"Tiểu Yêu, chỉ cần cậu không hối hận, tớ liền buông tay ————"
"Buông tay ————"
An Tiểu Yêu không ngờ vừa nói buông tay thì Lâm Nha liền thả tay ra. Do
đang dùng lực kéo tự nhiên Lâm Nha thả tay ra làm cho An Tiểu Yêu chưa
kịp định thần lại nên Tiểu Yêu bị bật ra đằng sau, đụng vào cửa phòng
Long Viêm Dạ. Ai ngờ, cửa phòng không khóa nên khi bị An Tiểu Yêu đập
vào thì cửa từ từ mở ra làm cho âm thanh bên trong nghe rõ hơn.
Khi nghe rõ âm thanh mờ ám đó, An Tiểu Yêu thấy Lâm Nha đang há hốc miệng,
bộ dạng ngạc nhiên, hai gò má ửng hồng thì lập tức quay đầu lại.
An Tiểu Yêu không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, cô cố gắng mở to mắt để nhìn thật kỹ.
Cửa phòng đã mở ra, bên trong phòng một người đàn ông đang quay lưng về
phía Tiểu Yêu còn một cô gái nằm trên ghế sofa quấn lấy hông anh ta.
Người đàn ông kia hoàn toàn không biết cửa phòng đã bị mở ra, thỉnh
thoảng còn phát ra tiếng thở dốc, trên lưng lấm tấm mồ hôi, căn bản là
không biết có người đứng phía sau lưng mình.
An Tiểu Yêu
không có cách nào để nhìn rõ mặt người phụ nữ kia bởi vì lúc này cô ta
bị người đàn ông ép chặt lên ghế sofa, khuôn mặt bị lưng anh ta che mất, Tiểu Yêu chỉ có thể nhìn thấy hai chân cô ta đang vòng bên hông anh
chàng kia trắng nõn, kèm theo tiếng thở gấp, bắp chân cũng lắc lư. Đôi
chân này như mũi dao đâm thẳng vào trái tim An Tiểu Yêu.
Lâm Nha bịt miệng mình lại để không thét lên, ánh mắt không tự chủ được
nhìn về phía An Tiểu Yêu. Trong trường hợp này, chỉ mong An Tiểu Yêu
không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thôi! Lâm Nha không thể không lo
lắng, tình hình lúc này thật sự quá đáng sợ, An Tiểu Yêu đang từng bước
từng bước chậm rãi vào trong phòng, cách đôi nam nữ kia không xa.
Tim An Tiểu Yêu như vỡ ra, dù người đàn ông này có hóa thành tro bụi thì cô vẫn sẽ nhận ra. Người này chính là người cách đây hai ngày còn nói
chuyện vui vẻ cùng cô, còn cam đoan sẽ chăm sóc cho cô thật tốt, chính
là Long Viêm Dạ, nhưng khi Tiểu Yêu đang ngập tràn hạnh phúc mà chạy đến đây thì anh ta đang làm gì thế này? Anh ta ôm người phụ nữ khác trong
vòng tay, thân thể anh ta cùng người phụ nữ kia như hòa làm một. Nhìn
cảnh này làm sao An Tiểu Yêu không đau lòng, không ghen tỵ đây.
An Tiểu Yêu cố gắng nuốt nước mắt vào trong, nhưng một thứ chất lỏng mằn
mặn vẫn chảy xuống từ khóe mắt, từng giọt trong suốt rơi xuống sàn nhà
vỡ tan ra. Tất cả vui vẻ, hạnh phúc, chua xót trong lòng An Tiểu Yêu giờ hóa thành cơn tức giận. An Tiểu Yêu không nghĩ ngợi nhiều liền cầm chén nước trên bàn ném vào người Long Viêm Dạ.
An Tiểu Yêu định ném vào gáy Long Viêm Dạ nhưng không biết vì sao trong nháy mắt An Tiểu Yêu lại thay đổi mục tiêu, chiếc ly đập thẳng vào lưng Long Viêm Dạ rồi rơi xuống đất, chiếc chén vỡ tan bắn ra mọi hướng, trái tim Tiểu Yêu
cũng vỡ vụn đau đớn theo.
Thời gian lúc này như ngừng lại,
Long Viêm Dạ bị đánh bất ngờ liền ngừng động tác, quay đầu lại, vừa nhìn thấy An Tiểu Yêu đang nước mắt rưng rưng thì anh gần như chết đứng. Mà
lúc này Long Viêm Dạ không có mảnh vải che thân, An Tiểu Yêu và Lâm Nha
nhìn không sót một chỗ nào trên người Long Viêm Dạ. Lâm Nha không thể
kìm lại liền hét lên.
"A ——————"
"Long Viêm Dạ, anh hãy mặc quần áo vào đi ————"
An Tiểu Yêu mở miệng nhắc nhở Long Viêm Dạ, chiếc cốc thứ hai trong tay cô cũng tiếp tục ném Viêm Dạ. Lúc này Long Viêm Dạ mới giật mình nhớ ra
mình đang khỏa thân nên vội vội vàng vàng vừa tránh chiếc cốc do An Tiểu Yêu ném tới, vừa vội vàng kéo quần lên.
Do Long Viêm Dạ
cúi xuống nên An Tiểu Yêu có thể thấy rõ mặt người phụ nữ đang nằm trên
sofa là ai, chính là người đã có quan hệ mập mờ với Long Viêm Dạ từ
trước, Julie. An Tiểu Yêu tức giận, nếu là trước kia khi cô và Long Viêm Dạ thảo hợp đồng không có tình cảm gì với nhau, dù anh ta ở chung với
ai, lên giường với người nào thì cũng không liên quan tới cô.
Nhưng tại sao khi đang có tình cảm với mình, còn muốn chăm sóc cô cả đời thì
Long Viêm Dạ lại vẫn cùng ở chung với người phụ nữ này? An Tiểu Yêu tức
giận nhìn chằm chằm Julie, cô không biết mình nên làm gì lúc này.
Julie chậm rãi kéo chiếc chăn mỏng che cơ thể mình lại, nhẹ nhàng vuốt lại
mái tóc mình. Hôm nay Long Viêm Dạ gọi cô tới, cô còn tưởng là có việc
gì muốn cô làm, cứ tưởng anh ta đã chán ghét cô không ngờ lại dễ dàng
khơi dậy ham muốn của Long Viêm Dạ, hóa ra là vì An Tiểu Yêu đã bỏ đi.
Đúng lúc Long Viêm Dạ đang có hứng thú với cô thì ông trời lại tặng cho anh
ta một món quà, làm cho An Tiểu Yêu nhìn thấy cảnh này. Trong lòng Julie lúc này đang hồi hộp, mặt không đổi sắc. Bất kỳ ai nhìn thấy cảnh này
cũng đều không chịu nổi, nhất định là ông trời không muốn cho An Tiểu
Yêu được về bên Long Viêm Dạ rồi, Julie khẽ nhếch mép lên nhìn An Tiểu
Yêu như khiêu khích.
"Sao cô lại tới đây? Không phải cô đang sống chung với Mị Âm Tuyết sao?"
"Câm miệng ————"
Long Viêm Dạ quát Julie, móc chi phiếu trong túi ra ném lên người Julie. Giờ Long Viêm Dạ không còn tâm tình mà xử lý cô nàng này, chỉ muốn mau
chóng đuổi Julie đi để anh có không gian riêng mà giải thích với An Tiểu Yêu. Đây là lần đầu tiên trong đời Long Viêm Dạ bị rơi vào hoàn cảnh
khó xử như vậy.
"Cô cút đi ————"
"Ha ha ha, em gái à, em thật đáng thương nha ————"
Julie ôm quần áo của mình, cầm chi phiếu, bước qua An Tiểu Yêu còn cười lớn.
Mùi nước hoa quyện với mùi hoan ái xông vào mũi An Tiểu Yêu, cô cũng
chẳng thèm phản ứng lại với lời khiêu khích của Julie.
Đợi
đến khi Julie đi ra khỏi phòng, Long Viêm Dạ mới từ từ đi đến trước mặt
An Tiểu Yêu, định kéo An Tiểu Yêu vào lòng nhưng cô tránh qua một bên.
Long Viêm Dạ vừa xấu hổ lại khó xử nên thái độ không được tự nhiên, môi
khẽ mấp máy thành lời.
"Tiểu Yêu, sao em lại tới đây?"
"Long Viêm Dạ, đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của anh động vào tôi, anh đã
động vào người phụ nữ khác thì cả đời này đừng mong động vào người tôi.
Tôi tới đây làm anh bất ngờ quá phải không? Cũng may là tôi tới, nếu
không đến đây thì e rằng đã bỏ lỡ màn kịch đặc sắc vừa rồi, anh thèm phụ nữ đến thế sao, chỉ cần là phụ nữ thì ai anh cũng muốn, dù trong thời
điểm nào, dù đối tượng là ai, chỉ cần là giống cái thì anh đều không cự
tuyệt mà lên giường với họ phải không? Có khi giờ tôi đem heo nái tới
đây anh cũng có thể cho nó là Điêu Thuyền nhỉ, anh thật thừa sức lực
nha, cũng không sợ bị mắc bệnh hoa liễu sao, ha ha ha ————"
An Tiểu Yêu đã giận đến phát điên rồi, cứ thế nói ra những gì mình nghĩ
không chút kiêng dè. Cô không ngờ mình mang tâm trạng vui mừng đến đây
rồi phải ôm cục tức trong lòng, trái tim thì tan nát không thể hàn gắn
lại được. An Tiểu Yêu không ngừng lấy tức giận cùng oán hận biến thành
mũi tên độc đâm thẳng vào trái tim Long Viêm Dạ.
Long Viêm Dạ cứ đứng im như vậy nghe An Tiểu Yêu mắng mình, anh không cãi dù chỉ một câu.
Lâm Nha đứng ngoài cửa, không nhìn thấy gì, muốn nghe cũng không nghe rõ.
Dù cô cảm thấy trong chuyện này Long Viêm Dạ đã sai nhưng cứ để An Tiểu
Yêu nhục mạ anh như vậy thì cũng không ổn lắm. Lâm Nha không có cách nào chen vào, giờ chỉ có thể để lại không gian riêng cho hai người bọn họ
nên Lâm Nha nhẹ nhàng quay lưng đi xuống dưới, lẳng lặng đứng chờ An
Tiểu Yêu.
Lâm Nha hiểu, với tính tình của An Tiểu Yêu vừa
cố chấp lại kiêu ngạo, khi nhìn thấy cảnh vừa rồi e rằng dù Long Viêm Dạ có đem cái chết ra cũng không thể lay chuyển được Tiểu Yêu, huống chi
anh ta cứ im lặng như vậy. Long Viêm Dạ làm gì không làm đi phạm vào
điều cấm kỵ nhất của An Tiểu Yêu, Lâm Nha chỉ biết thở dài, trong lòng
thầm nghĩ không biết có nên báo cho Mị Âm Tuyết đến đây đón An Tiểu Yêu
về không.
"Tiểu Yêu, em đừng như vậy. Chuyện không như em nghĩ đâu, hãy cho anh được giải thích ————"
Long Viêm Dạ chờ An Tiểu Yêu phát tiết xong mới nhẹ nhàng nói, chắc không ai có thể tưởng tượng ra một người đàn ông lạnh lùng trên thương trường
giờ lại phải chịu cúi đầu trước mặt An Tiểu Yêu. Nếu không phải là bởi
vì anh thực sự cảm thấy áy náy, lại thật lòng yêu An Tiểu Yêu thì Long
Viêm Dạ sao phỉa hạ thấp mình như vậy chứ? !
An Tiểu Yêu đâu có muốn nghe Long Viêm Dạ giải thích đâu, tất cả cô đều chính mắt nhìn
thấy, hiểu lầm ở đâu chứ? An Tiểu Yêu căm tức nhìn Long Viêm Dạ, giơ tay tát thẳng vào mặt Long Viêm Dạ.
"Đây là lần cuối cùng tôi
đánh anh, tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, anh có thể ngu ngốc nhưng
đừng cho răng tôi cũng giống như anh. Mặt tôi không có mù, tai tôi không có điếc, tôi có cảm giác, có thể nhìn thấy mọi chuyện sờ sờ ngay trước
mắt ————"
An Tiểu Yêu cầm tay Long Viêm Dạ đặt lên trái tim
cô, nước mắt cũng không thể kìm nén được, cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống. An Tiểu Yêu cắn chặt răng, khuôn mặt đầy đau đớn.