[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt] – Bộ 2 – Tử Việt Lan San

Chương 14: Chương 14: Bạc




CHƯƠNG 14, BẠC

“Ngươi gặp quỷ ?” Thần Tử Việt nhíu mày.

“Là Gia Luật Thanh.” Dạ Lan San thấp giọng nói.

“Mạc Bắc Hoàng tử?” Mộc Tiên Nhiên cũng cả kinh, hiện nay Mạc Bắc cùng Thiên Lang quốc luôn trong tình trạng giương cung bạt kiếm, Gia Luật Thanh thân là tướng quân không hảo hảo ở Mạc Bắc Cô Dương Vương thành chuẩn bị, sao lại chạy đến Giang Nam?

Dạ Lan San có chút lo lắng, Gia Luật Thanh được gọi là Mạc Bắc Lang*, lúc này xuất hiện ở đây khó có thể bảo đảm là không có âm mưu gì. Cho nên y để Mộc Tiên Nhiên cùng Thần Tử Việt đi về trước, còn mình canh giữ ở đây xem hắn rốt cuộc có mục đích gì.

*sói Mạc Bắc, nghĩa thêm ở đây là tính tình tàn ác như lang sói

“Ta cũng muốn canh giữ ở đây!” Thần Tử Việt kháng nghị:“Có chuyện để xem như vậy sao lại không có phần của ta!”

Dạ Lan San dở khóc dở cười, đang muốn mở miệng, lại nghe Mộc Tiên Nhiên nói:“Bảo chủ, hay là để chúng ta ở lại đây đi, ta cũng muốn xem xem Gia Luật Thanh này rốt cuộc là lợi hại như thế nào.”

Dạ Lan San nghĩ như vậy cũng được, đúng lúc mình cũng muốn ở chung với Tiểu Việt, nhiều người như vậy cũng sẽ không làm người khác chú ý, vì thế ba người liền cùng nhau âm thầm canh chừng Gia Luật Thanh, lại thấy hắn cũng không có động tác gì, chỉ là luôn nhìn hai người trước đài. Hoàng y công tử xem một lúc, cũng cảm thấy không thú vị nữa, liền lui ra, cùng hộ vệ ngân giáp đi dọc Tĩnh Thủy Hà chậm rãi ngắm phong cảnh, Gia Luật Thanh bám sát theo ngoài mười bước, Dạ Lan San lướt nhìn tổng thể, Gia Luật Thanh này năm nay vừa hai mươi ba tuổi, nghe nói là con trai của Mạc Bắc Vương Gia Luật Khuyết cùng một ca cơ Giang Nam sinh ra, vì vậy tuy là người Mạc Bắc nhưng diện mạo không tục tằng, ngược lại có chút thanh tú của người phương nam, lúc này hắn mặc một thân bạch y, tay cầm phiến tử màu ngà, nhìn qua hào hoa phong nhã khí vũ hiên ngang, ai nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ hắn cùng Mạc Bắc Lang khát máu trong truyền thuyết có quan hệ gì, chỉ cho là quý công tử nhà ai đến giải sầu.

“Gia Luật Thanh này sao cứ đi theo hai người phía trước? Đã gần hai canh giờ rồi a!” Thần Tử Việt cau mày.

Dạ Lan San cũng cảm thấy kỳ quái, hoàng y nam kia tử rốt cuộc là thân phận gì, Mạc Bắc Hoàng tử sao lại đối với bọn họ hứng thú như vậy.

Đi đi đi, hai người phía trước đại khái cũng mệt mỏi, vì thế đi vào một tửu lâu gọi rượu và thức ăn, Gia Luật Thanh cư nhiên không đi vào, chỉ là ngồi ở tầng hai của trà lâu đối diện, gọi trà và điểm tâm, hai mắt như cũ hữu ý vô ý liếc nhìn hai người đối diện tửu lâu.

“Chúng ta đi qua bên kia?” Mộc Tiên Nhiên nhìn hai bên.

“Đương nhiên là phải đi tửu lâu!” Thần Tử Việt trảm đinh chặt sắt trả lời.

“Đúng vậy!” Mộc Tiên Nhiên vỗ tay một cái:“Mục tiêu của Gia Luật Thanh là hai người kia, chúng ta chỉ cần đi theo bọn họ, đương nhiên cũng sẽ không lạc mất Gia Luật Thanh. Tử Việt ngươi quả nhiên thông minh!”

Thần Tử Việt mắt trợn trắng:“Ta chẳng qua là cảm thấy trong tửu lâu sẽ có cái gì đó ngon…… Đi cả buổi sáng, ta không muốn đi trà lâu uống chút trà ăn chút điểm tâm!”

Mộc Tiên Nhiên câm nín.

Ba người vào tửu lâu, ở một góc tìm một cái bàn, lập tức có tiểu nhị ân cần chạy đến, Mộc Tiên Nhiên ngựa quen đường cũ thuận miệng gọi một chuỗi món ăn, nói đó đều là các món ăn nổi tiếng ở Giang Nam, Thần Tử Việt lắc đầu: “Tiểu Hắc ngươi xem, Nhiên Nhiên phá của a phá của!”

Mộc Tiên Nhiên sửng sốt, nghĩ thầm, vạn nhất Bảo chủ là người có tính tiết kiệm, trở về nói với cha là mình xong đời, vì thế do dự nói:“Nếu không…… Rút lại hai món, vừa rồi đúng là có gọi hơi nhiều……”

“Ngươi dám!” Thần Tử Việt vỗ bàn trừng mắt:“Quỷ hẹp hòi!”

Mộc Tiên Nhiên muốn đập đầu vào tường.

Ba người vừa ăn cơm, vừa vễnh tai chú ý hai người kia nói chuyện.

“Thiếu gia.” Ngân y thị vệ kia cẩn thận thay Hoàng y nam nhân rót rượu: “Náo nhiệt cũng xem xong rồi, không bằng sáng mai lên đường về nhà đi? Trong nhà còn có việc.”

“Ngươi lo lắng đám lang phía bắc kia?” Hoàng y cười cười:“Yên tâm, mấy ngày nay nó sẽ không cắn người.”

“Nhưng sớm trở về chuẩn bị vẫn tốt hơn.” Thị vệ nhìn qua vẫn có chút lo lắng.

“Ngươi cảm thấy các cô nương hôm nay như thế nào? Muốn thiếu gia ta giúp ngươi mua vài ca cơ về hay không?” Hoàng y nhân đột nhiên đổi đề tài, cười hì hì hỏi.

“Khụ khụ……” Thị vệ đang uống trà, đột nhiên nghe lời này, cả kinh đem ngụm nước đang uống sặc tại khí quản, liên tục ho khan, xua tay nói:“Thiếu gia ngươi đừng trêu ta.”

Hoàng y nhân rất ít khi thấy bộ dáng hắn chật vật như vậy, không khỏi bật cười, tiện tay cầm khăn thay hắn lau nước đọng nơi khóe miệng.

Gia Luật Thanh ở trà lâu đối diện thấy một màn như vậy, tức giận đến hai tay nắm chặt, liều mạng áp chế xúc động muốn đi qua cướp người.

Nghe được đối thoại của bọn họ, Dạ Lan San nghĩ rằng —– Đám lang phía bắc, sao nghe có chút quen tai, Mạc Bắc Lang?

Mộc Tiên Nhiên trong trường hợp đó liền nghĩ đến —– Quai quai, các ca cơ hôm nay đều là hoa khôi thanh lâu của Giang Nam, giá trị mỗi người hơn nghìn vạn, sợ là ngay cả Thanh Vân tiền trang cũng không có năng lực mua về hết, Hoàng y nhân này khẩu khí lớn, muốn mua hoa khôi cho thị vệ của mình. Vân Sát Bảo đã là một trong các bảo phú quý, so với Vân Sát Bảo còn có tiền nhiều hơn, chẳng lẽ y là —– Hoàng Thượng?

Nghĩ vậy, Mộc Tiên Nhiên bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, ngẩng đầu nhìn thấy Dạ Lan San cũng có chút đăm chiêu, vì thế chọt chọt y, dùng ngón tay dính nước ở trên bàn trà viết một chữ “Hoa”.

Dạ Lan San cũng gật đầu, người này hẳn là đương triều thiên tử Hoa Thiên Lang.

Thần Tử Việt khụt khịt, nghĩ thầm không trách được Gia Luật Thanh không nóng nảy về Mạc Bắc, hắn một đường đi theo Hoàng Thượng, chẳng lẽ là muốn ám sát? Vì thế không khỏi quay đầu nhìn nhìn, Hoa Thiên Lang nhìn qua tâm tình tốt lắm, thay thị vệ nhà mình múc một chén canh, nói: “Ngươi nha, thật sự là mệnh lao lực, muốn mang ngươi ra ngoài giải sầu, dọc đường đi đều không thấy ngươi cười mấy lần.”

Thị vệ cầm thìa rầu rĩ ăn, nhỏ giọng nói:“Rõ ràng là chính ngươi muốn xem mỹ nhân.”

“Ha ha……” Hoa Thiên Lang cười to, thì ra hắn dọc đường đi mất hứng là vì chuyện này: “Ngươi cho là ta thật sự tới đây xem hoa khôi, thiếu gia ta ở trong lòng ngươi bỉ ổi như vậy?”

“Vậy ngươi đến đây làm chi?” Thị vệ buông bát canh ngẩng đầu hỏi lại.

Hoa Thiên Lang cười cười, nói:“Trong nhà thiếu tiền, muốn đánh lang, không có tiền không thành, Giang Nam là nơi giàu có và sung túc, chúng ta đến xem có bạc để kiếm hay không.”

Mộc Tiên Nhiên nghe vậy cả kinh, Thanh Vân tiền trang là tiền trang lớn nhất Giang Nam, Hoàng Thượng sẽ không phải muốn đến tiền trang lấy bạc đi?

“Chính là lỡ như con lang kia……” Thị vệ vẫn là lo lắng.

“Ngươi a ngươi.” Hoa Thiên Lang lắc đầu: “Ngươi cũng đã từng đi đánh lang, sao lại không cảm giác được con lang kia luôn theo sau chúng ta? Từ trong nhà đến Giang Nam, là theo một đường a.”

Cái gì? Thị vệ nghe vậy cả kinh, Gia Luật Thanh ở gần đây?

Hoa Thiên Lang cười nói:“Yên tâm đi, thiếu gia ta có chuẩn bị, hắn nếu dám lộn xộn, cũng chiếm không được tiện nghi gì.”

Ba người Dạ Lan San cũng nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai y đã sớm phát hiện Gia Luật Thanh, lại nhìn nhìn thân hình Hoa Thiên Lang, điều này chứng tỏ võ công Hoàng Thượng tuyệt đối không kém, thậm chí còn trên cả thị vệ kia. Hoa Thiên Lang cơm nước xong, ra khỏi tửu lâu lại tiếp tục tản bộ, Gia Luật quả quả nhiên lại lén lút theo sau.

“Uy, Tiểu Hắc chúng ta còn đi theo hay không?” Thần Tử Việt lưu luyến nhìn một đống đồ ăn trên bàn, vừa rồi chỉ nghe lén, chưa ăn được bao nhiêu, bụng vẫn còn đang réo.

“Không đi.” Dạ Lan San giúp hắn gắp thức ăn:“Ngươi ngoan ngoãn ăn đi, nếu y biết có người theo dõi mà còn dám giữa ban ngày ban mặt lột mặt ra như vậy, tất nhiên là có chuẩn bị, chúng ta còn đi theo làm gì? Ta cũng không phải bảo tiêu của y!”

“Ân!” Thần Tử Việt thích thú cúi đầu dùng bữa —– Theo dõi thật sự là chuyện nhàm chán nhất.

Mộc Tiên Nhiên lại không có tâm tư dùng bữa: “Bảo chủ, ta muốn về nhà trước.”

“Ngươi lo lắng y sẽ đánh chủ ý tiền trang?” Dạ Lan San hỏi.

“Ân.” Mộc Tiên Nhiên gật đầu:“Y nói rõ là tới Giang Nam lấy bạc, Thanh Vân tiền trang là đầu rồng ở Giang Nam, y không lý do không tìm đến, bất quá nếu y tới lấy, chúng ta cho hay là không cho?”

“Nhưng nếu y muốn lấy bạc, trực tiếp hạ chỉ là được rồi, tại sao còn muốn lao lực, cải trang đến Giang Nam?” Thần Tử Việt hỏi.

Dạ Lan San gật gật đầu, nói:“Đúng vậy, trước cứ chờ xem, xem y rốt cuộc có động tác gì, nếu thật sự là không đủ ngân khố để đánh lang, chúng ta xuất tiền cũng không phải không được.”

Hoa Thiên Lang sau khi ra khỏi tửu lâu liền dẫn theo thị vệ đến trước một tòa phủ đệ, chính là tiền trang lớn thứ ba ở Giang Nam, Long Tấn Vân phủ, sau đó từ trong lòng thần thần thần bí bí xuất ra một tờ giấy giơ lên:“Này, ngươi nhìn!”

Thị vệ mặt nhăn nhíu:“Đây là cái gì?” Tiếp nhận tờ giấy mở ra xem:“Diêu Tiềm?”

“Là tên mới của ta!” Hoa Thiên Lang đắc ý dào dạt:“Thiếu gia ta vốn chính là đến đòi tiền đi!”

Thị vệ dở khóc dở cười nhìn thư trong tay:“Ngươi muốn giả mạo thân thích của Giang Nam Tri Phủ Lý Đức? Trách không được ngươi tháng trước chém Lý Đức nhưng không có chiếu cáo thiên hạ, còn nói là Hoàng Thượng thương cảm Tri Phủ một lòng vì dân, để ông ta ở lại kinh thành hai ngày.”

“Lý Đức kia cùng Long Tấn Vân cấu kết, Lý Đức là chém, nhưng Long Tấn Vân người này cáo già không có chứng cớ gì, ta cũng không thể vô duyên vô cớ vây bắt cả nhà, truyền ra ta chẳng phải là thành thổ phỉ? Họ Long ngày thường không dễ dàng cùng người ngoài giao tiếp, không giả mạo thân thích Lý Đức, sao có thể thông đồng với hắn!” Hoa Thiên Lang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cầm thư đề cử gõ cửa Long phủ.

Ba người Dạ Lan San lúc này cũng trở về Thanh Vân tiền trang, cùng Mộc Thanh Vân nói lại chuyện Hoa Thiên Lang, mọi người thương lượng một chút, nếu Hoàng Thượng thật sự muốn tiền thì đưa bao nhiêu mới tốt, Thần Tử Việt ngồi ở trên bậc thang nhìn mọi người tính sổ, hai canh giờ sau cảm thấy có chút nhàm chán, khụt khịt nghĩ rằng nếu Đoạn Tinh ở đây thì tốt rồi, hắn tính sổ lợi hại như vậy.

Trong Vân Sát Bảo, Đoạn Tinh đang ăn cơm đột nhiên hắt xì một cái.

Gia Cát vội vàng bảo vệ cái chén: “Uy, gần đây thật là nhiều người bị cảm, ngươi không phải cũng bị bệnh đi?”

Đoạn Tinh hít hít cái mũi, giống như bị nghẹt, lại nhìn thấy vẻ mặt Gia Cát vui sướng khi người khác gặp họa, không khỏi một trận ảo não, dựa vào cái gì tên Thần Côn này gầy teo yếu ớt mà không bị, mình võ công tốt như vậy lại bị bệnh, không có lý do a, vì thế trừng mắt:“ Tiểu gia ta không có bị gì hết!”

“Không có ngươi hắt xì làm gì!” Gia Cát vẻ mặt khinh bỉ.

“Đó là có người nhớ ta!” Đoạn Tinh tranh cãi.

“Ai nhớ loại tục nhân như ngươi……” Gia Cát lắc đầu.

“Trong thành không biết có bao nhiêu cô nương xinh đẹp mỗi ngày đứng ở trên lầu, ngóng trông chờ mong ta liếc mắt nhìn một cái.” Đoạn Tinh đắc ý dào dạt: “Tháng này ít nhất có hơn hai mươi mấy vụ mai mối.”

Gia Cát lườm hắn một cái, không nói lời nào, trong lòng có chút buồn phiền.

Đoạn Tinh không chú ý tới biểu tình của Gia Cát, còn tưởng rằng mình rốt cục cãi thắng Thần Côn, thật vừa lòng.

“Đoạn Phó bảo chủ……” Từ ngoài cửa tiến vào một thủ vệ:“Cô nương buổi sáng ngài phân phó ta đã đưa về đây.”

“Ngô, đưa nàng tới khách phòng đi, chờ ta cơm nước xong nói sau!” Đoạn Tinh khoát tay.

Gia Cát sửng sốt.

“Uy, Thần Côn, ngươi làm sao vậy?” Đoạn Tinh nhíu mày, cầm đũa chọt chọt y.

Gia Cát đứng lên đi ra ngoài:“Trong dược phòng còn đang đun dược, ta đi xem.”

“Mỗi ngày chỉ biết dược.” Đoạn Tinh tiếp tục ăn cơm, Bạch Nhược Manh đột nhiên chạy vào: “Đoạn Đoạn, nghe nói ngươi đã đưa tú nương* đến?”

*người dạy thêu thùa

“Ân.” Đoạn Tinh húp canh:“Ở khách phòng, ngươi có cái gì muốn học thì nhanh học, nàng ngày thường ít ra khỏi cửa, may mắn ta quen biết ca ca nàng mới đưa nàng đến được, chỉ có thể ngốc một ngày, đêm mai phải về nhà rồi.”

“Đoạn Đoạn ngươi đáng yêu nhất !” Bạch Nhược Manh ôm Đoạn Tinh lắc a lắc:“Chờ ta học được thêu hoa, cái thứ nhất liền may cho ngươi!”

Đoạn Tinh mí mắt giật giật —– Rõ ràng là người học võ suốt ngày múa đao, học cái gì thêu hoa, thực mẹ nó khủng bố.

Gia Cát ra cửa, chậm rãi đi trở về, mắt có điểm mờ mịt, trong lòng giống như có một thanh đao ở bên trong chậm rãi cắt. Không muốn lừa gạt bản thân nữa, nhiều năm như vậy, sớm đã quen Đoạn Tinh hi hi ha ha vô tâm không phế nháo với mình, hai người cùng nhau uống rượu, cãi nhau, những tưởng rằng có thể vui vẻ như vậy cả đời, nhưng lại xem nhẹ một ngày nào đó, hắn chung quy sẽ thành gia, còn mình? Đại khái cũng sẽ tìm một nữ tử thành thân sinh con đi. Gia Cát cười khổ, về phòng thu thập một chút y phục, để lại phong thư rồi cưỡi ngựa rời khỏi Vân Sát Bảo —– Trời đất bao la, rồi cũng sẽ có phương pháp quên mất phiền não. Nhìn bức tường cao cao, Gia Cát có chút chua xót, ở trong này ngây người nhiều năm, rời khỏi Vân Sát Bảo, mình còn có thể đi đâu?

. : .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.