Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 2: Chương 2: Tử địa chợt có sinh




Trong chốc lát, một chiếc xe hơi màu đỏ đậu trước tiệm cơm. Cửa xe mở ra, một cô gái chưa đến ba mươi tuổi từ trong xe bước ra.

Cô ta mặc trang phục công sở màu hồng nhạt, khó che giấu được sự lồi lõm trước sau. Một cặp mắt kính gọng vàng, trên trán rủ xuống vài cọng tóc vắt ngang trán, thoạt nhìn vừa giỏi giang lại quyến rũ.

Bờ môi được tô son trơn bóng, màu pha lê, làm cho đàn ông khi nhìn thấy không khỏi băn khoăn vài lần, nghĩ được hôn lên đôi môi khêu gợi đó cảm giác hẳn không tồi. Tuy nhiên, lúc này, khóe miệng của cô gái đó hơi cong lên, mặt trét đầy phấn, quả thật có chút cả vú lấp miệng em.

Cô đẩy cửa xe mà xuống, sau đó đóng cửa rầm một cái khiến chiếc xe có chút lay động, rồi xuất hiện trước mặt Trương Thắng và Quách mập.

Cô ta nhìn hai người Trương Thắng và Quách mập, ánh mắt hơi nhìn nghiêng, cau mày nói với hai người:

- Là ai vi phạm hợp đồng chứ? Có biết vi phạm hợp đồng là trách nhiệm như thế nào không? Nếu muốn bội ước thì trước giao ra mười ngàn đồng đi. Đúng là làm người mà chẳng có chút kiến thức pháp luật phổ thông gì cả.

Diệp Tri Thu ở một bên chen vào:

- Có biết vị này là ai không? Cô ấy là Chánh văn phòng Ủy ban Kinh tế Thôi Tri Diễm.

Kỳ thật em vợ của gã chỉ là Phó chánh văn phòng của Ủy ban Kinh tế, hơn nữa vừa mới được đề bạt không bao lâu. Nhưng nói chuyện với hai gã nhà quê này thì nên nói từ chính, nói từ phó thì ai mà thích nghe.

Nhìn thấy tư thế vênh vào này, Trương Thắng hai người khí thế liền bị áp chế. Cô gái này giống như cây súng máy, cứ thao thao bất tuyệt về hợp đồng, khế ước, luật pháp chuyên nghiệp. Lúc này hai người chỉ biết nghẹn họng mà thôi.

Nhìn thấy hai gã nhà quê hoàn toàn si ngốc, Phó chánh văn phòng Thôi cảm thấy rất hài lòng, nâng mắt kính lên, mang theo một cảm giác về sự ưu việt nói:

- Bởi vậy, các người phải tiếp tục buôn bán hoặc là cho thuê lại. Điều này chẳng có vấn đề gì. Các người ngừng kinh doanh thì cũng là hành vi tự chủ của các người, không có liên quan gì đến anh rể của tôi.

- Nhưng nhà cho thuê trong vòng hai năm, các người nhất định phải tiếp tục hợp đồng. Nếu các người bội ước, làm ảnh hưởng đến lợi ích kinh tế của anh rể tôi thì các người phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Quyền lợi hợp pháp của anh rể tôi là được hợp đồng bảo đảm đấy. Phần hợp đồng này là được pháp luật bảo vệ. Tôi hy vọng các người sẽ suy nghĩ thật kỹ. Nếu không, tôi sẽ khởi tố các người.

Quách mập lúc này do dự một chút, cuối cùng nắm chặt lấy tay cô gái, run giọng nói:

- Cô….các người không thể khi dễ người như vậy. Các người là muốn bức chết chúng tôi.

Thôi Tri Diễm lạnh lùng nói:

- Buông tay, nếu không tôi sẽ tố cáo đấy.

Quách mập lắc lư hai cái, hai tay lung tung nắm hai thanh, kéo chiếc túi da của Phó chánh văn phòng Thôi. Sau đó đầu ngã xuống đất. Thân hình cực đại đột nhiên khẽ đảo về phía trước, nặng nề đập xuống đất, khiến ngay cả đất cũng phải run lên.

- Đây là thế nào?

Phó chánh văn phòng Thôi vô cùng uy nghiêm, nhưng thấy tình cảnh này cũng cảm thấy luống cuống.

Trương Thắng biết Quách mập bị bệnh tim, hay khó thở, liền lập tức nhào tới:

- Không ổn rồi, anh ấy bị bệnh tim. Nếu quá căng thẳng sẽ dễ dàng phát bệnh.

Trương Thắng biết trong túi áo của Quách mập có thuốc nên vội vàng lật anh ta lên.

Thôi Tri Diễm cũng luống cuống. Cô ta mặc dù xem thường hai gã công nhân này, nhưng nếu bức chết người, một khi lên báo, đối với cô cũng chẳng hay ho gì. Bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của cô ta, lúc này mới nhậm chức hơn ba tháng, đáng giá để cho hai tên tiểu tử này làm hỏng tiền đồ sao?

Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống, loạn xạ chụp vào người Quách mập. Trương Thắng từ trong túi áo của Quách mập lấy ra thuốc trợ tim, bỏ vào miệng rồi đổ nước, sau đó không ngừng mà xoa bóp ngực, cuối cùng thì Quách mập cũng tỉnh lại.

Thôi Tri Diễm vừa thấy thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Diệp Tri Thu bên cạnh cũng vỗ vỗ ngực. Chỉ trong thời gian ngắn mà mồ hôi của gã cũng đổ đầy. Nếu bức chết người, sau này nói nhà này có người chết thì còn ai muốn thuê nữa?

Trương Thắng thấy tình hình này, trong lòng vừa động, biết cơ hội của mình tới rồi. Hắn không cầu ngọa nhân, chỉ hy vọng có thể thoát khỏi quán cơm này. Lúc này Quách mập vừa tỉnh, không thể động đến gã được. Trương Thắng liền nhặt cái túi da của Thôi Tri Diễm và văn kiện bị rơi trên mặt đất, muốn hòa hoãn lại một chút quan hệ đang khẩn trương, sau đó sẽ dùng bệnh của Quách mập làm lý do. Tiểu nhân vật bất kể tri thức, kiến thức, địa vị hay số lượng vẫn có thể nằm trong số thế yếu, nhưng cũng có tiểu nhân vật lợi dụng được trí tuệ của mình mà thoát ra khỏi khốn cục.

Khi hắn nhét văn kiện vào trong túi xách, thì nhìn thấy trên văn kiện viết “Báo cáo dự án thành lập sản nghiệp khu kinh tế mới và khu kỹ thuật cao cấp – hiện đại Kiều Tây”. Đại sự của chính phủ với Trương Thắng chẳng có quan hệ gì nên hắn cũng chẳng để trong lòng, trực tiếp nhét văn kiện vào trong, sau đó đưa lại cái túi cho Thôi Tri Diễm. Thôi Tri Diễm hừ lạnh một tiếng rồi giật lấy.

Trương Thắng ổn định cảm xúc một chút rồi cười nói với Thôi Tri Diễm:

- Chánh văn phòng Thôi, cô cũng thấy đấy, cả hai đứa tôi đều là công nhân thất nghiệp, cuộc sống vốn đã khó khăn, nay lại chẳng buôn bán được. Anh ấy có bệnh tim nghiêm trọng, chúng tôi thật là bị tra tấn đến điên rồi.

Thôi Tri Diễm cau mày nhìn quán ăn, thấy quán lạnh tanh. Lúc này không có khách đến, ngoại trừ đầu bếp và nhân viên phục vụ thì chẳng thấy ai, thì lạnh lùng nói:

- Buôn bán thì phải chấp nhận rủi ro. Bộ dạng của mấy người như vậy thì tôi khó mà nói chuyện với mọi người. Tôi còn có việc phải đến UBND thành phố, không tốn thời gian với mấy người nữa.

Trương Thắng nghe trong lời nói của cô có ý buông lỏng thì lập tức rèn sắt khi còn nóng:

- Anh coi như là làm việc thiện đi. Dù sao căn nhà này anh cũng không dùng, kỳ thật cho thuê hay không cũng không sao. Đoạn đường này quả thật khó kiếm tiền, chẳng đáng hai ngàn một tháng.

- Không nói gạt anh, tôi mở quán ăn nhỏ này, đối với phương diện nhỏ này cũng khá chú ý. Đoạn đường bên trường Điện lực so với bên đây náo nhiệt hơn, nhưng nhà người ta cho thuê chỉ có ngàn hai một tháng. Anh xem với cái giá này chúng tôi chẳng kiếm được lời.

Quách mập nằm trên mặt đất chẳng khác nào con heo đã chết, rên một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

Thôi Tri Diễm suýt chút nữa gây ra tai nạn chết người, giọng điệu cũng không còn linh hoạt, sắc bén nữa. Cô ta nhìn anh rể, giọng điệu chậm lại:

- Khốn cảnh của các người chúng tôi cũng hiểu. Tuy nhiên chúng ta là theo hợp đồng mà làm việc, chứ không phải cưỡng ép thuê.

- Tôi bây giờ còn có việc gấp. Như vậy đi, tối nay tôi sẽ cùng với anh chị thương lượng lại, ngày mai sẽ cho mọi người câu trả lời. Mọi người cũng đừng có gấp quá, chúng tôi cũng không phải là người không thông tình đạt lý.

Trương Thắng vừa nghe thì giống như tảng đá trong lòng rớt xuống, vội hỏi:

- Dạ, dạ, Chánh văn phòng Thôi dù sao cũng là người của chính quyền, có thể thông cảm được với sự khó xử của những người công nhân như chúng tôi. Tôi đây xin cảm ơn cô trước. Cám ơn hai người đã rộng lượng.

Trương Thắng liếc mắt nhìn, thấy Quách mập ngồi lên thì trong lòng không khỏi thầm mắng một tiếng đồ con lợn. Hiện tại đang trông cậy vào anh giả chết, anh còn ngồi dậy làm gì?

Hắn vội thừa dịp Quách mập chưa kịp chuẩn bị thì nhẹ nhàng đá vào eo của y một cái. Cũng may mà Quách mập cũng có linh tính, vừa mới nhỏm lưng dậy thì đã vội co quắp vài cái, làm ra bộ dạng hấp hối, nằm bẹp xuống, khiến cho Chánh văn phòng Thôi và gã anh rể lại một phen khẩn trương.

Trương Thắng vội nói:

- Uống thuốc một lát nữa là sẽ trở lại bình thường. Chánh văn phòng Thôi, cô công tác chắc bận rộn, tôi không giữ cô lại nữa. Ngày mai tôi chờ tin tức của cô.

Thôi Tri Diễm và Diệp Tri Thu nhìn thấy Quách mập nằm bẹp dưới đất, không biết sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, nên còn nghe được gì nữa. Vừa nghe Trương Thắng nói như vậy, hai người vội vàng nói vài câu khách sáo rồi nhanh chóng rời khỏi.

Thấy hai người kia đã đi, Trương Thắng vô cùng vui vẻ mà chạy đến đỡ Quách mập, nói:

- Anh Quách, hôm nay bệnh của anh thật là đúng lúc. Lúc trước sao tôi không nghĩ tới chiêu này nhỉ? Tôi nghe giọng điệu của bọn họ hẳn là đã chịu thua rồi. Hai ta nói không chừng sẽ được giải thoát.

Quách mập rên rỉ một tiếng, nước mắt trào ra, sờ lồng ngực, giống như sắp phải mất đi một vật gì quý lắm.

- Trước không nói chuyện này nữa. Tôi vừa rồi mới từ Quỷ môn quan vòng vo một vòng. Khi đó không biết gì nhưng não vẫn còn hoạt động rất rõ ràng. Tôi nếu chết rồi thì người vợ xinh đẹp của tôi sẽ thuộc về ai? Còn con tôi nữa? Con tôi làm sao đây? Nghĩ đi nghĩ lại tôi chỉ muốn khóc.

Quách mập sức khỏe không tốt, nhưng vợ của anh ta quả thật rất xinh đẹp.

Trương Thắng đã gặp qua vợ của Quách mập. Tên của chị dâu Quách gia nghe khá quê mùa, Triệu Kim Đậu. Mặc dù tên quê mùa, nhưng cô thực là một đại mỹ nhân “chim sa cá lặn”. Chỉ vì cô có hộ khẩu ở nông thôn, Quách mập lại là công nhân viên chức ở thành phố, nên mới cưới được người vợ xinh đẹp như vậy. Bằng không anh ta có nằm mơ cũng không bám được người ta chứ đừng nói cưới.

Lúc này Trương Thắng trong lòng vui mừng, vẫn còn có tâm nói giỡn:

- Yên tâm đi anh Quách, hai chúng ta còn phân biệt gì nữa. Con của anh chính là con của tôi, vợ của anh chính là vợ của tôi. Tôi nhất định sẽ nuôi họ trắng trẻo mập mạp.

- Đi chết đi!

Quách mập lườm hắn một cái. Bởi vì tiệm ăn có hy vọng chấm dứt nên trong lòng y thoải mái hơn rất nhiều, nhất thời thanh thản, cũng không vội đứng lên, mà chậm rãi ngồi xuống, từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, nhìn một cách yêu thương:

- Cậu xem, con của tôi có giống tôi không?

Trương Thắng vừa thấy tấm ảnh con của Quách mập thì giống như là từ khuôn đúc ra, vội hỏi:

- Đúng vậy, rất giống. Đối với con của anh thì là một sự bi ai, nhưng đối với anh là một sự an ủi lớn lao. Nếu không chỉ bằng chị dâu xinh đẹp như vậy, anh có tin rằng đứa con này là con của anh hay không? Haha.

- Tôi nói cậu đừng ồn ào nữa được không?

Quách mập trừng mắt nhìn hắn, vuốt ve tấm ảnh nói:

- Cậu đó, trong lòng của tôi không có cái loại cảm giác này. Thật sự, Thắng tử, tôi nói cho cậu biết, nếu một người không biết khi nào mình sẽ chết, thì anh ta sẽ đặc biệt quý trọng hết thảy những gì trước mắt. Nhất là người thân của anh ta. Cậu nhìn xem, cái đầu của con tôi có giống tôi không?

Trương Thắng gật đầu nói:

- Ừ, giống!

Quách mập cười ha hả:

- Đó là đương nhiên! Ai nhìn cũng nhận ra cả. Thắng Tử, cậu thái quá rồi đấy.

Quách mập bỗng nhiên phản ứng. Trương Thắng chỉ nói một chữ giống, thế mà anh ta lại biến nó thành một ý tứ khác, làm cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười.

Trương Thắng nâng bàn ghế bị ngã đổ, nói với nhân viên phục vụ đang đứng một bên xem náo nhiệt:

- Được rồi, hôm nay cũng chẳng có khách. Chúng ta đóng cửa sớm một chút, mọi người thu dọn đi.

Bởi vì nghe nói phải ngừng kinh doanh, nhân viên phục vụ thái độ đối với ông chủ lập tức không còn cung kính nữa, lười biếng không chịu nhúc nhích, bên này đỡ một phen, bên kia chuyển một chút, căn bản chỉ là ứng phó. Trương Thắng nhìn nhưng không trách, chỉ thở dài, rồi tự mình thu dọn.

Hắn cầm khăn lau, lau cái bàn đầy mỡ, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiệm ăn tuy không mở nữa, cho dù chủ nhà có đồng ý cho một cơ hội thì về sau sẽ làm gì đây?

Ôi! Hắn thở dài, lau một vòng tròn trên mặt bàn. Bỗng nhiên một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Văn kiện lúc nãy hắn nhét vào trong túi da có tiêu đề “Báo cáo dự án thành lập sản nghiệp khu kinh tế mới và khu kỹ thuật cao cấp – hiện đại Kiều Tây”.

Những lời này là có ý gì? Kiều Tây bây giờ là vùng ngoại thành. Ở nơi đó chỉ có hai thôn và một bãi vắng vẻ, chính phủ làm sao mà lại muốn thiết lập một khu kinh tế mới ở đó? Nhớ rõ mấy năm trước, chính phủ ở thôn Thái Bình sửa đường quốc lộ, lập tức giá nhà hai bên đường nhảy vọt lên. Như vậy, vùng ngoại thành Kiều Tây…

Trương Thắng hai mắt sáng rực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.