Cũng không hẳn là kết thúc
Tại sân bay, Long Viêm Dạ giống như ruồi không đầu, chỉ biết chạy loạn lên
tìm người. Mặc dù anh vẫn chưa hiểu rõ ý đồ trong lời nói của An Tiểu
Yêu nhưng anh biết cô ấy muốn trốn đi, sau này anh muốn gặp lại cũng rất khó khăn.
Loa của sân bay vang lên thông báo làm Long Viêm Dạ dừng lại, trên loa thông báo có một đứa trẻ bị lạc, tên đứa bé đó là Tiểu Dạ. Long Viêm Dạ không hề suy nghĩ vội vàng chạy đến phòng phát
thanh.
"Mấy người làm sao
vậy hả? Tại sao có thể để một đứa trẻ con đứng một mình ở phòng chờ thế
hả? Nếu như nhân viên an ninh của sân bay không nhìn thấy mà đưa đến đây thì sẽ xảy ra chuyện gì, lúc đấy dù mấy người có hối hận cũng không
kịp, chưa từng thấy cha mẹ nào như mấy người cả."
"Đúng, đúng. . . . . . . . . . . ."
Cô gái dừng lại bài giáo huấn, Long Viêm Dạ chỉ biết gật đầu. Ôm chặt Tiểu Dạ vào lòng, Long Viêm Dạ không biết bây giờ An Tiểu Yêu ở đâu. Sao lại để Tiểu Dạ đứng một mình ở sân bay chứ? Long Viêm Dạ nhẹ nhàng lau mặt
Tiểu Dạ, rồi mới mở miệng hỏi.
"Tiểu Dạ, mẹ đâu?"
"Mẹ dẫn con đến đây rồi bảo con phải ngoan ngoãn nghe lời, sẽ đến đón con sau."
Tiểu Dạ vừa khóc vừa trả lời, cậu cũng không biết mẹ mình đang ở đâu, cậu
mới quay lưng đi một cái đã không thấy bóng dáng mẹ đâu nữa, sau đó thì
chú Long đến đón. Tiểu Dạ càng nghĩ càng thấy tức, nước mắt vừa lau khô
giờ lại chảy xuống, Tiểu Dạ ôm lấy Long Viêm Dạ khóc rất đau lòng.
Mà lúc này ở một góc khuất không ai để ý đến, có một đôi mắt vẫn quan sát
hai cha con. An Tiểu Yêu lau nước mắt, thật ra nếu Tiểu Dạ sống với Long Viêm Dạ cũng không có gì không tốt cả, để vài năm nữa cô sẽ quay về đón Tiểu Dạ, nhất định lúc đó con có thể hiểu được ý định của cô.
An Tiểu Yêu mỉm cười lau đi những giọt nước mắt, từ từ vào cửa sân bay . . . . . . . . . .
Máy bay từ từ bay lên, từ cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, An Tiểu Yêu
chợt nhớ tới Tiểu Dạ. Cô đã đồng ý làm theo lời đề nghị của cha, để Tiểu Dạ ở lại với cha nó, tuy không nỡ nhưng vì tương lai của Tiểu Dạ, sự
chia li này rất đáng, nhưng mẹ con như tay với chân không muốn rời xa.
An Tiểu Yêu chỉ biết ôm mặt khóc thầm.
"Cô gì ơi, chỗ này đã có ai ngồi chưa?"
"Dạ? ?"
An Tiểu Yêu bị giọng nói quen thuộc này làm giật mình, vừa ngẩng đầu lên
liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của một người đàn ông. Long Viêm Dạ
bế Tiểu Dạ trên tay, coi như chỗ không người ngồi xuống ghế cạnh Tiểu
Yêu, Tiểu Dạ vươn tay ra ôm lấy Tiểu Yêu.
"Mẹ, tại sao mẹ bỏ Tiểu Dạ ở lại? Có phải vì con không ngoan không?"
"Không phải, không phải vậy. . . . . . . . . . . ."
Lúc này An Tiểu Yêu mới biết rằng, cô không thể bỏ Tiểu Dạ được. Ôm thật
chặt bảo bối vào lòng, nước mắt đã chảy xuống làm ướt đẫm khuôn mặt An
Tiểu Yêu. Ngược lại, Long Viêm Dạ thì lại coi như không có chuyện gì,
chỉ yên lặng chăm sóc hai mẹ con làm cho mọi hành khách trên máy bay đều phải quay lại nhìn.
Đến lúc An Tiểu Yêu khóc đã đời, Long Viêm Dạ mới từ từ lấy ra một tờ giấy, môi nở nụ cười gian trá.
"Hình như em quên mất là mình còn thiếu anh một thứ thì phải."
"Em nợ anh cái gì?"
"Bản hợp đồng này em đã ký nhưng chưa có thực hiện nha, chẳng lẽ lại định
chạy trốn tiếp sao? Hơn nữa, em để Tiểu Dạ lại cho anh, em không đau
lòng à?"
An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn, cố gắng muốn nhìn rõ tờ giấy Long Viêm Dạ cầm trên tay, nhưng Long Viêm Dạ rất giảo hoạt
chỉ đưa ra rồi lại cho ngay vào túi. An Tiểu Yêu cũng không phải là
người dễ bị người khác lừa, ôm chặt Tiểu Dạ, An Tiểu Yêu cũng cười lại.
"Em nghĩ là em không đau, nhưng mà giờ mới biết em không thể bỏ Tiểu Dạ
được, cho nên cả đời này Tiểu Dạ sẽ sống bên cạnh em. Còn về bản hợp
đồng mà anh nói, theo em được biết thì đã hết hạn từ lâu rồi, đúng
không? Cho nên, ông Long, em rất cảm ơn vì đã đưa con trai về với em,
nhưng mà mong anh sẽ đáp chuyến sau trở về, nếu không cha em nhất định
sẽ đánh gãy chân anh . . . . . . . . . . . ."
". . . . . . . . . . . ."
Long Viêm Dạ không còn gì để nói, còn tưởng rằng anh chọc cười thì có thể An Tiểu Yêu sẽ vui hơn, nhưng mà anh quên mất gia đìnhTiểu Yêu vốn không
phải là một gia đình bình thường. Đôi mắt đen láy của Long Viêm Dạ nhìn
xung quanh, sau đó dừng lại nháy mắt với Tiểu Dạ đang nằm trong ngực
Tiểu Yêu. Tiểu Yêu giơ tay mũm mĩm của mình nắm lấy tay áo Long Viêm
Dạ.
"Mẹ, người ta thích
chú, để cho chú đi cùng chúng ta đến nhà ông ngoại được không? Không
phải mẹ nói chú ấy là cha Tiểu Dạ sao? Tiểu Dạ muốn . . . . . . . . . . . ."
"Tiểu Yêu, em cho anh thêm một cơ hội nữa nha . . . . . . . . . . ."
Long Viêm Dạ vội nắm lấy cơ hội này, An Tiểu Yêu nhìn đứa bé trong tay mình
rồi lại nhìn Long Viêm Dạ, cô chợt hiểu ra. Thì ra là hai cha con này đã ngầm thương lượng xong, An Tiểu Yêu đem Tiểu Dạ để lên đùi Long Viêm
Dạ, bĩu môi nói.
"Đừng
nghĩ em sẽ tha thứ cho anh, nếu như tình cảm hai người tốt như vậy thì
em cũng không còn lo lắng nữa. Hai người cứ tự nhiên. . . . . . . . . . . ."
"Được được, Tiểu Yêu à, cho dù em không tha thứ cho anh thì cũng cho anh một cơ hội để theo đuổi em được không?"
Long Viêm Dạ giơ hai tay lên đầu hàng. Trong đầu xấu xa của anh đã tính toán xong, nếu như An Tiểu Yêu vẫn không chịu tha thứ cho anh thì anh sẽ
cùng hành động để chứng minh, trước hết là bắt đầu theo đuổi, Long Viêm
Dạ tin một ngày nào đó An Tiểu Yêu sẽ hồi tâm chuyển ý, còn nếu bị An Ba chặt chân thì vì người con gái anh yêu mà bị chặt thì anh cũng không
sợ.
"Anh cứ ngồi đó mà mơ đi. Ai mà thèm cho anh theo đuổi chứ."
"Em có thể không tin nhưng anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy
anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em thật tốt. . . . . . . . . . . ."
"Đi đi. . . . . . . . . . . ."
"Tiểu Yêu, đang trên máy bay nha, anh không đi được. Anh sẽ mãi yêu em, em hãy tin tưởng anh. . . . . . . . . . . ."
". . . . . . . . . . . ."
Từng đám mây trắng lướt qua máy bay, còn Long Viêm Dạ cũng bắt đầu quá trình theo đuổi người anh yêu. Đây là tình yêu mà anh chờ đợi rất lâu, bây
giờ anh đã có thêm Tiểu Dạ làm nội gián rồi, không còn có điều gì ngăn
cản quyết tâm của anh nữa. Tất cả vì tình yêu!
Tương lai như thế nào, không ai biết được. Nhưng ước mơ duy nhất của Long Viêm Dạ là
chinh phục được người vợ yêu, ôm được con trai bảo bối về, cả nhà quây
quần vui vẻ, thật là hạnh phúc. . . . . . . . . . . .