Khai trương nhà hàng
Sau khi Kiều Cảnh Nam rời đi, Nhậm Nhiên mới có thể xuất hiện, rõ ràng là ngay cả đứng chung một khung hình với cô ta hắn cũng chán ghét.
Trước khi cô ta lên tiếng, Lục Văn ở phía sau lưng nhỏ giọng nhắc nhở cô ta, “Nhậm tiểu thư, đây là cơ hội cuối cùng của cô, Kiều tổng không khiến cho sự nghiệp của cô tiêu tan đã là một ân huệ to lớn rồi, hy vọng lát nữa cô quản cái miệng của mình cho tốt.”
Ở giữa buổi họp báo có phát sóng trực tiếp thế này, chỉ cần Nhậm Nhiên cố ý nói sai sự thật một chút thôi thì cũng sẽ để lại hậu quả không nhỏ, mà đặc biệt là chuyện này còn có liên quan đến Thẩm Tư Thần, cho nên Kiều Cảnh Nam đã căn dặn không được xảy ra bất cứ sai sót nào.
Nhậm Nhiên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cô ta phải cố gắng bao nhiêu năm mới lên được vị trí như ngày hôm nay, hiện tại nếu không thể gả cho Kiều Cảnh Nam thì ít nhất cũng có thể gả vào nhà hào môn khác. Nhưng nếu như cô ta dám đắc tội Kiều Thị, nếu như bọn họ đưa ra lệnh phong sát thì đừng nói là gả vào nhà hào môn, ngay cả diễn viên cô ta cũng không thể làm nữa.
Nhậm Nhiên mỉm cười đứng lên phát biểu, nụ cười rạng rỡ của một kẻ thua cuộc.
Ngày hôm đó ảnh hậu Nhậm Nhiên ở trong buổi họp báo tuyên bố mình với tổng giám đốc của Kiều Thị không có bất cứ mối quan hệ riêng tư nào, cô ta chỉ hợp tác cùng Kiều Thị mà thôi. Nhưng bởi vì tin đồn gây ảnh hưởng đến Kiều Thị và sự riêng tư của Kiều tổng nên Nhậm Nhiên xin được dừng hợp tác với Kiều Thị, đồng thời cũng tuyên bố vì vấn đề sức khỏe của bản thân nên cô ta cần nghỉ ngơi một thời gian, cụ thể là đến khi nào thì vẫn còn chưa rõ.
Nhậm Nhiên đang ở đỉnh cao của sự nghiệp nhưng lại muốn nghỉ ngơi một thời gian đúng là một chuyện rất kỳ lạ, hơn nữa còn là ngay sau khi vừa bị tung tin đồn có mối quan hệ với tổng giám đốc của Kiều Thị.
Nhiều người suy đoán chuyện này là do Nhậm Nhiên giở trò, sau đó Kiều Thị gây sức ép ngầm bắt Nhậm Nhiên phải thoái lui. Còn hai thì chính là tin đồn là thật, nhưng mà Kiều gia không muốn cưới một minh tinh vào cửa, cùng lắm chỉ là quen biết qua đường, cho nên Nhậm Nhiên mới phải chịu thiệt mà phủ nhận, chấp nhận lui về sau gánh hết trách nhiệm cho bạn trai.
Dù là trường hợp nào đi nữa, ngay cả ảnh hậu Nhậm Nhiên cũng phải cúi đầu rút lui, những tòa soạn báo khác cũng lấy đó làm gương, không dám giật tít gì bậy bạ, chỉ có thể viết bài ca ngợi Kiều Cảnh Nam, hoặc là mong Nhậm Nhiên mau chóng khỏe lại để tái xuất màn ảnh.
Một hồi ồn ào trên mạng, cứ như vậy mà dần dần trôi qua.
...
Một tuần sau, ngày khai trương nhà hàng lẩu của Thẩm Tư Thần.
Thẩm Tư Thần bận rộn trước sau, hết giám sát việc chuẩn bị lại tới tiếp đã khách hàng, gần sát giờ mới thấy Âu Tĩnh Siêu có mặt, “Âu thiếu, nghe nói dạo này ban ngày anh luôn ở công ty làm việc, đêm tới thì phải theo giáo sư học tập, đúng là không dễ dàng gì.”
“Tư Thần, cậu còn dám cười tôi? Rõ ràng là cậu đã hứa không nói với Kiều Cảnh Nam còn gì!”
Âu Tĩnh Siêu vô cùng bất mãn, nếu không phải là Kiều Cảnh Nam gọi điện cho cha của anh ta nói bóng nói gió thì sao tự nhiên ông ấy lại cử người tới công ty giám sát anh ta mỗi ngày, còn mời cả giáo sư đại học mỗi tối tới nhà bổ túc kiến thức cho anh ta để anh ta có thể xử lý tốt việc trong công ty.
Ban đêm không được ra ngoài chơi, không thể đến quán bar uống rượu, ban ngày lại phải ngồi chết dí ở công ty đối mặt với đống hồ sơ chất cao như núi, như thế này chẳng khác gì đòi mạng anh ta cả.
Thà rằng... thà rằng Kiều Cảnh Nam cứ treo anh ta lên đánh một trận còn hơn.
Thẩm Tư Thần cười khúc khích, “Âu thiếu, tôi thật sự không có nói, là anh ấy tự đoán được.”
Âu Tĩnh Siêu không tin, về sau hai người này nói gì anh ta cũng đều không tin!
Nhà hàng này trên danh nghĩa vẫn là nhà hàng của Âu Tĩnh Siêu, cho nên các công tử tiểu thư, người trong giới hào môn đến đây chúc mừng cũng không ít. Âu Tĩnh Siêu đưa Thẩm Tư Thần đi giới thiệu với mọi người, gặp ai cũng nói là anh ta chỉ góp chút tiền, còn lại phần quản lý và kinh doanh đều do Thẩm Tư Thần phụ trách.
Về phần Thẩm Tư Thần là ai, đa phần mọi người đều đoán được. Người trong vòng đã sớm nghe tin người bên gối của Kiều Cảnh Nam là một thiếu niên họ Thẩm, hiện tại cậu còn được Âu Tĩnh Siêu khiêm nhường đối đãi thế này, thì không ngoài dự đoán cậu chính là thiếu niên được Kiều Cảnh Nam coi trọng.
Bọn họ đều biết, nhưng lại không thể biểu hiện quá lộ liễu, ai nấy đều tay bắt mặt mừng cùng Thẩm Tư Thần trò chuyện, chỉ hy vọng được làm thân với cậu hơn một chút, dù sao cậu cũng được tính là đã bước một chân qua cửa của Kiều gia rồi.
Khu VIP của nhà hàng còn náo nhiệt hơn cả khu ngoài sảnh, bởi vì hầu hết người trong giới thượng lưu đều có mặt trong này, siêu xe đậu trước cửa nhà hàng xếp thành một hàng dài dọc theo cả một con phố.
Thẩm Tư Thần và Âu Tĩnh Siêu cùng nhau lên cắt băng khai trương, nhìn lễ khai trương nhà hàng của mình chẳng khác gì một buổi tiệc xa hoa của giới thượng lưu, Thẩm Tư Thần không khỏi cảm khái.
Cậu quay sang nói nhỏ, “Âu Thiếu, anh đúng là rất được hoan nghênh đó.”
Âu Tĩnh Siêu cười bất lực, nhỏ giọng trả lời, “Người ta đến đây là để kết thân với cậu thì có.”
Buổi lễ diễn ra thành công và suôn sẻ hơn cả mong đợi, nhiều người ban đầu vốn dĩ chỉ là đến để góp vui, nhưng sau đó lại bị mùi vị thức ăn của nhà hàng níu chân lại thật.
Đồ ăn được bày trí sinh động, tinh xảo. Mọi thứ đều trông có vẻ bắt mắt và tươi ngon, hương thơm tinh tế và sự bày trí ấm cúng của nhà hàng khiến cho người ta bất giác có cảm giác thoải mái như mình đang ở nhà.
Tất cả đều là do Thẩm Tư Thần dốc sức làm nên.
Mãi đến một lúc sau Kiều Cảnh Nam mới xuất hiện. Hắn có một hợp đồng quan trọng với đối tác nước ngoài, bởi vì cuộc họp kéo dài hơn dự kiến nên hắn đến muộn.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp đến mức bừng sáng cả một góc trời đang ôm trên tay bó hoa hồng màu xanh biển vô cùng bắt mắt, hắn chậm rãi tiến đến trước mặt Thẩm Tư Thần, trước tiên là ôm lấy cậu thật chặt, sau khi tách ra mới tặng hoa cho cậu.
“Chúc mừng em đã hoàn thành mơ ước của mình.”
“Cảm ơn anh.”
Nếu không có hắn, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không thể có ngày hôm nay.
Âu Tĩnh Siêu khoanh tay đứng một bên, “Làm ơn đi, ở đây là đại sảnh đó, hai người muốn lên trang nhất của ngày mai sao?”
Kiều Cảnh Nam liếc mắt nhìn anh ta, cười nham hiểm, “Tôi cầu còn không được, chỉ là phu nhân nhà tôi còn chưa muốn mà thôi.”
Âu Tĩnh Siêu phục rồi, anh ta rút kinh nghiệm sâu sắc, không thể chọc vào mấy người đang yêu đương, tuyệt đối không thể chọc vào! Suy nghĩ của bọn họ lạ lắm, người thường không hiểu được đâu!!!
Thẩm Tư Thần cười nói với Kiều Cảnh Nam, “Mặc kệ anh ta, anh vào trong đi, San San và Trương thiếu cũng đang ở bên trong.”
Hai người vai kề vai đi vào trong, còn Âu thiếu thì lủi thủi đi theo phía sau.
Mặc dù là khu vực VIP nhưng lại không chia thành phòng mà vẫn làm theo kiểu chia cắt không gian mở.
Lúc Thẩm Tư Thần đi ngang qua một bàn ăn, cậu nhìn thấy một cô gái vừa ăn vừa phải dùng tay vén tóc của mình lên, vô cùng bất tiện. Trong đầu cậu bỗng nảy ra một ý tưởng.
“Cảnh Nam, anh và Âu thiếu qua bên đó trước, em đi một chút rồi quay lại.”
Cậu nói xong thì quay người đi mất, để lại một mình Kiều Cảnh Nam trong hụt hẫng.
Lúc gặp Liễu San San và Trương Tống Lâm, bọn họ liền phát hiện ra có điều bất thường.
“Tĩnh Siêu, cậu lại chọc giận Cảnh Nam à? Mặt cậu ta sao thế?”
“Này, cậu có thôi vu oan cho tôi đi không, tôi làm gì mà dám, bộ tôi không sợ cha tôi cấm túc tôi nữa à?”
Liễu San San híp mắt, cười gian xảo, “Vậy thì chỉ có thể là vì... bảo bối Thần Thần của cậu ta thôi.”
Kiều Cảnh Nam nhịp nhịp tay gõ lên bàn, không trả lời.
Lát sau Thẩm Tư Thần đi ngang qua chỗ bọn họ, tiện tay đưa cho Liễu San San hai chiếc nơ buộc tóc xinh xắn.
“San San, cho cậu. Lát nữa lúc ăn sẽ cần đó.” Nói rồi cậu lại đi mất hút.
Liễu San San nhìn hai chiếc nơ dễ thương, cười khúc khích, “Xem Tư Thần chu đáo chưa này, hình như tất cả các cô gái đến ăn đều được tặng, thích thật đó, chắc chắn lần sau bọn họ sẽ quay lại đây nữa cho xem.”
Âu Tĩnh Siêu buồn miệng cũng chen vào, “Đúng rồi, cậu ấy tỉ mỉ chăm sóc khách hàng như vậy ai mà không cảm động chứ. Ây dà... Tư Thần lớn lên vừa đẹp trai lại còn dịu dàng như vậy, nếu tôi mà là con gái không chừng tôi cũng đổ cậu ấy, sau đó ngày ngày đến đây ăn lẩu.”
Xoẹt!
Liễu San San cảm thấy ánh mắt của Kiều Cảnh Nam nhìn Âu Tĩnh Siêu sắc bén như thể đang phát ra âm thanh vậy. Lần này Âu Tĩnh Siêu lại nói đùa quá lố rồi, ai lại đi nói huỵch toẹt ra hết như vậy chứ.
Liễu San San nháy mắt với Âu Tĩnh Siêu cho anh ta im mồm, sau đó cười nói với Kiều Cảnh Nam, “Cậu ta cứ toàn nói lung tung, kệ cậu ta!”
Ánh mắt Kiều Cảnh Nam hơi tối lại, giọng khàn khàn, “Trước kia... em ấy chỉ quan tâm tôi và Tiểu Vũ.”
Trước kia trong mắt cậu hắn và con trai là cả thế giới, cậu chỉ chu đáo ân cần, quan tâm dịu dàng với hai bọn họ.
Nhưng hiện tại... đến cả một người xa lạ cũng được cậu quan tâm như vậy, hắn thật sự vô cùng khó chịu.
Hắn biết không thể mãi mãi nhốt cậu trong chiếc lồng giam bằng vàng của mình, hắn cũng muốn cậu nhìn thấy thế giới rộng lớn, muốn cậu được tư do làm những gì mà mình thích.
Nhưng sâu thẳm trong lòng hắn vẫn rất sợ, sợ một ngày đôi cánh tự do ấy bay khỏi tầm tay hắn.
Đương nhiên là hắn tự tin rằng sẽ không có người nào hoàn hảo và tuyệt vời hơn hắn, nhưng chỉ cần có một ngày cậu không cần hắn, cho dù hắn có hoàn hảo thế nào cũng vô dụng.
Kiều Cảnh Nam đứng dậy, hắn đi thẳng về phía Thẩm Tư Thần, sau đó dứt khoát nắm tay cậu kéo đi.
Liễu San San thúc giục Âu Tĩnh Siêu, “Mau đi theo đi, cậu mau đi theo xem tình hình đi!”
Âu Tĩnh Siêu phụng phịu, “Sao phải là tôi?”
“Tại cậu gây ra còn gì, đi mau, nếu không tôi nói Tống Lâm gọi cho cha cậu thì...”
“Tôi đi, tôi đi. Bà cô của tôi ơi, tôi đi là được chứ gì.”
Âu Tĩnh Siêu nhanh chóng đi theo phía sau, ai ngờ đâu lại thấy Kiều Cảnh Nam lại kéo Thẩm Tư Thần vào trong nhà vệ sinh nam.
Bóng đèn trong đầu Âu Tĩnh Siêu đột nhiên tắt điện, anh ta thừa biết tên bạn thân của mình đang định giở trò gì.
Kiều Cảnh Nam cũng nhìn thấy Âu Tĩnh Siêu, trước khi hắn đóng cửa ngoài còn cho anh ta một ánh mắt.
Âu Tĩnh Siêu thở dài, bước đến trước cửa nhà vệ sinh, anh ta tìm tấm biển đang dọn vệ sinh đặt ngay trước cửa, sau đó tựa lưng vào tường, rút một điếu thuốc ra châm lửa.
“Thật không ngờ, có một ngày Âu Tĩnh Siêu này lại phải đứng canh cửa nhà vệ sinh.”
***
Thịt bò: Chap sau các bạn muốn nồng cháy hay là muốn thanh thủy văn đây?