Nhật Ký Tìm Chồng Của Mẹ Hồ Đồ

Chương 64: Chương 64: XA NHAU TRONG ĐAU ĐỚN




An Tiểu Yêu nắm thật chặt, móng tay cắm sâu vào trong tay Long Viêm Dạ. Một chút máu rỉ ra dính vào đầu ngón tay An Tiểu Yêu, trái tim cô cũng đau đớn không thể nói lên lời, đau lòng nhìn Long Viêm Dạ, nước mắt như trực chảy ra, giọng nói có chút khàn khàn.

"Anh cảm nhận được không? Ở chỗ này của tôi cũng đau, rất đau, rất đau———— nhưng anh thì sao? Trái tim của anh có đau không? Tôi tìm mọi cách để được trở về bên anh nhưng anh lại cho tôi nhìn thấy chuyện như vậy, đây là cái mà anh nói là chăm sóc tôi sao? Yêu tôi sao? Nếu như đây là cách anh chăm sóc tôi, yêu tôi thì tôi đã hiểu rồi ————"

An Tiểu Yêu nghẹn ngào không thể nói tiếp được, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra, lăn dài trên gương mặt cô.

Long Viêm Dạ thấy An Tiểu Yêu khóc cũng cảm thấy đau lòng, anh không thể ngờ An Tiểu Yêu lại quay về bên anh. Hôm nay anh chỉ muốn gọi Julie đến để tâm sự giải tỏa chút áp lực và đau thương trong lòng thôi, không ngờ ham muốn trỗi dậy, lại còn để cho An Tiểu Yêu nhìn thấy cảnh này nữa, dù sao cũng là lỗi của anh, nói thế nào cũng không thể giải thích chuyện của mình làm, Long Viêm Dạ có trăm miệng cũng không thể bào chữa cho việc mình đã làm, cũng không biết phải nói gì lúc này.

Thấy Long Viêm Dạ im lặng không nói gì thì An Tiểu Yêu thấy tuyệt vọng, không thể tìm ra lý do gì để mình ở lại đây nữa. Điều cần thấy cũng đã thấy, cái không nên thấy thì cô cũng đã thấy rồi, giờ còn có thể nói gì nữa đây, cảm giác tuyệt vọng cùng đau đớn xưa nay chưa từng trải qua thì giờ nó bao trùm lên An Tiểu Yêu.

An Tiểu Yêu cảm thấy bụng mình nhói lên vội vàng khom người xuống, tay cô ôm thật chặt bụng mình.

"Tiểu Yêu, Tiểu Yêu, em không sao chứ? !"

Long Viêm Dạ nhìn thấy bộ dạng này của An Tiểu Yêu thì mặt trắng bệch, vội vàng đỡ lấy Tiểu Yêu. Ai ngờ An Tiểu Yêu lại hất tay anh ra, cố gắng tự mình đứng dậy. Sao Tiểu Yêu lại không hận Long Viêm Dạ chứ, cứ tưởng rằng sẽ sống hạnh phúc, ai ngờ lại là bất hạnh đón chờ cô.

"Bỏ tay anh ra ————"

An Tiểu Yêu từ từ đứng lên, tay vịn vào bàn. An Tiểu Yêu cảm thấy tay Long Viêm Dạ rất bẩn nên không cho anh đụng vào người cô, dù chỉ là lướt qua, nước mắt chảy ra, An Tiểu Yêu lấy hết dũng khí xoay người, bước đi lảo đảo ra ngoài cửa.

"Long Viêm Dạ, tôi hi vọng cả đời này không phải gặp lại anh. Bắt đầu từ giờ, anh là anh, tôi là tôi, chúng ta đi trên hai con đường khác nhau, cả đời này sẽ không gặp lại nhau. Cho nên mong anh vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi ————"

An Tiểu Yêu nói lời chia tay tuy rất tuyệt tình nhưng trong lòng cô đang rỉ máu. Đây là mối tình đầu của An Tiểu Yêu, lần đầu tiên cô nếm thử hương vị tình yêu nhưng không ngờ nói lại có kết cục đau thương như vậy. Mỗi bước chân của An Tiểu Yêu như bước lên gai nhọn, đau buốt đến tận xương.

Nhìn bóng lưng của An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ không thể khống chế tình cảm của mình nữa, nước mắt chạy dọc sống mũi chảy xuống. Long Viêm Dạ đặt tay lên ngực mình, khẽ lẩm bẩm.

"Tiểu Yêu, anh cũng đau, chỗ này cũng rất đau ————"

"Tại sao em không muốn nghe anh giải thích chứ? Anh biết đó là lỗi của anh nhưng vì anh nghĩ em sẽ không bao giờ quay lại bên anh nữa. Tiểu Yêu, thực sự anh rất đau, anh cũng rất đau, đau lắm ————"

Đáng tiếc, An Tiểu Yêu đã không thể những lời này của Long Viêm Dạ, cô đã chạy xuống dưới cầu thang. Giờ phút này không ai trong hai người họ chịu quay đầu lại để nhìn thấy những giọt nước mắt của người mình yêu, cả An Tiểu Yêu và Long Viêm Dạ đều cùng cố chấp như nhau, thậm chí họ còn không muốn lắng nghe tiếng lòng của đối phương.

Trong sâu thẳm trái tim Long Viêm Dạ rất áy náy, anh biết mình đã hành động hồ đồ, anh thừa nhận và sẽ đối mặt với hành động của mình. Nhưng An Tiểu Yêu không quan tâm, không muốn tiếp tục dây dưa với Long Viêm Dạ nữa, tình yêu đã tuột khỏi tầm tay, chỉ lưu lại chút tiếc nuối trong lòng.

An Tiểu Yêu xoa bụng, bước từ từ đến chỗ Lâm Nha đang đứng đợi. Vừa nhìn thấy mặt An Tiểu Yêu vẫn còn ngân ngấn nước mắt, tay ôm bụng tập tễnh bước về phía cô, sắc mặt An Tiểu Yêu lại trắng bệch, Lâm Nha giật mình hoảng sợ vội ném mẩu thuốc trong tay đi, ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ An Tiểu Yêu.

Lâm Nha nhìn An Tiểu Yêu suy sụp thì đau lòng. An Tiểu Yêu vốn là cô gái hồn nhiên vui vẻ, chưa từng thấy cô ấy đau lòng bao giờ, nếu không phải vì sự tồn tại của Long Viêm Dạ thì chắc chắn An Tiểu Yêu sẽ không phải đau khổ như bây giờ, trong lòng Lâm Nha càng oán hận Long Viêm Dạ hơn.

"Tiểu Yêu, cậu không sao chứ? Tớ gọi cho Mị Âm Tuyết đến đón chúng ta nha. Cậu đừng buồn nữa, Long Viêm Dạ sẽ không được sống yên đâu, còn có Mị Âm Tuyết mà, so với Long Viêm Dạ chắc chắn sẽ tốt hơn."

"Lâm Nha, đừng gọi điện thoại cho anh ta."

An Tiểu Yêu cố gắng phản đối, cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy bộ dạng lúc này của mình. Trái tim đã tan nát rồi, còn gọi người đến để chế giễu sao? An Tiểu Yêu cố gắng tỏ ra kiên cường, không ngừng tự nói với mình, chuyện như vậy mình sẽ không quan tâm, nhưng An Tiểu Yêu cũng không có cách nào để mình không để ý tới cả. Khẽ lau nước mắt, An Tiểu Yêu được Lâm Nha dìu đi, từ từ đi xuống cầu thang, mỗi đồ vật ở đây đều trở nên quá quen thuộc với An Tiểu Yêu, nhưng từ nay về sau chúng sẽ trở nên xa lạ với cô thôi.

"Lâm Nha, đừng để cho bất luận người nào nhìn thấy bộ dạng bây giờ của tớ, cũng đừng nói gì với cha tớ nha. Cậu đưa tớ về chỗ cậu nha, sau đó cậu giúp tớ tới nhà Mị Âm Tuyết lấy đồ của tớ về ————"

"Ừ, biết rồi, cậu hãy thả lòng người ra. Có phải bụng cậu khó chịu không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra chút không?"

"Không cần, tớ nằm nghỉ một chút là sẽ đỡ thôi ————"

An Tiểu Yêu từ chối đi bệnh viện vì cô biết là do bây giờ cô đang quá đau lòng nên mới thấy khó chịu mà thôi. An Tiểu Yêu không muốn nghĩ đến chuyện gì nữa, cũng không muốn đối mặt với sự thật, giờ An Tiểu Yêu cảm thấy như toàn bộ sức lực của mình bị hút hết, chỉ muốn tìm một chỗ ấm áp để nằm nghỉ thôi. Khi xe của họ đi ra khỏi nhà họ Long thì một chiếc xe chầm chậm đi ngược chiều rồi dừng lại bên cạnh xe Lâm Nha, Long Quân An bước xuống từ chiếc xe đó.

"Tiểu Yêu, chị làm sao thế? Sao sắc mặt chị lại trở nên kém như vậy? Đi, em đưa chị đi bệnh viện."

Long Quân An vội vàng ôm lấy An Tiểu Yêu, nhìn mặt An Tiểu Yêu trắng bệch làm Quân An đau lòng. Rốt cuộc An Tiểu Yêu bị làm sao? Long Quân An ôm thật chặt An Tiểu Yêu không cho cô cự tuyệt, một tay kéo cửa xe anh, ôm An Tiểu Yêu ngồi vào trong xe.

"Lâm Nha, cô lái xe, giờ chúng ta đi bệnh viện."

Nằm trong vòng tay Long Quân An, nhìn khuôn mặt quen thuộc, An Tiểu Yêu cố gắng cười. Long Quân An vẫn là người làm cho cô yên tâm, có cậu ta ở bên cô cảm thấy an toàn, An Tiểu Yêu không kháng cự lại cái ôm của Long Quân An. An Tiểu Yêu biết rõ, Long Quân An là Long Quân An, người kia là người kia, tuy hai người là anh em nhưng cô sẽ không đem hai người thành một, An Tiểu Yêu cảm thấy Long Quân An thật ấm áp khiến cô có thể tạm thời thả lỏng mình.

Xe chuyển bánh, toàn thân An Tiểu Yêu mềm nhũn không chút sức, cứ thế nằm trong vòng tay Long Quân An.

Đứng ở ban công tầng hai, Long Viêm Dạ dựa vào cửa sổ nhìn thấy cảnh đó, thấy An Tiểu Yêu đơn độc, dáng vẻ yếu đuối làm Long Viêm Dạ chỉ muốn chạy xuống ôm lấy cô vào lòng. Nhưng Long Viêm Dạ không có dũng khí đó, anh đã làm chuyện sai trái, e rằng cả đời này An Tiểu Yêu cũng không tha thứ cho anh, Long Viêm Dạ không thể quên câu nói cuối cùng của An Tiểu Yêu, cả đời này không muốn gặp lại anh, chắc trong lòng cô ấy rất hận anh!

Long Viêm Dạ kéo rèm xuống, toàn bộ căn phòng được bóng tối che phủ. Chỉ cần Long Quân An ở bên An Tiểu Yêu thì anh không cần lo lắng nữa, nó sẽ chăm sóc tốt cho An Tiểu Yêu. Long Viêm Dạ dựa lưng vào tường, tay bấm một dãy số.

"Thư ký Lý, lập tức đặt vé máy bay đi European cho tôi, đi trong ngày hôm nay. Tôi muốn sang chi nhánh bên đó nghỉ ngơi một thời gian, chuyện ở đây tạm thời giao cho phó tổng giám đốc lo liệu ————"

Bỏ đi, đây là lựa chọn tốt nhất cho anh trong lúc này, Long Viêm Dạ cúp máy, trái tim như bị bóp chặt lại.

Tiểu Yêu, cả đời này cũng không muốn gặp lại anh sao? Vậy thì em yên tâm, anh sẽ không trở lại quấy rầy cuộc sống của em, chỉ cần em sống hạnh phúc thì anh yên tâm rồi. Mị Âm Tuyết hay Long Quân An đều được, nhưng Mị Âm Tuyết cha đứa bé sẽ thích hợp hơn, nhất định anh ta sẽ đối xử tốt với em ————

Long Viêm Dạ thầm nghĩ, tay ôm chặt lấy đầu mình, lần đầu tiên anh yêu nhưng cô gái ấy vĩnh viễn không thuộc về anh. Long Viêm Dạ chợt nhớ đến một cô gái, An An, có lẽ mình thích hợp làm trai bao hơn, trên môi Long Viêm Dạ là nụ cười châm biếm, nếu không chiếm được lòng tin thì dù có ở chung với ai cũng có khác biệt gì đâu? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.