CHƯƠNG 15, HOÀNG QUYỀN
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoạn Tinh chắp tay sau lưng đi tới đình viện Gia Cát, gọi:“Thần Côn, ta hình như bị cảm, cho ta thuốc!” Gõ nửa ngày cửa cũng không mở, Đoạn Tinh lắc đầu, bây giờ đã là giờ gì rồi, người này hôm nay sao có thể ngủ say như vậy! Xoay người định đi, lại cau mày, không bằng vào trêu tên Thần Côn kia? Vì thế vui vẻ mở cửa sổ, lén lút nhảy vào lại nhìn thấy trên giường đệm chăn chỉnh tề, tiến lên sờ sờ cũng không có độ ấm, chứng tỏ y đã đi thật lâu.
Đoạn Tinh nghi hoặc, mới sáng sớm đi đâu? Muốn đi ra tìm, quay đầu lại thấy trên bàn có phong thư, cũng không kí tên, mở ra là chữ viết của Gia Cát, xem xong Đoạn Tinh hoàn toàn trì độn —– Thần Côn đã rời khỏi nhà?
Trong phòng ăn, Đoạn Tinh nhìn chằm chằm vào cái bánh bao ngẩn người.
“Uy, đi thì đi, Gia Cát ở Vân Sát Bảo ngây người nhiều năm như vậy, cũng nên đi ra ngoài một chút .” Bạch Nhược Manh đẩy đẩy Đoạn Tinh đang thất hồn lạc phách, mở miệng nói.
Đoạn Tinh cắn răng:“Nói đi là đi, tối thiểu cũng phải giáp mặt ta nói một tiếng a! Đi một mình không đưa ai theo, võ công căn bản lại không tốt, nửa đường bị người ta đoạt đi thì làm sao bây giờ!”
Bạch Nhược Manh câm nín :“Cũng không phải hoàng hoa đại khuê nữ, ai sẽ cướp y đi, đoạt làm con tuổi cũng quá lớn, chẳng lẽ đi làm phụ thân người ta a?”
“Ngươi biết cái gì!” Đoạn Tinh trừng mắt:“Y so với khuê nữ còn đẹp hơn!”
“Vâng vâng vâng, nhưng Tiểu Việt cũng vậy, hơn nữa võ công hắn so với Gia Cát còn nát hơn, cũng thường xuyên lén lút chuồn đi đó thôi. Lại nói, trên người Gia Cát lúc nào mà không có trang bị hơn mười bình độc dược, ngay cả ngươi còn không chiếm được tiện nghi y, ngươi còn lo lắng cái gì!” Bạch Nhược Manh tiếp tục tốt bụng khuyên nhủ.
“Là do ta nhường y! Đều tại Tiểu Việt Việt không tốt, làm hư Thần Côn! Ngay cả thư tín để lại cũng giống y như Tiểu Việt Việt, trong lòng buồn phiền, đi ra ngoài giải sầu vài ngày, đừng nhớ!” Đoạn Tinh một bên đập bàn một bên hùng hùng hổ hổ.
“Họ Đoàn ngươi có để yên hay không!” Bạch Nhược Manh nhìn bánh bao bánh quẩy trên bàn bị vỗ bay loạn xạ, rốt cục một chút kiên nhẫn cuối cùng cũng bay mất:“Nếu luyến tiếc như vậy thì đi tìm đi a!”
Đoạn Tinh sửng sốt, sau đó mạc danh kỳ diệu tỉnh táo lại, ngồi uống cháo ăn bánh bao:“Ta có cái gì mà luyến tiếc, dựa vào cái gì muốn ta đi tìm y! Không đi! Thích đi bao lâu thì đi”
Bạch Nhược Manh liếc nhìn hắn một cái, trong lòng khinh bỉ a khinh bỉ, nam nhân khẩu thị tâm phi!
Gia Cát cưỡi ngựa ở ngoại sơn Vân Sát Bảo trông một ngày một đêm, thời điểm chạng vạng rốt cục cười khổ, quả nhiên là không tới tìm mình, chặt đứt một chút hy vọng cuối cùng, cảm thấy trong lòng cũng không còn vướng ngại gì nữa, vì thế kiên quyết xoay người giơ roi giục ngựa, dần dần đi xa.
Bên trong Thiên Diệp Thành, Hoa Thiên Lang đang cùng thị vệ ở trong phòng uống rượu.
“Hoàng Thượng, đêm nay người vẫn là đừng đi, loại chuyện này, một mình ta đi là được rồi.” Thị vệ mở miệng nói.
Hoa Thiên Lang cười cười, nói:“Tại sao không đi? Đương nhiên là phải đi. Đúng rồi Hạo Dương, ta có vật này muốn đưa ngươi.”
“Cái gì vậy?” Trấn quốc tướng quân Lâm Hạo Dương nhíu mày, nghĩ rằng trăm nghìn lần đừng lại là thứ cổ quái gì.
Hoa Thiên Lang từ trong bao y phục lấy ra một thanh kiếm đưa cho hắn:“Rút ra nhìn xem.”
Lâm Hạo Dương tiếp nhận, lại cảm thấy thân kiếm rất nhẹ, rút bảo kiếm ra lại càng sửng sốt —– Chỉ có một nửa, là một đoạn kiếm*. Nhìn kỹ, thân kiếm bạc màu, mặt trên có khắc hoa văn phong cách cổ xưa, tựa hồ còn ẩn ẩn hai chữ nhỏ, đợi sau khi thấy rõ nhất thời mừng rỡ:“Ngư Trường Kiếm?”
*kiếm bị gãy
Hoa Thiên Lang cười cười, gật đầu: “Đây chính là thứ tốt, dù là Thất Tinh Long Mạch của ta, cũng không thể so với cái chuôi của đoạn kiếm này, tháng trước phiên quốc* đến tiến cống, muốn hay không?”
*nước thuộc địa, nước chư hầu
Lâm Hạo Dương gật đầu, nhẹ nhàng lau bảo kiếm.
“Hình như đây là lần đầu tiên ngươi cao hứng khi nhận lễ vật của ta.” Hoa Thiên Lang sáp lại gần, thuận tay ở thắt lưng Lâm Hạo Dương nhéo một cái, ánh mắt vô ý hữu ý thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hoàng Thượng……” Lâm Hạo Dương nhanh chóng tránh sang một bên, mặt có chút đỏ.
Hoa Thiên Lang đi qua nắm tay hắn:“Lát nữa phải đi giựt tiền rồi, hôn một cái được không?”
Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười:“Người là Hoàng Thượng, sao lại nói chuyện giống y như thổ phỉ, đừng nháo…… Ngô……” Còn chưa nói xong, đã bị Hoa Thiên Lang sớm có ý đồ bắt lấy đôi môi, lại không dám đẩy y ra, đành phải giống như đầu gỗ mặc y chiếm tiện nghi.
“Hạo Dương ngươi hôm nay sao một chút cũng không nhiệt tình.” Hoa Thiên Lang ôm lấy hắn, cố ý nói cho người phía trên nghe.
Lâm Hạo Dương bất đắc dĩ —– Mình khi nào thì nhiệt tình? Đưa tay vỗ vỗ Hoa Thiên Lang:“Hoàng Thượng, canh giờ không còn sớm, xuất phát?”
Hoa Thiên Lang gật đầu, cầm bội kiếm cùng Lâm Hạo Dương đi ra. Lý Đức kia quả nhiên cùng Long Tấn Vân có quan hệ không ít, chính mình giả mạo thân thích ông ta, lại tùy tùy tiện tiện nói với Long Tấn Vân chuyện buôn bán tư diêm*, đêm nay hẹn ở bến tàu giao hàng, buôn bán tư diêm là tử tội, số lượng lớn như vậy cũng đủ để tịch biên.
*muối lậu
Gia Luật Thanh ở bên trên nhìn hai người khanh khanh ta ta, sắc mặt âm trầm, trong mắt gần như phóng ra hỏa.
Quân thần hai người đến bến tàu, chỉ thấy Long Tấn Vân đã sớm chờ ở đó, đang sốt ruột hết nhìn đông tới nhìn tây. Thấy hai người Hoa Thiên Lang thì vội vàng vui vẻ chạy tới:“Diêu thiếu gia, hàng hóa đều chuẩn bị tốt lắm.”
Hoa Thiên Lang nhìn trên sông có mười chiếc thuyền đỗ lại, không khỏi cau mày, trong lòng Lâm Hạo Dương biết buôn bán tư diêm là lệnh cấm của quan phủ, hiện tại sắc trời cũng không tính là khuya, Long Tấn Vân này cư nhiên trắng trợn như vậy, Hoa Thiên Lang tự nhiên sẽ cảm thấy quyền uy mình bị nghi ngờ, trong lòng khẳng định mất hứng.
Long Tấn Vân lại không biết ý nghĩ trong lòng Hoa Thiên Lang, ông chỉ biết người nam nhân trẻ tuổi kỳ quái trước mắt này là thân thích được Tri phủ đại nhân coi trọng, mình năm đó chỉ là một tiểu thương, nghe nói Tri Phủ Lý Đức yêu thích đồ cổ, vì thế thời điểm ông ta mừng thọ cắn răng táng gia bại sản để mua một món đồ quý hiếm cho ông ta, lúc này mới có thể được chiếu cố dần dần lớn mạnh, gần đây lại nghe nói Hoàng Thượng triệu ông ta vào kinh hưởng phúc, lại tiếp tục đi nịnh bợ. Vì thế mở miệng hỏi:“Diêu thiếu gia, muốn nghiệm hóa* hay không?”
*kiểm tra hàng hóa
Hoa Thiên Lang bình tĩnh gật đầu, cầm bả đao hướng một bao bố đâm một nhát, liền thấy diêm trắng chảy ra, Lâm Hạo Dương tiến lên hứng một chút ở lòng bàn tay xem xét, mở miệng nói:“Thiếu gia, đây đúng là diêm tốt nhất từ Giang Thủy.”
“Vị tiểu huynh đệ này quả nhiên biết xem hàng!” Long Tấn Vân đắc ý dào dạt:“Đợt muối này là từ địa phương khác đưa tới, tối thiểu cũng có thể bán được gấp ba giá triều đình!”
“Ngươi không sợ bị người phát hiện?” Hoa Thiên Lang cố nén lửa giận trong lòng:“Buôn bán tư diêm là tử tội!”
“Phi phi phi!” Long Tấn Vân phun nước miếng:“Diêu công tử, loại xui xẻo này không thể nói. Ngươi yên tâm, có Lý đại nhân không ai có thể làm gì được chúng ta!”
Hoa Thiên Lang lười nói với ông ta, vung tay áo quay đầu đi về, thuận tay cầm một quả đạn tín hiệu hướng trên trời bắn ra, tiếng rít vang tận mây xanh, trong đêm khuya nghe có chút thê lương.
Long Tấn Vân kinh hãi, trong lòng biết không ổn, khẽ khoát tay, hai hộ vệ bên cạnh nhất thời cầm đao bay đến chỗ Hoa Thiên Lang, Lâm Hạo Dương vung kiếm, hai người kia chỉ cảm thấy trước mắt hàn quang chợt lóe, không kịp phản ứng đầu đã lìa khỏi cổ.
“Ngươi rốt cuộc là ai!“Long Tấn Vân run rẩy, vừa rồi Hoa Thiên Lang phát một quả đạn tín hiệu, quan quân mai phục ở xung quanh lập tức xông tới, mấy trăm cây đuốc đem mặt hồ chiếu sáng như ban ngày, Hoa Thiên Lang đứng ở trên chỗ cao nhìn quân đội dưới chân, thản nhiên mở miệng:“Long Tấn Vân vi phú bất nhân*, công nhiên vi phạm luật pháp quốc gia, bắt cho trẫm!”
*làm giàu bất nhân
Hoàng…… Hoàng Thượng? Long Tấn Vân hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Hạo Dương ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Lang một thân đế vương khí, trong phút chốc có chút giật mình.
Ngày hôm sau, Thiên Diệp Thành dán hoàng bảng, Long Tấn Vân bị cực hình tại chỗ, gia quyến tất cả sung quân biên cương, toàn bộ gia sản sung vào quốc khố, nguyên Giang Nam Tri Phủ Lý Đức cũng theo luật bị ban cho cái chết. Đương kim thiên tử Hoa Thiên Lang còn tự mình ở Giang Nam thư viện phá lệ bố trí khảo tràng*, tự mình chọn ra Giang Nam Tri Phủ kế nhiệm! Trong lúc nhất thời dân tâm đại khoái, rất nhiều văn nhân sĩ tử đều xoa tay chuẩn bị trổ tài.
*trường thi, chỗ thi cử
“Nhìn không ra a, Hoàng đế này thật sự có tài!” Thần Tử Việt rung đùi đắc ý:“Ta còn nghĩ y chỉ biết tới đòi tiền chúng ta. Ai ngờ ngoan như vậy, trực tiếp đem tài sản người ta tịch thu!”
Mộc Tiên Nhiên cũng cười:“ Long Tấn Vân kia làm việc tính kế, trước kia liên tiếp ngáng chân chúng ta, bởi vậy việc này thật là đại khoái nhân tâm!”
Trong khảo tràng, Hoa Thiên Lang cẩn thận lật xem bài thi được nộp, Lâm Hạo Dương nhìn sau gáy y toàn là mồ hôi, vì thế cầm quạt nhẹ quạt cho y.
“Hô……” Đến lúc lên đèn, Hoa Thiên Lang rốt cục xem xong bài thi cuối cùng, rốt cục thở dài một hơi, đứng lên hoạt động gân cốt một chút, ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía:“Di? Trời tối rồi.”
Lâm Hạo Dương cười cười, Hoa Thiên Lang luôn như vậy, làm việc không ngủ không nghỉ, cần phải làm xong mới có thể phục hồi tinh thần lại, nếu lúc đang tập trung bị đứt đoạn sẽ phát lửa giận.
“Ngươi sao không đi ăn trước?” Hoa Thiên Lang hỏi:“Dạ dày ngươi không tốt, không thể để bụng đói .”
“Không sao, ta thấy ngươi chăm chú, không muốn quấy rầy.” Lâm Hạo Dương cúi đầu mặt ửng đỏ, đối mặt với ôn nhu quan tâm của Hoa Thiên Lang, hắn có chút ngại ngùng.
“Ha ha……” Hoa Thiên Lang cười gập thắt lưng:“Ngươi nhìn ngươi như vậy, giống như trẫm mới là đại tướng quân, còn ngươi giống cô nương nhà lành, uy mãnh ngày thường ở trên chiến trường giết địch đi đâu rồi?”
Lâm Hạo Dương bị y cười đến căm tức, giương mắt trừng y, nghĩ thầm ta ở trên chiến trường khó chịu có thể đi chém người, ở đây chém được sao? Ngươi sao có thể so sánh bằng thiên quân vạn mã khủng bố kia.
Hoa Thiên Lang nhìn hắn tựa hồ thật sự sốt ruột, cũng thức thời thu lại tươi cười, nắm tay lôi hắn ra cửa, vừa đi vừa nói:“Đi ăn, sáng mai ta còn muốn giáp mặt khảo thêm vài thư sinh.”
Mùa hèn về đêm ở Giang Nam luôn có chút khô nóng, vì vậy buổi tối mọi người thích đến bờ sông Tĩnh Thủy đi dạo, Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt đang ở trên một con thuyền thuyền hoa uống trà hóng mát, nhìn thấy Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương đi đến, Dạ Lan San theo bản năng hướng bốn phía nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng đen quen thuộc —– Trong lòng không khỏi lắc đầu, cũng không ngại mệt mỏi, Gia Luật Thanh này chẳng lẽ theo dõi người khác đến nghiện?
“Thiếu gia.” Lâm Hạo Dương mở miệng:“Ngày mai làm xong việc, có thể về nhà đi?”
Hoa Thiên Lang có chút đăm chiêu sờ sờ cằm:“Ngô…… Tiểu Lang Tử ở đây, khó bảo toàn Lang Vương có thể bảo trì bình thản, cũng được, ngày mốt trở về nhà, thu thập vũ khí đánh lang đi!”
Lâm Hạo Dương trong lòng mừng thầm, thân là Thiên Lang quốc tướng quân, mình lúc trước cũng từng cùng Gia Luật Thanh giao thủ qua vài lần, bất quá đều là những trận nhỏ, trong lòng đã sớm ngứa ngáy, lần này rốt cục có thể oanh oanh liệt liệt đánh một hồi, không hiểu sao có chút hưng phấn, nam nhân xét đến tột cùng cũng có bản tính ham muốn ở trong xương tủy.
Nhìn cả hai tán gẫu vui vẻ, Dạ Lan San kéo Thần Tử Việt xuống thuyền hoa, tựa hồ có tâm sự.
“Ngươi lo lắng nếu hai nước giao chiến, sẽ uy hiếp tới Vân Sát Bảo?” Thần Tử Việt hỏi.
“Ân.” Dạ Lan San gật đầu, nói:“Vân Sát Bảo ở Tây Bắc, thế lực lại khổng lồ, hiện tại chúng ta là khối thịt của hai bên, tất nhiên sẽ có người đến mượn sức, đến lúc đó không lôi kéo được thì chúng ta là cái gai trong mắt bọn họ.”
“Chúng ta giúp hay không giúp Hoa Thiên Lang?” Thần Tử Việt chau mũi:“Ta không muốn đi đánh giặc.”
“Ha ha……” Dạ Lan San bật cười, tay xoa xoa đầu hắn:“Tiểu ngốc tử, ai cho ngươi khiêng đao ra chiến trường? Ngươi dù dám, ta còn không nỡ đây.”
“Ta cũng không nỡ để ngươi đi!” Thần Tử Việt bất mãn:“Không phải nói Trấn quốc tướng quân Lâm gì gì đó rất lợi hại sao, Hoàng đế lại vừa tịch biên được một đống vàng bạc, có tiền, tự y đi đánh!”
Dạ Lan San ngẩng đầu nhìn trời, có chút phiền muộn, thật lâu sau mới cười nói:“Không có việc gì, đến lúc đó nói sau. Bất quá ta phải về Vân Sát Bảo chuẩn bị một chút, miễn cho đến lúc đó trở tay không kịp.”
“Ân.” Thần Tử Việt gật đầu: “Chúng ta qua vài ngày nữa trở về nhà, đi lâu như vậy, ta cũng nhớ Đoạn Đoạn bọn họ.”
. : .