Long Viêm Dạ khép hờ
đôi mắt, lông mi dài khẽ run run, không biết trong đầu lại đang suy tính điều gì chỉ thấy Viêm Dạ cười tủm tỉm, chắc lại nghĩ ra điều gì đó thú
vị đây. Tiểu Yêu càng xấu hổ thì anh lại càng muốn trêu cô, đôi môi cong lên, Long Viêm Dạ khẽ lên tiếng, giọng nói trầm ấm vang lên làm An Tiểu Yêu lo lắng.
"Ha ha ————
Tiểu Yêu, phía trước còn chưa được kỳ cọ đâu, đừng chỉ lo kỳ cọ mỗi lưng nha. Mà vết thương của anh cũng không ở trên lưng, em nên chăm sóc phía trước ngực anh nè. Đúng rồi, lúc tắm cho anh em phải nhìn cho kỹ nha,
nếu để nước dính vào vết thương của anh thì sẽ bị nhiễm trùng đó, sẽ
————"
"Biết rồi, im đi ————"
An Tiểu Yêu
phải chặn ngay lại mấy lời Long Viêm Dạ định nói, tay hơi run run. Nếu
cô muốn lau phía trước thì chắc chắn phải nhìn cái mà không nên nhìn
rồi. Thật khó xử, mà cô cũng không muốn chịu thua dễ dàng như vậy.
Thôi, không phải chỉ là tắm thôi sao? Mình sợ cái gì chứ, nếu phải nhìn thì
cứ coi như đang nhìn hình nộm là được rồi. An Tiểu Yêu tự an ủi mình,
lấy hết dũng khí, lau phía trước ngực Long Viêm Dạ.
Nước ấm chỉ đến thắt lưng Long Viêm Dạ, mà nước thì lại trong suốt thỉnh thoảng lại gợn sóng, tất cả những gì đang ẩn dưới nước thì An Tiểu Yêu đều có
thể nhìn thấy rõ ràng. Tim cô đột nhiên đập lỗi một nhịp, mặt Tiểu Yêu
đỏ lên, hơi bối rối, khăn tắm trên tay Tiểu Yêu không biết thương hoa
tiếc ngọc là gì ấn thẳng vào vết thương trên ngực Long Viêm Dạ.
Ai ui ————
Long Viêm Dạ hét lên thảm thiết, An Tiểu Yêu sợ quá vội vàng nhìn Long Viêm
Dạ. Viêm Dạ đau khổ chỉ chỉ vào vết thương của mình, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi ————"
Lúc này An Tiểu Yêu mới phát hiện ra việc mình vừa làm nghiêm trọng đến thế nào, vội vàng thả tay ra. Tự hận mình thật kém cỏi, đã nói sẽ phải quên anh đi, không được để tâm trạng của anh ảnh hưởng đến mình cơ mà. Tại
sao vừa gặp phải chuyện này thì liền cuống lên chứ. An Tiểu Yêu cắn cắn
môi dưới, nhất thời không biết phải làm gì lúc này.
Không
để An Tiểu Yêu bình tĩnh lại, Long Viêm Dạ liền dang tay ra ôm trọn lấy
An Tiểu Yêu, nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên, hai má lại đỏ lên, bàn
tay Viêm Dạ thật ấm áp, tất cả làm cho An Tiểu Yêu không thể thở nổi.
Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, An Tiểu Yêu cố gắng thoát khỏi
vòng tay Long Viêm Dạ nhưng lại bị Viêm Dạ ôm chặt hơn.
"Tiểu Yêu, đừng cử động. Để anh ôm em một chút có được không, anh thực sự rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ ————"
Giọng nói ấm áp đó mê hoặc An Tiểu Yêu làm cô từ bỏ việc chống cự, tim lại
đập nhanh hơn. An Tiểu Yêu giống như bị bỏ bùa, không tiếp tục giãy giụa nữa, nhiệt độ từ người Long Viêm Dạ truyền sang người cô, làm Tiểu Yêu
không thể khống chế mình.
Cô yêu Long Viêm Dạ, từ trước đều giờ vẫn luôn yêu, dù anh có làm gì thì cô cũng chưa từng quên đi những
khoảnh khắc hai người bên nhau, cả khi cô chịu uất ức chũng chỉ nghĩ đến Long Viêm Dạ. Chỉ đơn giản là ôm thôi nhưng lại làm cho mọi sự kháng
cự, đề phòng trong lòng An Tiểu Yêu đều biến mất.
Thời gian chầm chậm trôi, không biết sau bao lâu, An Tiểu Yêu mới phát hiện tay
Long Viêm Dạ chạm vào người cô trở nên lành lạnh. Vừa ngẩng đầu lên Tiểu Yêu nhìn thấy hai hàng nước mắt chảy ra từ đôi mắt của Long Viêm Dạ. An Tiểu Yêu vô thức đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên má Long
Viêm Dạ, trong lòng đau xót.
"Anh khóc? !"
"Không có, anh không có khóc, là hơi nước ————"
Vội vàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, Long Viêm Dạ cố gắng che giấu cảm
xúc trong lòng. Có thể không khóc sao? Anh đã nghĩ rất nhiều, không ngờ
có thể lại được ôm An Tiểu Yêu vào lòng, anh đã tìm cô nhưng lần nào
điều nhận được cũng chỉ là nỗi thất vọng, đúng là một sự trừng phạt đau
đớn. Thậm chí Long Viêm Dạ không muốn nghĩ đến bất kỳ chuyện gì nữa,
cũng không biết làm thế nào mà anh có thể sống đến bây giờ.
Cả ngày lẫn đêm anh tự gặm nhấm nỗi đau, mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến An Tiểu Yêu đến khi anh kiệt sức mới thôi, con tim cũng như chết dần từng ngày. Nhưng bây giờ mọi chuyện đều thay đổi, ông trời đã cho anh gặp lại An
Tiểu Yêu thêm một lần nữa, đây là ông trời đang giúp anh, vùi đầu vào
ngực An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ chật vật mới có thể mở miệng.
"Tiểu Yêu, chúng ta hãy cùng quên đi quá khứ nha. Chúng ta làm lại lần nữa,
được không? Lần này anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh bảo đảm, anh Long Viêm Dạ sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với An Tiểu Yêu nữa, một đời một kiếp chỉ yêu thương mình Tiểu Yêu————"
Nghe Long Viêm Dạ nói vậy, An Tiểu Yêu không biết nói gì, anh ấy đang hứa hẹn với cô ư? Bốn năm trước cô không nhận được lời hứa nào, vậy mà bây giờ lại
có thể được nghe. Hạnh phúc tới quá nhanh làm An Tiểu Yêu chưa thích ứng kịp, tất cả vũ khí, sự kháng cự đều buông xuống. An Tiểu Yêu không kìm
lòng nổi, vòng tay ôm lấy Long Viêm Dạ mà khóc.
Tất cả uất
ức, đau lòng, tất cả nỗi đau cùng oán hận, giờ phút này biến thành nước
mắt mà tuôn trào ra ngoài. Khăn tắm trong tay An Tiểu Yêu rơi xuống bồn
tắm, từ từ chìm xuống đáy, An Tiểu Yêu nắm tay lại rồi ra sức đánh vào
người Long Viêm Dạ, mọi cảm xúc đè nén bao năm qua đều truyền vào những
cú đánh cùng nước mắt, từ từ vơi đi.
Long Viêm Dạ không
tránh cứ để mặc cho An Tiểu Yêu trút hết cảm xúc lên người mình, mặc dù
thỉnh thoảng vết thương ở ngực lại nhói lên nhưng Long Viêm Dạ vẫn cắn
răng chịu đựng không kêu lên dù chỉ là một tiếng. Sau khi An Tiểu Yêu
đánh xong Long Viêm Dạ thì lại cảm thấy đau lòng, ôm lấy Long Viêm Dạ
khóc thật to, tiếng khóc hòa cùng tiếng nước chảy trong phòng tắm, không ai biết trong khoảnh khắc này, An Tiểu Yêu đã buông xuống thù hận trong lòng.
Chờ đến khi An Tiểu Yêu trong ngực bình tĩnh lại,
Long Viêm Dạ nâng cằm An Tiểu Yêu lên giống như nâng niu bảo vật vậy,
sau đó nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Lần này thì An Tiểu Yêu không
giãy nữa, cũng không cự tuyệt, đây là giây phút mà cô đã chờ đợi rất lâu rồi, khẽ nhắm mắt lại, An Tiểu Yêu nhẹ nhàng đáp trả lại nụ hôn của
Long Viêm Dạ.
Nước trong bồn tắm đang lạnh dần, từ hơi nước trong phòng hiện ra hình bóng, ở trong gương giữa phòng tắm là hình ảnh hai người đang ôm chặt lấy nhau. Hai người đó ôm hôn say đắm mà không
biết rằng cửa tắm đã hé mở một chút, từ khe hở đó có một đôi mắt đen láy đang tò mò nhòm vào bên trong.