Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 3: Chương 3: Ký ức trăm ngàn độ




Quán ăn bởi vì việc Quách mập “giả chết” mà có thể thuận lợi giải quyết. Chủ cho thuê nhà cũng cẩn thận thương lượng qua, chỗ này quả thật không phát triển lắm. Các quán cơm mở xung quanh phần lớn đều là tài sản cá nhân, không chịu áp lực tiền thuê nhà, kiếm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu. Mặc dù có nhà cho thuê thì cũng đại khái trên dưới một ngàn đồng.

Lúc trước cũng chỉ có Trương Thắng và Quách mập, những kẻ không có kinh nghiệm buôn bán mới tin vào những lời dụ dỗ của Diệp Tri Thu, có thể đem tiền thuê nhà nâng cao như vậy, lại còn ký hợp đồng hai năm.

Hai người này không có kinh nghiệm kinh doanh quán ăn, quan hệ giữa người và người lại ít. Nếu để cho bọn họ làm, chỉ có thể là ngồi chờ chết. Nếu chẳng may có tai nạn chết người xảy ra, như vậy cái được không đủ bù đắp cái mất. Nói sau, con thỏ nóng nảy còn cắn người. Hai năm qua báo chí đưa tin không ít những tiểu nhân vật bị bức bách không thể sinh tồn, dưới sự giận dữ đã giết người tự sát. Hai tên tiểu tử này biết chỗ ở của Diệp Tri Thu, nếu hai người không còn muốn sống nữa, chạy tới đâm cho y một nhát, thì lúc đó biết kiếm ai mà kêu oan?

Cho nên Diệp Tri Thu cân nhắc một phen, tiếp nhận lời khuyên của cô em vợ, rốt cuộc đồng ý giải trừ hợp đồng.

Tuy nhiên, Trương Thắng vẫn phải lĩnh giáo sự lợi hại của Phó chánh văn phòng Thôi. Mặc dù Quách mập có bệnh tim, nhưng Diễm tiểu thử vẫn phát huy đầy đủ sức mạnh của cái miệng, tiến hành đàm phán với hai kẻ thất nghiệp từ trưa cho đến tối, cho đến khi tinh thần hai người sụp đổ, đồng ý bỏ lại toàn bộ tài sản, từ nhà bếp cho đến mái ngói cũng phải hai tay dâng tặng thì mới có thể thoát thân được.

Hai ông chủ nghèo, sau nửa năm làm, mỗi người được ba ngàn tám đồng. Tiền vốn bỏ ra là chín ngàn. Trắng tay mà phấn đấu nửa năm, cuối cùng cũng vẫn hoàn trắng tay. Quả thật giống như bừng tỉnh một giấc chiêm bao.

Trương Thắng đang suy nghĩ về chuyện của khu kinh tế mới là thật hay giả; làm thế nào để lợi dụng tin tức quan trọng này để làm giàu. Quách mập thì đang suy nghĩ việc trở lại vùng ngoại thành, theo cha mẹ vợ làm nghề nông. Chỉ có điều, vợ mình vất vả lắm mới thoát ra được kiếp nông dân, cô sợ sẽ phải trở lại chịu khổ nữa.

Cầu vượt phía trước, một cô gái mặc chiếc quần đùi, áo lót, chân dài eo thon nhanh nhẹn đi qua. Dưới cái nắng của mùa hè, ẩn dưới cái lớp áo màu vàng nhạt là màu trắng của chiếc áo ngực. Bộ ngực nhấp nhô, di chuyển theo đôi chân, run rẩy run rẩy, cực kỳ có cảm xúc.

- Cậu nói người này sinh ra ở đâu?

Quách mập hai mắt tỏa sáng, lập tức dứt bỏ phiền não trong lòng, ánh mắt bị thân hình mỹ nữ hấp dẫn kia thu hút, cảm khái nói:

- Trời nóng như vậy, các cô còn mặc áo ngực, không cảm thấy nóng sao?

Trương Thắng vỗ y một cái thật mạnh:

- Cô ấy nếu không mang thì anh sẽ nhiệt nóng trong người thì sao? Thế nào, đã nghĩ về sau làm gì chưa?

Miệng nói nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cái đùi trắng bóng và cặp mông căng tròn nấp sau cái quần đùi ngắn màu đỏ.

Đã hai mươi bốn tuổi, nhưng hắn chưa từng chạm qua một người con gái nào. Đúng là chó nên kéo ra ngoài lai giống hết rồi. Hắn còn biện pháp sao?

Về chuyện của khu kinh tế mới, Trương Thắng cũng không có tâm gạt bạn bè. Chỉ là chuyện này còn chưa được chứng thực, hơn nữa hắn chỉ cảm thấy đây là một cơ hội khó có được, chứ chưa nghĩ ra được đầu mối, không biết nên vận tác như thế nào, lợi dụng nó như thế nào. Tính phiêu lực cực lớn nên không tiện nói ra với Quách mập.

Lúc trước mở tiệm cơm, chính là hắn là người đầu tiên đề nghị, nhưng đây chẳng qua là một chủ ý nhất thời, ngay cả khảo sát qua cũng không có, liền quăng tiền vào. Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn cảm thấy thẹn với Quách mập. Lúc này phiêu lưu càng lớn hơn nữa, nên hắn không dám tùy tiện kéo bạn bè vào.

Quách mập thở dài nói:

- Còn làm gì được nữa. Tôi số mang mệnh nghèo, làm gì cũng không được, trở về thương lượng với vợ, không thể ngồi ăn không được. Trước giúp đỡ vợ bán hàng, nếu không được nữa thì trở về nông thôn phụ cha vợ trồng trọt. Sau đó từ từ suy nghĩ biện pháp. Còn cậu thì sao?

Trương Thắng cười chua xót:

- Tôi? Tôi còn chưa có mục tiêu, đang còn tìm biện pháp.

Quách mập gật đầu, im lặng một lúc rồi nói:

- Tôi đi về trước, vợ tôi đang bán hàng tại chợ Nhị Lộ. Tôi qua đó đỡ một tay.

Trương Thắng ừ một tiếng rồi nói:

- Ừ, anh đi đi, tôi cũng suy nghĩ lại tiền đồ của mình. Chúng ta lại tìm cơ hội tụ họp.

Hai người bắt tay rồi tự lái xe, ngược đường mà đi.

Dưới cái nắng chói chang, Trương Thắng không muốn đi đâu. Hắn muốn về nhà trước nhưng rồi lại muốn đến Kiều Tây một chút. Nơi đó hắn gần như chưa đi qua bao giờ, nên muốn tìm hiểu tình hình ở đó, tái cân nhắc cơ hội của mình ở nơi nào.

Trương Thắng tâm tư lắc lư không chừng. Lái xe đạp về nhà rồi, ngẫm qua ngẫm lại lại chạy đến Kiều Tây, đi một trận loanh quanh lại quay trở về. Cứ thế qua lại, hắn rốt cuộc quyết định, trước đến vùng ngoại thành Kiều Tây xem qua một chút.

Cưỡi qua mấy con phố, Trương Thắng bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ven đường. Cô gái mặc chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, eo thon, chân dài. Thời tiết tuy nóng bức, nhưng khi nhìn thấy vẻ đẹp của cô, lại làm cho lòng người như có một cơn gió nhẹ thoảng qua.

Mỗi lần tà áo đung đưa, người ta lại cảm giác đôi chân của cô thon dài đến cỡ nào. Ngoài ra, bộ ngực cao ngất của cô giống như có đàn hồi, nhấp nhô phập phồng, làm cho người ta muốn tăng cao dục vọng.

- Trịnh Tiểu Lộ!

Trương Thắng theo bản năng mà kêu lên, nhưng rồi lập tức có chút hối hận.

Cô gái phía trước liền quay đầu lại, nhìn thấy hắn, lập tức nở nụ cười:

- Anh Trương, sao trùng hợp vậy? Anh đi đâu thế?

Trương Thắng từ trên xe nhảy xuống, hơi lắp bắp nói:

- Ồ, tôi…không…chỉ tùy tiện đi dạo thôi.

Trịnh Tiểu Lộ và hắn cùng là nhân viên nhà máy in ấn Ba Sao. Sau khi nhà máy trở thành xí nghiệp góp vốn, được đổi tên là nhà máy in màu Đại Tam Nguyên. Trương Thắng thì bị cho thôi việc, còn Trịnh Tiểu Lộ được giữ lại làm. Cô là một cô gái rất khéo hiểu lòng người, vừa thấy Trương Thắng bối rối thì lập tức chuyển đề tài.

Hai người cùng nói chuyện với nhau về thay đổi bên trong nhà máy. Trịnh Tiểu Lộ lúc này cúi đầu nhìn đồng hồ. Khi cô cúi xuống liền lộ ra một đoạn cổ dài. Chiếc cổ trắng mịn, làm cho người ta cảm giác nó rất nhẵn. Trương Thắng không khỏi tham lam nhìn lướt qua.

Trịnh Tiểu Lộ ngẩng đầu lên, nở nụ cười mê người:

- Anh Trương, tôi có hẹn với một nhóm bạn đi dạo phố. Hôm nào có cơ hội thì nói chuyện tiếp. Tôi phải đi rồi.

Trương Thắng vội nói:

- Ừ, có rảnh thì nói chuyện tiếp.

Nhìn theo bóng lưng của cô, Trương Thắng trong mắt toát ra vẻ cô đơn.

Trịnh Tiểu Lộ vẫn không biết Trương Thắng yêu thầm cô. Đối với Trịnh Tiểu Lộ, Trương Thắng có một loại cảm giác rất đặc biệt. Trương Thắng đẹp một cách thanh thuần. Vẻ đẹp giống như cô không phải là không có, nhưng không thể mang đến cho Trương Thắng một cảm giác sâu như vậy. Một sự xúc động trong tâm hồn, chính là khi gặp đã yêu.

Trịnh Tiểu Lộ cười rất ngọt ngào, ngọt đến nỗi khiến Trương Thắng tâm động. Ánh mắt của cô khi cười giống như ánh trăng, đôi môi hồng hào cộng thêm má lúm đồng tiền, dường như đã đem hết mật ong của thiên hạ đổ vào. Còn nữa, còn giọng nói của cô nữa. Tuyệt đối là bốn điểm cộng.

Dù sao, khi yêu thì nhìn cái gì cũng đẹp. Ở trong mắt Trương Thắng, cho dù là đầu ngón chân của Trịnh Tiểu Lộ thì cũng tuyệt đối đẹp vô cùng.

Tuy thầm yêu thì thầm yêu, Trương Thắng tuyệt đối không nghĩ đến việc có được cô. Thân phận hai bên kém xa. Người ta lớn lên xinh đẹp như vậy, còn hắn là gì chứ, chỉ là một người chẳng có tiền đồ. Quyền lực duy nhất mà hắn có chỉ là hưởng thụ sự thầm mến mà thôi.

Trương Thắng rất có nét đẹp nội tâm. Hắn thích đọc sách, và trình độ thì không hề thua kém người tốt nghiệp chính quy. Hắn viết chữ rất đẹp, khi còn ở đơn vị, một số văn bản trong văn phòng đều đưa cho hắn viết. Ví dụ như bảng báo cáo của Hán khu, vốn là công việc của Trịnh Tiểu Lộ, thường hay nhờ hắn đi làm. Có thể cùng cô gái mà mình ngưỡng mộ làm việc, Trương Thắng cảm thấy rất hạnh phúc.

Ngửi thấy mùi thơm trên người Trịnh Tiểu Lộ, nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cô, Trương Thắng đầu óc liền chao đảo. Cô không phải là thiên tiên hạ phàm, nhưng trong lòng Trương Thắng, cô chính là thiên sứ rơi xuống thế gian, là độc nhất vô nhị. Vì thế, chỉ cần có cô bên cạnh, cho dù là hít phải bụi thì cũng tưởng rằng hít phải hương thơm.

Nhớ rõ lần nhà máy in ấn Ba Sao tổ chức đại hội ăn mừng nhà máy xây dựng được hai mươi năm, trong xưởng đã chuẩn bị một bữa tiệc tối long trọng. Tiệc tối là do nhân viên nhà máy tự làm. Những công nhân này đều là những người đa tài đa nghệ. Nhị hồ, đàn tranh, hát,…cái gì cần cũng đều có.

Trương Thắng ở phía sau đài làm nhiệm vụ chiếu sáng. Một tiết mục trong đó là Công đoàn nhà máy tìm một số công nhân nữ trẻ tuổi tập luyện thật lâu, gần như bao gồm tất cả những nữ công nhân xinh đẹp của nhà máy. Các cô đều mang ủng, áo bành tô dài tới gối, đầu đội mũ da, dáng người yểu điệu, nét mặt xấu hổ mỉm cười. Quần áo đều là kiểu nam, khiến các cô mặc vào lại tăng thêm phần mỵ khí. Các cô còn chưa múa thì công nhân dưới đài đã cao giọng trầm trồ khen ngợi, huýt sáo vang trời.

Một tay cầm mũ, nện bước thiên kiều bá mỵ. Khi thì truyền mũ cho nhau. Tuy nói các cô là nghiệp dư, nhưng vũ điệu rất tốt. Đèn khi thì sáng, khi thì tối. Duy nhất chỉ có bóng đèn của Trương Thắng là vẫn còn. Hắn chiếu thẳng vào người Trịnh Tiểu Lộ. Cũng đồng dạng quần áo, đồng dạng chiều cao, nhưng không biết thế nào, cô lại có sức đặc biệt hấp dẫn hơn.

Ngẫu nhiên, khi cô chuyển mũ, ngọn đèn liền chiếu ngay nụ cười ngọt ngào trên má của cô. Trương Thắng trong lòng cũng ngọt hẳn lên. Chỉ có điều, hắn theo bản năng mà hành động. Khi toàn bộ ngọn đèn đều tắt, trên đài chỉ là một mảnh tối đen, chỉ còn lại một mảnh ánh sáng chuyển động theo thân hình của Trịnh Tiểu Lộ, khiến cho màn biểu diễn trở thành màn múa đơn của Trịnh Tiểu Lộ.

Không nói đến ai khác, mà ngay cả Trịnh Tiểu Lộ cũng phát giác ra được sự đặc biệt này. Hai má của cô liền đỏ ửng, dường như có chút không được tự nhiên. Chỉ có điều, vẻ mặt xấu hổ phối hợp với vũ đạo và dung mạo xinh đẹp của cô khiến người xem dưới đài đều rung lên, cảm thấy ngọn đèn nên tập trung trên người của cô. Cho nên,ngoại trừ sự khác thường này của Trịnh Tiểu Lộ, thì không ai nhận ra được Trương Thắng trong lòng phát sinh tình cảm.

Nếu như nói đại não của Trương Thắng là một ổ đĩa cứng thì Trịnh Tiểu Lộ chính là một phần đặc biệt nhất trong đó. Nhưng phàm là những gì về Trịnh Tiểu Lộ, thì cho dù là rất nhỏ, Trương Thắng trong lòng cũng nhớ rất rành mạch.

Còn nhớ rõ mùa đông năm ngoái, ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời. Trương Thắng ở trong khoa điện nói chuyện tào lao với Quách mập. Lúc này ngoài cửa vang lên một giọng nói nhẹ nhàng:

- Anh Trương có ở đây không? Anh Trương, hệ thống điện của ký túc xá chúng tôi bị hư rồi. Mùa đông nên có người sử dụng lò điện tử, khiến cho biến áp bị nhảy. Thật là sợ! Nếu anh có rảnh thì sang bên đó xem giùm một chút.

Là Trịnh Tiểu Lộ, cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, nhìn qua được rất cũ kỹ. Tuy nhiên lại rất sạch sẽ. Chiếc áo lông bọc chiếc cổ thon dài, khuôn mặt trong suốt, lông mi thật dài chớp chớp. Trương Thắng vừa thấy thì liền ngưỡng mộ trong lòng. Nhìn cô mỉm cười, tâm trạng của Trương Thắng cũng giống như bông tuyết ngoài trời, nhẹ nhàng bay lên.

Hắn liền vội vàng đứng dậy nói:

- Ồ, không thành vấn đề. Để tôi qua xem.

Ký túc xá nữ không có ở trong Hán khu, đi phải mất hai mươi phút đồng hồ. Dọc theo đường đi, Trương Thắng không nhịn được, thỉnh thoảng nhìn trộm Trịnh Tiểu Lộ. Cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt. Chiếc áo khoác dù to nhưng không thể che hết dáng người thon dài của cô. Trương Thắng chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui, trong lòng không khỏi tràn đầy vui mừng.

Kỳ thật, đường dây điện ở khu ký túc xá nữ có chút lão hóa, nhưng cũng còn chưa quá nghiêm trọng. Trương Thắng thật sự kiểm tra cẩn thận một phen, thay cầu chì, rồi kiểm tra lại những chỗ hư hỏng. Trước sau chưa tới một giờ liền giải quyết xong vấn đề.

Trương Thắng lúc rời đi, Trịnh Tiểu Lộ phát hiện hắn không mang theo găng tay, liền mang đôi găng tay do tự tay cô đan đưa cho hắn. Tuy rằng ngày hôm sau trả liền, nhưng Trương Thắng nhớ rất rõ, đó là một đôi găng tay màu đen bằng len sợi dành cho nữ. Trên mu bàn tay còn thêu hoa mai màu trắng.

Trương Thắng sau khi về nhà, mặc dù trên đường có gió, có tuyết, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng. Bông hoa tuyết bay đầy mặt nhưng lại ngọt ngào vô cùng. Sau khi khóa xe lại xong, hắn đi thẳng lên sân thượng, ở góc tối không người để ý, hắn cầm đôi găng tay, nhẹ nhàng vỗ lên mặt mình. Cảm giác rất nhẹ nhàng.

Trên thế giới này, khó có thể kềm chế, ngoại trừ răng nanh, đại khái cũng chỉ có tình yêu. Mà trong tình yêu, điều làm cho người ta khó quên, đó chính là mối tình đầu. Đối với đàn ông mà nói, khi có người đầu tiên mở ra linh hồn của mình, cũng sẽ giống như lần đầu tiên phá trinh tiết con gái. Chỉ có một lần, vĩnh viễn không có lần thứ hai.

Phá trinh, kỳ thật đàn ông hay phụ nữ gì thì đều chỉ có một lần. Phụ nữ là trinh tiết, còn đàn ông là linh hồn.

Linh hồn của Trương Thắng đã bị “phá trinh”, chính là hiến dâng cho Trịnh Tiểu Lộ. Đáng tiếc người ta một chút cũng không biết. Trương Thắng nhiều lắm thầm mến cũng chỉ đứng xa mà nhìnm cũng không ảnh hưởng lẫn nhau. Luyến ái tác động qua lại, hiệu quả thật giống như là thủ dâm.

Sau này, Trưởng phòng Tài vụ Mạch Hiểu Tề bắt đầu theo đuổi Trịnh Tiểu Lộ. Mạch Hiểu Tề vừa mới ba mươi tuổi, dáng vẻ đường đường, tuổi trẻ tài cao.

Khí chất đàn ông thành thục, sự tự tin của người đàn ông thành công cũng không phải chỉ dựa vào tướng mạo là có thể bày ra được.

Nhưng kể từ ngày đó, một đôi uyên ương trời đất tạo nên đã đến với nhau. Mà tình cảm của Trương Thắng cũng tan vỡ.

Nhớ tới chuyện cũ, Trương Thắng trong lòng chua xót cười. Người ta quả thật xứng đôi. Trịnh Tiểu Lộ đã tìm được hạnh phúc của cuộc đời cô, còn mình thì vẫn hai bàn tay trắng. Nếu lúc trước mình đừng hèn mọn như vậy thì cũng sẽ có dũng khí theo đuổi và thổ lộ với cô ấy sao?

Sau này, nếu gặp được một cô gái thứ hai làm hắn động tâm, nếu lúc đó lại có một người có điều kiện ưu việt cạnh tranh với mình thì làm sao bây giờ. Nếu một phú ông và một tên ăn mày cùng yêu một cô gái, như vậy cô gái này sẽ chọn ai đây?

Anh có thể cười nhạo kẻ có tiền cứ bày ra thanh cao, nhưng anh hai bàn tay trắng, lấy gì để chứng minh anh là một người có năng lực? Dõng dạc nói một câu “Anh yêu em” là có thể làm cho người ta hạnh phúc sao?

Cuộc sống khốn khó nói cho hắn biết, cuộc sống chính là gạo củi dầu muối, nói chuyện yêu đương chẳng có ích gì. Nói cho cùng, nếu muốn làm cho người ta yêu anh, thì phải có tiền trước đã.

Hiện tại cơ hội tới, người biết khu Kiều Tây sẽ được khai thác, phát triển không có mấy người. Cơ hội này nếu như mình có thể bắt lấy, lợi dụng thật tốt thì con đường về sau sẽ hoàn toàn khác đi.

Trong vô lúc ý gặp được cô gái trong mộng ngày xưa, hùng tâm lại được kích phát, hắn muốn đánh cược một lần. Hắn ở trong lòng âm thầm thề rằng “Chỉ cần đồng ý đấu, tôi cũng sẽ thắng. Tôi sẽ không vĩnh viễn hèn mọn như vậy. Cơ hội này bất kể thế nào tôi nhất định phải bắt lấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.