhưng tâm trạng mỗi người đã khác. An Tiểu Yêu
dùng tay nhẹ nhàng gỡ tay Long Viêm Dạ ra.
"Buông ra đi, tôi tặng anh một câu, chờ đến lúc anh suy nghĩ kỹ thì hãy đến
tìm tôi. Phải nhớ rằng, tình cảm cũng giống như kinh doanh, trước hết
cần nhìn nhận rõ vấn đề đã, vậy nên hãy buông tay ra. . . . . . . . . . . ."
"Tiểu Yêu. . . . . . . . . . . ."
Mặt Long Viêm Dạ trắng bệch, nghe những điều này hình như có chút hi vọng,
nhưng không biết hi vọng vào cái gì. Về khoản sự nghiệp, người đàn ông
này có thể ăn to nói lớn nhưng đối mặt với chuyện tình cảm thì lại thất
bại thảm hại, An Tiểu Yêu có suy nghĩ của mình nhưng đây là điều mà Long Viêm Dạ khó thực hiện được.
Cuối cùng thì Long Viêm Dạ vẫn chấp nhận buông tay ra, không phải là anh không muốn giữ An Tiểu Yêu
lại nữa mà vì anh nghĩ, nếu chỉ dùng lời nói thì chắc chắn bức tường
giữa anh và Tiểu Yêu sẽ càng dày lên. An Tiểu Yêu nhìn Long Viêm Dạ rồi
nhìn quay sang nhìn Lâm Nha, khuôn mặt An Tiểu Yêu đã trở nên bình thản.
"Lâm Nha, bảo trọng."
Nói xong câu này hai người mới hiểu được, An Tiểu Yêu cũng không quay đầu
lại đi về phía trước. Mấy người được An Ba phái đến liền đi theo An Tiểu Yêu, An Tiểu Yêu dừng lại, đứng trước mặt chỉ huy của họ.
"Được rồi, tôi không sao. Hãy nói lại với cha tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ về, nên cha hãy yên tâm."
Vì sợ An Ba hỏi cặn kẽ nên An Tiểu Yêu đành phải nhờ người khác nhắn lại
cho cha biết. Cái thành phố này chứa quá nhiều nỗi đau nhưng cũng là nơi An Tiểu Yêu trưởng thành, lúc trước cô về đây vì vẫn còn lưu luyến,
nhưng giờ cô ở lại với tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Cũng
tại nơi này, An Tiểu Yêu và Tiểu Dạ lại một lần nữa biến mất. Long Viêm
Dạ gần như phát điên đi tìm khắp mọi nơi nhưng không có chút tin tức
nào. Long Viêm Dạ tức giận đập tay xuống bàn, anh rất hối hận vì lúc ấy
anh đã thả tay ra. Trong phòng làm việc dù dùng điều hòa nhưng không khí trong phòng vẫn làm anh cảm thấy khó thở.
"Anh, tìm được, tìm được rồi. . . . . . . . . . . ."
Long Quân An vừa hét vừa chạy vào, miệng nở nụ cười vui sướng. Long Viêm Dạ
vội vàng đứng dậy, căng thẳng chờ thông tin mà người em trai tìm được.
"Ở đâu?"
"Hôm nay chuyến bay cuối cùng, trong danh sách hành khách có tên chị dâu."
"Anh biết ngay sẽ thế mà."
Long Viêm Dạ nói xong chạy ngay ra ngoài, Long Quân An ngồi trên ghế nhìn
anh trai, trong lòng anh rất vui sướng. Long Viêm Dạ đã bỏ qua cho Lâm
Nha, anh không tìm cách trả thù Lâm Nha, nhưng Long Quân An không hài
lòng, công ty lão già bao nuôi Lâm Nha bị phá sản hai ngày sau đó, đây
cũng coi như sự trừng phạt thích đáng, giờ chỉ cần anh trai anh đưa được Tiểu Yêu và Tiểu Dạ về thì mọi chuyện sẽ thật tốt đẹp.