Nhất Mực Cưng Chiều

Chương 64: Chương 64: Chỉ mình anh thấy - H




Thẩm Tư Thần bị Kiều Cảnh Nam đột ngột kéo đi, hắn dẫn cậu vào nhà vệ sinh, sau đó đè cậu lên tường kịch liệt xuống. Toàn bộ quá trình cậu đều không có chút biểu hiện kháng cự nào. Vô cùng phối hợp.

Kiều Cảnh Nam cưng chiều cậu, cậu cũng muốn yêu chiều hắn, mà cách thực tế nhất chính là ngoan ngoãn thuận theo ý hắn.

Mặc dù không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên muốn hôn cậu, nhưng cậu cũng không quá để tâm, miễn là Kiều Cảnh Nam thì như nào cũng được.

Thẩm Tư Thần choàng tay lên cổ Kiều Cảnh Nam, kiễng chân nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, môi lưỡi quấn quýt phát ra những âm thanh ướt át khiến người ta phải ngượng ngùng.

Không khí xung quanh dường như cũng trở nên nóng bỏng theo từng nhịp thở, Kiều Cảnh Nam dùng lưỡi nếm hết hương vị thơm ngọt của thiếu niên, hôn đến khi đôi môi mềm mại của cậu đỏ ửng cả lên mới chịu tách ra một chút cho cậu thở.

Thẩm Tư Thần vừa tranh thủ thở dốc vừa mở to đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn hắn, “Cảnh Nam, anh làm sao vậy? Sao tự nhiên...”

“Tôi không muốn em quan tâm đến người khác, em là của riêng tôi, tôi không muốn kẻ khác để ý em, không muốn kẻ khác yêu thích em, tôi...”

“Em chỉ có anh.” Thẩm Tư Thần nói rất khẽ, trong mắt cũng ngập tràn sự trân trọng, “Người nên nói câu đó làm em mới đúng, anh xuất sắc như vậy, em mới chính là người lo sợ người khác sẽ để mắt tới anh.”

Kiều Cảnh Nam hừ nhẹ, “Ngoài em ra, ai cũng không được phép.”

“Ừm, chỉ có em được phép. Vậy nên... anh cũng chỉ được để ý mình em thôi, nhé!”

“Em đang làm nũng đấy à?”

“Vậy thì có được không?”

Kiều Cảnh Nam nhếch môi, cười khẽ, “Đừng tưởng tôi không biết em đang nghĩ gì, Thần Thần, em ở học đâu mấy trò mưu mẹo này vậy hả? Muốn chạy, đừng hòng!”

Hắn không đợi cậu kịp phản ứng đã nắm lấy eo cậu, dùng sức xoay người cậu áp lên bồn rửa mặt lớn bên cạnh.

“Cảnh Nam, em... em không phải...” Thẩm Tư Thần nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Cảnh Nam trong gương, nhất thời không tự chủ được mà thoáng run rẩy.

Đúng là cậu định dỗ dành hắn một chút để mau chóng ra ngoài tiếp tục công việc, không ngờ hắn lại có thể nhận ra, hơn nữa bây giờ dường như còn đang nổi giận.

“Thần Thần, em cố tình làm vậy là muốn tôi phạt em sao? Hửm?”

“A... Cảnh Nam... đừng... khoan đã...”

Áo sơ mi trên người cậu bị Kiều Cảnh Nam giật mạnh một cái, toàn bộ cúc áo đều đứt hết, da thịt trắng nõn thấp thoáng lộ ra bên ngoài. Quần tây của cậu cũng bị hắn dùng một tay mở nút, cả quần lót cũng bị hắn thuần thục kéo rơi xuống mắc cá chân.

Trong chiếc gương lớn gắn trên tường phản chiếu hình ảnh thiếu niên phô bày cơ thể xinh đẹp quyến rũ ra hết thảy, sau lưng lại là một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề với vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Giọng Thẩm Tư Thần run run, “Cảnh Nam... chúng ta về nhà rồi làm không được sao?”

“Tôi muốn em, ngay bây giờ! Ngoan, nâng mông lên nào.”

Thẩm Tư Thần muốn khóc, hắn muốn cậu, cậu nhất định sẽ cho hắn, nhưng mà... đây là bên ngoài đó, còn là nhà vệ sinh, lỡ như có người vào bất thình lình thì làm sao đây.

Kiều Cảnh Nam thấy cậu mất tập trung, nhân lúc cậu không chú ý bất ngờ đưa hai ngón tay vào bên trong cậu, sau đó nhanh chóng chuyển động.

“A... sao lại... anh từ từ đã, từ từ...”

Thẩm Tư Thần còn chưa kịp thích ứng với hai ngón tay thì Kiều Cảnh Nam đã đưa thêm một ngón nữa vào bên trong, hắn vừa đẩy sâu vào tìm điểm mẫn cảm của cậu, vừa ghé sát tai cậu thì thầm.

“Em xem, cơ thể của em thành thật hơn miệng của em nhiều, bên dưới đang mút chặt lấy tay của tôi này.”

Thẩm Tư Thần ngượng đến mức muốn tìm chỗ chui vào, bị hắn trêu chọc như vậy mà cậu lại thật sự có phản ứng, hình như còn... còn cảm thấy rất thích.

Kiều Cảnh Nam dùng tay còn lại bóp nhẹ cằm của cậu, hướng về phía gương, vừa thưởng thức phong cảnh mị hoặc trước mắt, vừa nói, “Em có nhìn thấy dáng vẻ của mình ở trong gương hiện tại không? Dáng vẻ này... vĩnh viễn cũng chỉ có tôi được nhìn thấy. Em nhớ kỹ, chỉ có tôi mới có thể khiến em trở nên như thế này.”

Thiếu niên trong gương phô bày cơ thể xinh đẹp như thể đang mời gọi người khác, hai mắt cậu ngấn nước, khuôn mặt đỏ bừng tới tận cổ, mỗi lần người đàn ông phía sau chạm vào cậu thì miệng lại cậu vô thức tràn ra tiếng rên rỉ, biểu cảm trên khuôn mặt lại vô cùng gợi tình, cả người đều nhuốm màu của dục vọng.

Thẩm Tư Thần cũng không biết lúc làm tình bộ dạng của cậu lại phóng đãng đến vậy.

Cậu lặp lại theo lời hắn, “Ưm... chỉ có anh... chỉ có anh mới có thể nhìn thấy.”

Kiều Cảnh Nam hài lòng rút tay ra, hắn mở khóa quần, để cho con mãnh thú đã sớm ***** **** từ lâu được giải phóng ra ngoài.

“Em cố chịu một chút, tôi không chắc là mình có thể nhẹ nhàng đâu.”

Hắn nắm lấy eo cậu, để cậu tì tay trên bồn rửa mặt, chiếc eo thon ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng, tấm lưng ngọc ngà cong lên nâng bờ mông hướng về phía hắn, tư thế hết sức quyến rũ khiến cho tâm trí của Kiều Cảnh Nam như bị câu mất. Hắn mạnh mẽ đâm vào cậu từ phía sau, chỉ một lần đã đâm sâu đến tận cùng bên trong.

“Á...hức...”

Thẩm Tư Thần gần như là hét lên, nước mắt trào ra ướt đẫm khuôn mặt, phía sau cậu vô thức siết chặt lấy vật to lớn vừa xâm nhập vào.

“Ư... chết tiệt, chặt quá. Thần Thần, thả lỏng ra nào.”

“Hu hu, Cảnh Nam, em không cố ý... lớn quá... tại của anh lớn quá!” Thiếu niên nức nở giải thích.

Hắn cúi người hôn lên sau gáy của cậu, để lại vài dấu hôn trên làn da nhẵn mịn, “Ngoan, không trách em, thả lỏng một chút... tối nay tôi nhất định sẽ khiến em phải vừa khóc vừa cầu xin tôi.”

Kiều Cảnh Nam không đợi cậu kịp hiểu những lời mình vừa nói, chỉ chờ dịp cậu thả lỏng bản thân hắn liền lập tức chuyển động, mỗi lần đều rút ra gần hết rồi đâm sâu vào đến tận gốc, dồn dập và mãnh liệt đến mức đầu óc của Thẩm Tư Thần trở nên trống rỗng, cậu chẳng còn sức làm gì khác ngoài việc rên rỉ ưm a và gọi tên hắn. Ngôn Tình Sắc

Kiều Cảnh Nam thỏa mãn nhìn cậu vừa khóc vừa cầu xin hắn, hắn để cậu đối mặt với hình ảnh dâm mị của mình trong gương, để cậu nhìn thấy dáng vẻ sắc tình của cậu mỗi khi bị hắn thúc vào, còn cố tình dùng tay trêu chọc hai viên ngọc ửng hồng ngay trước mặt cậu.

“Cảnh Nam, lạ quá... hức... em... em muốn ra...”

“Ừm... Thần Thần, đêm nay em muốn ra bao nhiêu lần cũng được.”

“Chỗ này không được... hức... không được đâu... sẽ... ư... bẩn...”

Lúc này rồi mà cậu còn còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, Kiều Cảnh Nam cảm thấy không vui, hắn dùng hai ngón tay véo nhẹ viên ngọc đã bị mình dày vò cho sưng đỏ, đồng thời cắn lên vai cậu, phía dưới còn cố ý thúc mạnh vào điểm mẫn cảm của cậu.

Mỗi một vị trí đều là nhược điểm của cậu, Kiều Cảnh Nam nắm rõ những vị trí nhạy cảm của cậu vô cùng rõ ràng, quả nhiên, sau đó chính là “phụt” một tiếng, Thẩm Tư Thần bị hắn kích thích đến mức bắn ra tung tóe, văn cả lên tấm kính trên tường.

Cậu bị Kiều Cảnh Nam làm cho bắn ra như vậy hai lần, chân mềm nhũn không còn chút sức lực, người đàn ông phía sau vẫn nắm lấy eo cậu không ngừng thúc vào cùng một chỗ, cậu thật sự không thể trụ nổi nữa.

“Cảnh Nam... hức... chậm một chút... em... em không... ức... chịu nổi...”

Kiều Cảnh Nam cũng đang sung sướng đến muốn phát điên, nhưng mà hắn vẫn còn muốn nhiều hơn thế nữa, “Ha, muốn chậm sao? Vậy em thử lấy lòng tôi xem... Nói tôi nghe xem là ai đang đâm vào phía sau em, khiến cho em rên rỉ trong sung sướng, là ai làm em trở thành dáng vẻ như thế này? Là ai hả?”

“A... Ưm... là anh... là... Kiều Cảnh Nam... hức... là Kiều Cảnh Nam.”

Cậu vừa khóc vừa gọi tên hắn, tiếng khóc nức nở văng vẳng vang vọng trong không gian. Kiều Cảnh Nam vẫn không chậm lại, hắn ghé sát tai cậu, hôn nhẹ lên vành tai.

“Thần Thần, em lớn tiếng như vậy không sợ người khác nghe thấy sao? Em không sợ có người vào đây sao?”

Phụt!

“Chết tiệt... em đứng siết chặt... tôi...”

Phụt!

Câu nói của Kiều Cảnh Nam làm cho Thẩm Tư Thần hoảng hốt, bây giờ cậu mới nhớ đến việc bọn họ đang làm tình trong nhà vệ sinh của nhà hàng, hơn nữa cửa còn không khóa, người khác có thể vào đây bất cứ lúc nào.

Cảm giác lén lúc vừa kích thích vừa căng thẳng đó làm cậu không kìm chế được mà lên đạt đến cao trào, đó phía sau cũng vô thức mút chặt vật to lớn của Kiều Cảnh Nam, hắn bị cậu ép chặt đến mức không nhịn được mà bắn vào bên trong cậu.

Thẩm Tư Thần quẫn bách nhìn hắn, “Em... em không cố ý... em chỉ là quá căng thẳng.”

Kiều Cảnh Nam cười ôm lấy cậu từ phía sau, cọ cọ cằm lên vai cậu, “Em đáng yêu như vậy, tôi... thật sự muốn làm thêm một lần.”

“Không được! Ở đây không được, lỡ như có người...”

Kiều Cảnh Nam hôn lên cổ cậu, cười nói, “Ngốc thật, em nghĩ tôi sẽ để cho người khác có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ này của em sao?”

Dù là một phần trăm cơ hội cũng không có. (Âu Tĩnh Siêu dùng mạng của mình để đảm bảo).

Cuối cùng Kiều Cảnh Nam vẫn tha cho cậu, nhưng mà... hắn có một điều kiện.

“Về nhà làm tiếp cũng được, nhưng mà Thần Thần à, ở đây không có nhà tắm nên em phải kẹp chặt phía dưới của em, đợi đến khi chúng ta về đến nhà, nếu để chảy ra ngoài... tôi sẽ lại phạt em.”

“Việc này... em... em biết rồi.” Nếu cậu còn không đồng ý, cậu sợ hắn sẽ không tha cho cậu, sẽ lại đem cậu dày vò ở đây thêm vài lần.

Kiều Cảnh Nam hôn lên trán cậu, “Thật ngoan.”

Hắn gài lại khóa quần của mình, bản thân vẫn hoàn hảo như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có thiếu niên bên cạnh là nhếch nhác vô cùng.

Kiều Cảnh Nam mặc lại quần cho cậu, áo sơ mi của cậu đã bung hết cúc nên hắn cởi áo vest của mình ra khoác cho cậu, sau đó nhẹ nhàng bế cậu lên đi ra ngoài.

Thẩm Tư Thần chôn mặt trong lồng ngực hắn, cậu rất sợ người khác nhìn thấy dáng vẻ sau khi vừa động tình này của mình. Hơn nữa, phía dưới của cậu còn đang vô cùng ướt át, bên trong vẫn còn thứ chất lỏng đặc sệt ấm áp mà hắn bắt cậu phải giữ chặt lại, trái tim cậu đập thình thịch liên hồi, vô cùng căng thẳng.

Mà người đang bế cậu trên tay lại vô cùng thưởng thức dáng vẻ này của cậu. Hắn trêu chọc cậu, trêu đến nghiện mất rồi.

Lúc ra ngoài, Kiều Cảnh Nam nhìn Âu Tĩnh Siêu đang đứng ở cửa, hất cằm vào bên trong ra hiệu cho anh ta, sau đó bế người trong lòng đi thẳng một đường ra cửa sau.

Âu Tĩnh Siêu:...

Ông đây đã đứng canh cửa cho các người ba mươi tám phút, bây giờ tên họ Kiều chết bằm kia còn muốn ông đây đi thu dọn tàn cuộc? Nằm mơ!!!

Âu Tĩnh Siêu đứng đó mắng Kiều Cảnh Nam một hồi, sau đó thì quay người định bỏ đi, nhưng vừa đi được hai bước đã có tin nhắn mới được gửi đến.

Kiều Cảnh Nam: Tôi sẽ nói chuyện với Âu tổng, nói cậu đã tiến bộ rồi, buổi tối không cần mời giáo sư đến dạy học nữa.

Âu Tĩnh Siêu: Kiều gia vạn tuế!

Âu thiếu lập tức gọi người đến dọn dẹp “chiến trường” bên trong, còn boa cho cậu lao công kia rất nhiều tiền để cậu ta đừng bép xép. Đương nhiên, tiếng xấu thì chắc hẳn là do Âu Tĩnh Siêu gánh vác rồi, nhưng mà anh ta không quan tâm, miễn là sau này buổi tối được thả tự do.

Kiều Cảnh Nam quăng điện thoại vào một góc trong xe, ôm chặt lấy bảo bối trong lòng, đêm nay... chắc chắn sẽ là một đêm cuồng nhiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.