An Tiểu Yêu vừa lau
nước mắt, vừa thu dọn hành lý, còn An Niệm Dạ thì ngồi ngoan ngoãn một
bên nhìn mẹ dọn dẹp, trong cái đầu nhỏ bé đang suy nghĩ xem có nên nói
sự thật cho mẹ biết không, dù sao trong lòng cậu Lâm Nha là người vô
cùng đáng sợ. Phải mất một lúc, Tiểu Dạ mới nhẹ nhàng đến sau lưng An
Tiểu Yêu, giơ tay kéo kéo áo An Tiểu Yêu.
"Mẹ, Tiểu Dạ có chuyện muốn nói."
"Bảo Bảo ngoan, con chờ mẹ một chút nữa nha, mẹ dọn sắp xong rồi."
Trong đầu An Tiểu Yêu giờ chỉ nghĩ đến sự phản bội của Long Viêm Dạ, vì vậy
không có tâm tư mà nghe Tiểu Dạ nói. Đối với An Tiểu Yêu thì một đứa bé
sẽ không có chuyện gì quá quan trọng để nói cả. An Niệm Dạ chép miệng,
đứng sau lưng An Tiểu Yêu nói ra hết những oan ức của mình mấy ngày qua.
"Mẹ, chúng ta không dọn
đi có được không? Tiểu Dạ thấy, chú không làm gì sai cả, dì Lâm Nha mới
là người xấu. Dì ấy cố tình làm thế ————"
"Tiểu Dạ chưa thể hiểu hết được chuyện người lớn đâu, thôi con đừng nói lung tung nữa nha?"
"Sao con lại không hiểu chứ? Mẹ, mẹ không biết đâu, dì Lâm Nha là người xấu. Mỗi khi mẹ không ở nhà là dì ấy lại lôi con ra mà đánh mắng, không cho
con ra khỏi phòng, còn không cho con ăn cơm để con bị đói bụng nữa, nếu
mẹ không tin thì nhìn đi————"
Tiểu Dạ vừa kể vừa
khóc, kéo tay áo lên để cho An Tiểu Yêu xem những vết thương trên người
mình. Nhìn những vết thương trước mắt, An Tiểu Yêu choáng váng đầu óc,
trên người đứa con bảo bối của cô đầy vết tím bầm trên làn da trắng,
chúng đều do bàn tay Lâm Nha tạo ra sao?
An Tiểu Yêu không
dám tin, quần áo trên tay Tiểu Yêu rơi xuống sàn nhà, cảm giác đau như
chính mình bị đánh vậy. An Tiểu Yêu ôm chầm lấy Tiểu Dạ, khóc nức nở. An Tiểu Yêu không bao giờ có thể nghĩ đến chuyện này, Lâm Nha là con người độc ác đến thế, nếu cô ta lên giường với Long Viêm Dạ thì An Tiểu Yêu
chỉ hận mình đã dẫn sói về nhà mà thôi, nhưng giờ nhìn những vết thương
đầy trên người Tiểu Dạ, cô thực sự không biết phải nói gì.
Tại sao Lâm Nha lại có thể làm thế với Tiểu Dạ? Từ trước tới giờ cô luôn
thật lòng đối tốt với Lâm Nha, tại sao cô ta có thể thừa lúc cô không có ở nhà mà đánh con trai bảo bối của cô chứ? An Tiểu Yêu rất đau lòng.
Với tay lấy điện thoại bên cạnh, bấm số của Lâm Nha nhưng chuông vang
lên một lúc mà không ai nghe máy.
An Tiểu Yêu đành phải cất
điện thoại đi, ôm Tiểu Dạ vào lòng. Cô không phải là một người mẹ tốt,
sao có thể để cho Tiểu Dạ bị đánh ra nông nỗi này mà không hề biết gì,
lần đầu tiên trong đời An Tiểu Yêu biết hận thù ai đó đến tận xương tủy
là như thế nào. Điều này so với chuyện của Long Viêm Dạ hoàn toàn khác
nhau, đây là cảm giác đau đớn và lo lắng.
"Bảo Bảo, mẹ đưa con đi đến nơi khác sống nha? Chúng ta không cần phải ở lại nơi này nữa. Về sống với ông ngoại, ông sẽ bảo vệ mẹ con mình ————"
"Mẹ, chú không xấu, chú là người tốt ————"
An Niệm Dạ ôm lấy cổ An Tiểu Yêu, trên khuôn mặt trẻ con vẫn còn hai hàng
nước mắt. Nhưng nói gì thì nói Tiểu Dạ cũng không muốn cùng An Tiểu Yêu
bỏ đi được, trong trái tim cậu đã lưu luyến không muốn rời xa Long Viêm
Dạ mất rồi.
An Tiểu Yêu khẽ nhíu mày, cô không thể tiếp tục ở lại đây được. Có lẽ Long Viêm Dạ bị oan, nhưng chuyện anh và Lâm Nha
lên giường với nhau là sự thật không thể thay đổi được, cô không muốn
lại phải đau lòng vì người đàn ông này nữa, đây là cơ hội cuối cùng cô
cho anh nhưng anh không biết trân trọng thì cô cần gì phải lưu luyến
nữa? !
Qua bao nhiêu năm trải qua sóng gió, An Tiểu Yêu đã
không còn ngây thơ như xưa nữa, bây giờ cô đã trưởng thành suy nghĩ thấu đáo hơn rồi. An Tiểu Yêu không nói gì thêm nữa, một tay kéo vali hành
lý một tay bế Tiểu Dạ đi xuống dưới nhà.
Bụp ————
Trong bóng tối tại một chỗ rẽ, một bàn tay to cùng mùi hương quen thuộc túm
lấy tay An Tiểu Yêu. Đôi mắt Long Viêm Dạ đỏ ngầu, khuôn mặt mệt mỏi,
tay kéo An Tiểu Yêu lại, trong mắt chứa đầy hối hận và áy náy.
"Tiểu Dạ, anh sai rồi. Em hãy tha thứ cho anh lần này được không, anh xin em ————"
"Tha thứ? ! Hừ hừ, Long Viêm Dạ, sao anh còn không biết xấu hổ mà làm tổn
thương tôi hết lần này đến lần khác hả? Chẳng lẽ anh không có tim sao?
Nếu đổi lại anh là tôi, anh có thể tha thứ được không? Buông tay đi, tôi đã nói rõ rồi, không bao giờ muốn gặp lại anh nữa, mau buông tay ra
————"
An Tiểu Yêu lạnh lùng nói, mỗi một câu như con
dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Long Viêm Dạ. Nỗi đau này không thể nói
thành lời, Long Viêm Dạ biết lần này An Tiểu Yêu đã rất quyết tâm nên
càng lo sợ.
Rụp ————
Người đàn ông cao một mét
bảy đã quỳ gối trước mặt An Tiểu Yêu, ngoài cách này ra Long Viêm Dạ
không biết dùng cách nào để xin lỗi An Tiểu Yêu cả. An Tiểu Yêu giật
mình, cô không thể ngờ được Long Viêm Dạ lại làm vậy, nhưng An Tiểu Yêu
vẫn tỏ ra cứng cỏi không chút mềm lòng.
"Tránh ra ————"
"Tiểu Yêu, anh cầu xin em. Là anh có nỗi khổ trong lòng nên không thể không làm vậy, cầu xin em hãy tha thứ cho anh ————"
"Không thể không làm? ! Long Viêm Dạ, anh có nỗi khổ gì, anh nói ra đi. Nếu
như tôi cũng lên giường với người đàn ông khác rồi cũng nói không thể
không làm vậy nha, tôi rất muốn biết vì cái gì mà anh không thể không
làm."
An Tiểu Yêu cười khẩy một cái, chỉ vài câu nói
này của Long Viêm Dạ mà cô đang mềm lòng vì hành động của anh trở nên
cứng rắn hơn.
"Anh biết
Tiểu Dạ không phải con ruột của em, nhưng em yên tâm, nó là con trai anh nên dù thế nào thì anh cũng sẽ đối tốt với hai mẹ con em."
"Nói láo! Anh đang nói cái quái gì vậy, anh nói lại lần nữa xem nào ————"
Đã lâu rồi An Tiểu Yêu chưa có ý nghĩ muốn đánh ai cả, nhưng lúc này bị
Long Viêm Dạ làm cho trỗi dậy rồi. Đúng là nói xằng nói bậy, cô đã phải
ngậm đắng nuốt cay, mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra Tiểu Dạ,
vậy mà Long Viêm Dạ dám mở miệng nói Tiểu Dạ không phải con ruột của cô
sao? !
Tiểu Dạ không phải do cô sinh ra, chẳng lẽ giống Tôn
Ngộ Không chui từ đá mà ra sao? An Tiểu Yêu càng nghĩ càng tức điên lên, cầm vali trong tay đập vào người Long Viêm Dạ, anh không tránh cũng
không đỡ mà cắn răng chịu trận.
"Tiểu Yêu, em hãy tha thứ cho anh đi mà. Dù sao Lâm Nha cũng là mẹ ruột của
Tiểu Dạ, anh biết em có điều khó nói nhưng xin em hãy tin anh, anh rất
chân thành."
"Lâm Nha? Lại là Lâm Nha. Long Viêm Dạ, anh đi
mà tìm Lâm Nha nhà anh đi, nhưng tôi muốn nói cho anh điều này. Tiểu Dạ
là con ruột tôi, con là do tôi trải qua đau đớn mà sinh ra, những lời vô liêm sỉ của anh hãy giữ lại mà đi nói với Lâm Nha ý, đừng có mà làm
phiền tôi ————"
An Tiểu Yêu chịu hết nổi Long Viêm Dạ rồi, không muốn đôi co dài dòng với anh ta nữa. An Tiểu Yêu cũng không
thèm nhặt va li hành lý nằm trên đất lên, cứ thế bế Tiểu Dạ đi qua Long
Viêm Dạ đến thang máy ————