Điên rồi! Mọi người trên thế giới này điên hết rồi!
An Tiểu Yêu dựa lưng vào thang máy, không cầm nổi nước mắt mà chảy ra. Rốt cuộc là vì cái gì, vì người như Long Viêm Dạ mà khóc, có đáng không? An Tiểu Yêu tự hỏi mình, nước mắt chảy đầy trên mặt.
"Mẹ đừng khóc nữa mà. Tiểu Dạ sẽ ngoan, sẽ cùng mẹ về với ông ngoại, mẹ nín đi ————"
An Niệm Dạ cố gắng an ỉu An Tiểu Yêu. Tiểu Yêu chỉ biết ôm lấy Tiểu Dạ vào lòng, nỗi đau trong tim càng nhức nhối. Mình không thể cứ bỏ đi như
vậy, chuyện của Lâm Nha và Long Viêm dạ cô có thể bỏ qua nhưng Lâm Nha
dám đánh con trai bảo bối của cô thì cô sẽ không để yên. Cô muốn đứng
trước mặt Lâm Nha hỏi một câu, rằng cô ta còn có trái tim không?
An Tiểu Yêu vẫn chỉ là một cô gái yếu đuối, nếu không thì sau chuyện năm
đó cô đã không trốn đi. Tiểu Yêu bế Tiểu Dạ vào khách sạn, sau khi dỗ
cho cậu bé ngủ say mới lấy điện thoại gọi cho Lâm Nha. Nhưng dù Tiểu Yêu gọi bao nhiêu lần thì bên kia vẫn không ai nghe máy, một lúc sau gọi
lại thì bên kia đã tắt máy.
An Tiểu Yêu tức giận ném điện thoại lên giường, lửa giận trong lòng bùng lên.
Lâm Nha, cô đã nhẫn tâm như vậy thì đừng trách tôi quá đáng!
An Tiểu Yêu lại cầm điện thoại lên nhưng lần này là gọi cho cha cô. An Ba
còn đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa nghe nói cháu trai bảo bối của mình bị người ta đánh, tóc An Ba dựng đứng lên. Trong
điện thoại, ông không ngừng mắng chửi người, những câu nói tục bao năm
qua không dùng tới, giờ cũng bị lôi ra nói hết.
"Bà nó chứ. Tiểu Yêu, con không phải tức, nếu cha mà không tìm ra Lâm Nha
thì thực uổng phí mấy năm sống trong giang hồ rồi. Con yên tâm, tốt nhất là cứ ở đó chờ điện thoại của cha, không quá hai ngày, nhất định cha sẽ cho con địa chỉ ————"
"Vâng, thưa cha."
Vào những lúc quan trọng nhất cũng chỉ có gia đình là đáng tin nhất. Tình
yêu cũng là cái thá gì, Long Viêm Dạ và Lâm Nha cũng đều cùng một ruộc
giống nhau cả thôi. An Tiểu Yêu nắm chặt điện thoại, gân xanh nổi lên,
tức giận trong lòng đã đạt đến cực hạn.
"Nhưng, Tiểu Yêu này. Con và Long Viêm Dạ có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện lớn như vậy thì nó đang làm gì?"
Mặc dù An Ba hỏi thăm Long Viêm Dạ nhưng trong lời nói vẫn chứa bất mãn.
Nếu không có khả năng bảo vệ cho vợ và con trai mình thì Long Viêm Dạ
không xứng làm một người chồng, làm một người cha.
Câu hỏi
này của An Ba là An Tiểu Yêu căng thẳng, không biết sao nhưng An Tiểu
Yêu không muốn nói sự thật cho cha biết. Tiểu Yêu chỉ trả lời qua loa
vấn đề này.
Hai ngày sau, Long Viêm Dạ gọi mấy cuộc điện
thoại nhưng An Tiểu Yêu nhất quyết không nghe. Cuối cùng Long Viêm Dạ
đành lấy tạm một sim mà Tiểu Yêu không biết gọi thì cô mới nghe máy. Vừa bấm nút nghe, An Tiểu Yêu tưởng là Lâm Nha nên không đợi bên kia lên
tiếng cô đã nói.
"Lâm Nha
hả? Bây giờ cô đang ở đâu? Tóm lại là cô muốn làm gì? Tại sao dám đánh
Tiểu Da, lại còn nhận xằng là mẹ của Tiểu Dạ nữa chứ, cô nói đi, vì sao
lại làm vậy? ————"
"————"
Long Viêm Dạ
ngồi nghe nhưng không nói gì, khuôn mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ,
sau đó tắt máy. Long Quân An nhìn thấy vẻ mặt ông anh kỳ lạ, anh ấy đang nhìn tài liệu trên bàn đột nhiên ngẩng lên nhìn anh chằm chằm.
"Anh, có chuyện gì vậy?"
"Quân An, lập tức tìm địa chỉ Lâm Nha đang ở cho anh. Dù dùng thủ đoạn gì cũng được, anh muốn biết cô ta đang ở đâu ————"
Hai tay Long Viêm Dạ nắm chặt vào nhau, với trí thông minh của mình, từ câu hỏi của An Tiểu Yêu thì Long Viêm Dạ có thể đoán được mọi chuyện đã xảy ra. Lâm Nha đúng là người không biết hối cải, anh còn tưởng cô ta đã
thay đổi, biết trước anh đã không tin tưởng cô ta rồi. (hoang_lien: anh
thông minh mà để LN xỏ mũi đi mấy lần rồi? phục trí thông minh của anh
quá, LVD ạ!)
"Anh, anh tìm Lâm Nha làm gì? Không phải cô ta ở nhà An Tiểu Yêu sao?"
"Đừng nói nữa, đi làm đi."
Mặt Long Viêm Dạ càng lạnh hơn, quát Long Quân An. Cô ta đã chọc tức mình
rồi, đã dám phá hoại chuyện giữa mình và Tiểu Yêu thì chớ, lại còn dám
đánh Tiểu Dạ nữa. Máu nóng trong người Long Viêm Dạ như sôi trào.
Long Viêm Dạ mệt mỏi ngồi xuống ghế, tay ôm lấy đầu. Nếu chuyện đúng như
mình nghĩ thì chắc chắn An Tiểu Yêu sẽ không tha thứ cho mình, Lâm Nha
làm như vậy khiến mình không còn cách nào giải thích cho Tiểu Yêu hiểu
rồi. Nhưng nhất định mình sẽ không buông tay đâu!
Mặc dù
biết nơi Tiểu Yêu và Tiểu Dạ ở nhưng Long Viêm Dạ không có can đảm để
đến đó gặp mẹ con họ. Gió xuyên qua cửa sổ bay vào trong phòng, Long
Viêm Dạ nhắm mắt lại, khóe môi cong lên, nụ cười trở nên vô tình và man
rợ.
Mà An Tiểu Yêu cũng không có ngồi yên một chỗ, hai ngày qua cô đã chuyển nhượng cửa hàng cho người khác rồi. Đến giờ mà vẫn
chưa có chút tin tức nào của Lâm Nha, cô ta giống như bốc hơi khỏi trái
đất vậy. Tai mắt An Ba nhiều như vậy mà vẫn chưa tìm được tin tức gì.
Cuối cùng vào ngày thứ hai khi mặt trời đang dần xuống núi, An Ba đã gọi điện cho Tiểu Yêu.
"Tiểu
Yêu, con hãy đến biệt thự 112 Thanh Vân Sơn, giờ Lâm Nha đang ở đó. Cha
đã cho người đến đó canh chừng rồi, cha sẽ phái vài người đến đó chờ
con, còn nữa, tuyệt đối đừng dẫn theo Tiểu Dạ nha, nhớ chưa? !"
An Ba rất lo lắng cho cháu trai của mình, dặn đi dặn lại, chỉ sợ chuyện
không hay xảy đến với Tiểu Dạ. An Tiểu Yêu chỉ biết vâng dạ nghe lời,
sau khi lo cho Tiểu Dạ xong mới đi đến Thanh Vân Sơn.
Chỗ
này không xa lạ gì với Tiểu Yêu, vì biệt thự nhà cô cũng ở khu này,
nhưng cô không thể ngờ được Lâm Nha lại trốn ở đây. Không biết Lâm Nha
lấy tiền ở đâu mà có thể thuê được khu nhà này? An Tiểu Yêu thắc mắc.
Khi An Tiểu Yêu nhìn thấy người của An Ba phái đến thì kinh ngạc, tròn mắt
nhìn. Chẳng lẽ cha cô nghĩ rằng cô đi đánh hổ sao? Đúng là quá khoa
trương. Trước mặt An Tiểu Yêu có khoảng ba mươi người, vậy mà cha bảo
rằng chỉ có vài người thôi sao? An Tiểu Yêu chẳng biết nói gì chỉ biết
lắc đầu, đi đến đó ————