Long Viêm Dạ
ghé vào An Tiểu Yêu nói ra câu này, sau đó còn cười ám muội nữa rồi mới
đứng lên, gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài. An Tiểu Yêu ngồi im trên ghế,
ngẩn người ra sau khi Long Viêm Dạ dội cho một quả bom.
Long Viêm Dạ có ý gì? Gọi cô đến phòng lúc nửa đêm, An Tiểu Yêu dù có ngốc
đến mức nào cũng biết câu nói của Viêm Dạ nghĩ là gì, chỉ vừa mới nghĩ
đến chuyện sẽ xảy ra thôi mà mặt An Tiểu Yêu đã đỏ đến tận mang tai rồi. Mặc dù Tiểu Yêu đã là mẹ của một đứa nhóc nhưng về phương diện này thì
cô không có kinh nghiệm gì, sau đêm năm đó thì Tiểu Yêu chưa từng trải
qua tình huống như vậy nữa, giờ Long Viêm Dạ nhắc đến vấn đề này làm sao mà Tiểu Yêu không hoảng sợ chứ.
Khi An Tiểu Yêu đang chìm
đắm trong những suy nghĩ không trong sáng cho lắm thì Long Viêm Dạ đã
đặt xong đồ ăn và ngồi xuống bên cạnh Tiểu Yêu rồi. Nhưng Viêm Dạ vẫn
bình thương như chưa xảy ra chuyện gì vậy, cầm điều khiển tivi liên tục
đổi kênh, làm An Tiểu Yêu thực sự nghĩ rằng vừa rồi cô gặp ảo giác.
"Vừa rồi anh nói gì vậy?"
"Nói gì? Vừa rồi anh nói gì à, hình như là không có nói nha. Tiểu Dạ, mau
lại đây, ngồi cạnh chú này, cho chú ôm một cái ————"
Nhìn thấy An Niệm Dạ đang đi từ trong phòng ngủ ra, Long Viêm Dạ chuyển ngay đề tài, cười tươi chào hỏi Tiểu Dạ. Sau khi nghe An Tiểu Yêu giải
thích, An Niệm Dạ đã không còn thái độ thù địch với Long Viêm Dạ nhưng
cũng không muốn để anh ôm, chỉ bình thản đến bên An Tiểu Yêu rồi ngồi
xuống.
"Mẹ, con đói bụng."
"Ừ, mẹ biết rồi, chú đã gọi đồ ăn rồi. Bảo Bảo ngoan nha, lát nữa sẽ có người mang đồ ăn tới cho chúng ta, sẽ nhanh thôi."
An Tiểu Yêu dịu dàng dỗ dành Tiểu Dạ, Long Viêm Dạ ngơ ngẩn nhìn hài mẹ
con Tiểu Yêu. Nhìn cách dỗ của Tiểu Yêu thì không giống như nhận nuôi
Tiểu Dạ lắm. Long Viêm Dạ bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ An An và
An Tiểu Yêu có quan hệ gì với nhau sao, trong đầu Long Viêm Dạ lóe ra
một suy nghĩ nhưng sau đó liền quên mất đó là điều gì.
"Tiểu Yêu, anh có thể hỏi em một chuyện được không?"
Long Viêm Dạ hắng giọng một cái, vẫn là hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình. An
Tiểu Yêu không buồn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn của
Tiểu Dạ, rồi trả lời rất tự nhiên.
"Ừm, anh định hỏi điều gì?"
"Tiểu Yêu, em có biết một người phụ nữ tên An An không?"
Bộp ———
An An? ! Khăn mặt trên tay An Tiểu Yêu rơi xuống đùi Tiểu Dạ, giống
như muốn giấu diếm một điều gì đó, An Tiểu Yêu vội nhặt khăn mặt lên,
có chút chột dạ.
"Không biết, không biết. Em không biết và chưa từng biết người nào tên An An cả ————"
Tại sao Long Viêm Dạ lại hỏi đến cái tên này chứ, cái tên này đã được chôn
sau trong quá khứ, đó là cái tên mà Tiểu Yêu đã dùng một lần duy nhất.
Cái tên này Tiểu Yêu đã dùng khi lần đầu tiên gặp Long Viêm Dạ, An Tiểu
Yêu không quên điều này, chẳng lẽ Long Viêm Dạ đã phát hiện ra điều gì
rồi ư? An Tiểu Yêu hơi lo lắng, thái độ do dự và tránh né của Tiểu Yêu
càng làm tăng nghi ngờ trong lòng Long Viêm Dạ.
Long Viêm
Dạ vẫn tỏ ra bình thường, nhìn vào phản ứng của An Tiểu Yêu thì chắc
chắn cô ấy biết An An, Tiểu Dạ ở cùng cô ấy cũng không có gì là lạ nữa
rồi. Tốt nhất bây giờ không nên hỏi tiếp, sau một thời gian nữa sẽ hỏi
lại, chỉ cần anh cưới được Tiểu Yêu, thì sợ gì mà cô ấy không nói sự
thật cho anh biết chứ.
Cưới Tiểu Yêu? ! Điều này vừa xuất
hiện trong đầu Long Viêm Dạ, làm cho anh ta hơi xúc động. Đúng rồi, chỉ
cần mình kết hôn với Tiểu Yêu thì không cần phải lo lắng đến vấn đề giữa mình và Tiểu Yêu nữa, chỉ cần Tiểu Yêu trở thành phu nhân nhà họ Long
thì tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Long Viêm Dạ càng nghĩ càng hứng thú,
thậm chí còn cảm thấy không thể chờ đợi thêm.
Nhưng mà hoàn
cảnh lúc này không thích hợp cho việc cầu hôn lắm nên Long Viêm Dạ đành
phải đè nén cảm xúc mình lại, trong đầu lại nghĩ phải cầu hôn Tiểu Yêu
như thế nào? Buổi tối Tiểu Yêu đến phòng mình, đây chính là cơ hội tuyệt vời nhât để cầu hôn, Long Viêm Dạ nhìn Tiểu Yêu, toét miệng ra cười.
"Mẹ ơi, mẹ nhìn chú kìa. Chú ấy cười cái gì vậy, có phải vì đói quá không ————"
An Niệm Dạ chỉ vào Long Viêm Dạ đang thần kinh bất bình thường, ánh mắt
gian xảo kèm theo chút chế nhạo. An Tiểu Yêu quay đầu lại nhìn Viêm Dạ,
lập tức cúi đầu xuống, không biết vì sao, khi cô vừa nhìn thấy Long Viêm Dạ thì lại nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tối nay.
Màn đêm
buông xuống, gió mát thổi qua cửa sổ vào phòng, An Tiểu Yêu nhẹ nhàng
đứng dậy đóng cửa sổ vào. Chỉnh lại áo ngủ ngay ngắn, rồi đắp chăn tử tế lại cho An Niệm Dạ rồi Tiểu Yêu mới rón rén ra khỏi phòng. Ánh trăng
xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng khách, vào ban đêm mọi thứ đều trở nên
yên tĩnh, yên tĩnh đến mức An Tiểu Yêu nghe thấy cả tiếng tim mình đập.
Nhìn cánh cửa gần đó, An Tiểu Yêu ôm ngực mình, cánh cửa đó giống như có thể há miệng ra nuốt chửng cô vào bụng. Hai mươi hai tuổi, An Tiểu Yêu vẫn
còn mơ mộng giống như học sinh cấp ba, tim cô nhảy loạn xạ lên, đôi chân nhẹ nhàng bước đến trước cánh cửa phòng đó.
Chuyến đi này
dù có xảy ra chuyện gì thì An Tiểu Yêu cũng chấp nhận. Lấy hết dũng khí, tay An Tiểu Yêu run run, đẩy cánh cửa phòng mới phát hiện ra nó không
khóa, thì ra Long Viêm Dạ đã sớm tính toán chờ cô nhảy vào.
Lúc này Long Viêm Dạ đang quay lưng lại phía An Tiểu Yêu, ngồi trên cửa sổ
ngẩn người ngắm cảnh đêm. An Tiểu Yêu không muốn quấy rầy việc ngắm
trăng của Long Viêm Dạ nên bước đi thật nhẹ, nhưng Tiểu Yêu còn chưa kịp đến sau lưng Long Viêm Dạ thì anh đã quay đầu lại mỉm cười với cô.
"Tiểu Yêu, anh chờ em rất lâu rồi ————"
Giọng nói ấm áp mê hoặc lòng người vang lên làm An Tiểu Yêu đang căng thẳng
thì càng khẩn trương hơn. Đứng im tại chỗ, An Tiểu Yêu có chút xấu hổ
xoa xoa tay vào nhau, sợi lông tơ trên người cũng dựng đứng lên.
Long Viêm Dạ khẽ mỉm cười, đứng lên. Duỗi tay ra kéo An Tiểu Yêu vào lòng
mình, vuốt ve mái tóc An Tiểu Yêu, Long Viêm Dạ khẽ nhắm mắt lại, hài
lòng, khẽ than thở.
"Thật sự anh sợ em không đến, Tiểu Yêu, em có biết anh lo lắng thế nào không? !"
An Tiểu Yêu càng cúi thấp hơn, không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu. Thật ra
dù Long Viêm Dạ không nói thì cô cũng biết anh đang chờ cô, chăn gối
trên giường vẫn còn gọn gàng chứng tỏ Long Viêm Dạ chưa ngủ, anh vẫn
kiên nhẫn chờ cô. Vì thế khi vào phòng, An Tiểu Yêu cảm thấy rất hạnh
phúc.
Nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Tiểu Yêu lên, trong đôi mắt Long Viêm Dạ chứa đầy sự dịu dàng và tình cảm sâu đậm.
"Tiểu Yêu, anh bảo em tới đây là vì một chuyện, em có đoán được là chuyện gì không?"
"Em, em hiểu————"
An Tiểu Yêu càng thêm xấu hổ, Long Viêm Dạ thật là, sao lại đi hỏi cô
chuyện tế nhị thế chứ. Nửa đêm gọi cô vào phòng anh thì ai mà chẳng đoán ra là vì chuyện gì, An Tiểu Yêu quyết định đến đây, nghĩa là cũng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, lần này nhất định cô phải làm một người phụ nữ
thực sự.
Long Viêm Dạ thấy An Tiểu Yêu gật đầu thì hơi bất
ngờ. Chẳng lẽ cô ấy đã biết được kế hoạch cầu hôn của anh rồi sao? Anh
còn định cho Tiểu Yêu bất ngờ, Long Viêm Dạ hơi thất vọng chút nhưng
ngay sau đó liền bình tĩnh lãi, điều này chứng tỏ giữa anh và Tiểu Yêu
quá hiểu nhau.
Long Viêm Dạ đang định mở lời cầu hôn thì
đột nhiên An Tiểu Yêu dùng môi mình ngăn lại, đôi môi ấm áp đó dính chặt lấy môi Long Viêm Dạ. Long Viêm Dạ giật mình, mặc dù không biết vì sao
An Tiểu Yêu lại chủ động đến thế, nhưng được người mình yêu ôm ấp yêu
thương thì anh mà không đáp lại thì thật sự sẽ làm An Tiểu Yêu chê cười.
Long Viêm Dạ ôm chặt lấy An Tiểu Yêu, chuyển từ thế bị động sang chủ động,
dùng sức đòi lấy. Hương thơm trên người An Tiểu Yêu bay vào mũi Long
Viêm, giống như tiếp thêm sức mạnh cho ngọn lửa trong lòng Long Viêm Dạ
bùng cháy.
An Tiểu Yêu nhắm mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ say đắm, giờ phút này cô đã phải đợi rất lâu rồi. Ôm lấy eo Long Viêm Dạ,
An Tiểu Yêu đáp trả lại nụ hôn của Long Viêm Dạ, môi lưỡi quyện vào
nhau, say đắm. Long Viêm Dạ quên mất điều mình muốn nói, An Tiểu Yêu
cũng quên đi mọi chuyện, lúc này trong phòng chỉ còn khao khát tình yêu, mặt trăng bên ngoài cửa sổ cũng phải đỏ mặt, xấu hổ trốn vào mây.
Long Viêm Dạ đối xử với An Tiểu Yêu thật dịu dàng, ôm chặt lấy An Tiểu Yêu, bước đến giường, nhẹ nhàng đặt Tiểu Yêu xuống.
"Tiểu Yêu, Tiểu Yêu của anh!"
Giọng nói nỉ non, dịu dàng của Long Viêm Dạ thổi vào tai An Tiểu Yêu, đầu
Long Viêm Dạ cúi xuống giống như một đóa hoa màu đen trên gối. Long Viêm Dạ đè lên người An Tiểu Yêu, nhẹ nhàng hôn cô, nâng niu cô như bảo bối.
Vừa hôn, tay Long Viêm Dạ từ từ di chuyển đến xương quai xanh của Tiểu Yêu, rồi vuốt ve nó ————