Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 133: Q.2 - Chương 133: A Thất - Ngọc Lâm Tự




Toàn thân đầy máu được tuyết rơi che đậy nhưng các Tiên thiên cao thủ của Quỷ Vương Môn đều biết người cầm đầu lâu là ai.

Thập thất Thái Bảo!

Lúc bình thường, vị Thập thất Thái Bảo Từ Ngôn này luôn mang vẻ chất phác, hòa ái nhưng dù sao hắn cũng là cao thủ đã hiển lộ ra chân khí Tiên thiên tứ mạch. Một vị cao võ giả Tiên thiên tứ mạch khi liều mạng nhất định là một tồn tại đáng sợ.

Ít nhất thì Tiên thiên tam mạch trở xuống không có ai là đối thủ.

Lần đầu tiên, các cao thủ của Quỷ Vương Mông được thấy Thập thất Thái Bảo toàn lực ra tay. Trận chiến này của Từ Ngôn khiến tất cả phải kinh hãi.

Địch nhân không hạng giá áo túi cơm mà là thiết kỵ hung hãn của Man tộc. Có thể dẫn đầu công kích, có thể đánh chết thủ lịnh đội kỵ binh này phải là người kẻ có đảm lượng hơn người mới có thể làm được.

Thân ảnh bị tuyết che mờ trở nên mơ hồ, mới nhìn không hề cường tráng nhưng làm Trác Thiếu Vũ và tất cả mọi người vô cùng rung động.

Rung động không phải vì thực lực Từ Ngôn biểu hiện ra mà là vì bộ dáng điên cuồng, xung phong liều chết của hắn.

Chẳng lẽ hắn có mối thù sâu như biển với Man tộc kia?

Trong đáy lòng rất nhiều người của Quỷ Vương Môn sinh ra nghi hoặc này nhưng nhanh chóng bị mệnh lệnh của Trác Thiếu Vũ làm cho bừng tỉnh.

“Ra khỏi thành!”

Trác Thiếu Vũ hận đến nghiến răng kèn kẹt, không để tâm quá nhiều tới Từ Ngôn mà mang theo hơn trăm mười vị thủ hạ hướng ra ngoài thành mà chạy. Những chiến mã còn sót lại cũng bị đám người này thu thập sạch.

Trong Trường Di Thành, Man tộc tuyệt sẽ không chỉ có một đội nhân mã. Nếu đi bộ lại gặp phải đám thiết kỵ này thì toàn quân Quỷ Vương Môn chắc chắn diệt vong.

Lần chiến đấu đột ngột diễn ra này, Quỷ Vương Môn đúng là đã chiến thắng nhưng thiệt hại vô cùng thê thảm. Hơn ba trăm vị võ giả Tiên thiên chết đi, năm vị Thái Bảo cũng ngã xuống nơi này.

Đám đệ tử bình thường, chết bao nhiêu cũng không coi vào đâu nhưng chết mất hơn ba trăm võ giả Tiên thiên là một tổn thất thực sư to lớn đối với Qủy Vương Môn.

Căn chặt răng, Trác Thiếu Vũ nhằm hướng cửa thành phóng tới. Vốn là hắn giận lây sang Từ Ngôn nhưng so ra, Từ Ngôn đã liều mạng chiến đấu, lại chém được một tên đầu lĩnh của Man tộc khiến cho Trác Thiếu Vũ không thể làm gì. Không thể nói, không thể chửi, càng không tin Từ Ngôn cố tình lôi kéo đám Thái Bảo đi chịu chết.

Nếu đã muốn lôi người khác vào chỗ chết, lẽ nào mình lại xung phong?

Tìm thấy một con chiến mã, Từ Ngôn theo đám người Quỷ Vương Môn rời khỏi Trường Di Thành. Cái đầu người bị hắn nắm trong tay, bốn phía tuyết rơi trắng xóa không nhìn được xa nên không có ai thấy được ánh mắt lạnh lùng của hắn.

Bên ngoài thành, Từ Ngôn ghìm chặt chiến mã, quay đầu nhìn về tòa thành khói lửa ngút trời.

Tuyết rơi nhiều không che hết được từng luồng khói đặc bốc lên trời. Không trung Trường Di Thành bị ánh lửa hắt lên thành màu hồng. Trong tòa thành này, đợi ngày mai tới, sợ là không chỉ dân chúng mà cả võ giả cũng sẽ trở thành những cỗ thi thể.

“Đây chính là loạn thế sao…”

Từ Ngôn nhẹ lẩm bẩm, hàng lông mày thanh tú hơi cau lại. Hắn chỉ là một võ giả Tiên thiên, không thể ngăn được đám man di khát máu. Đối mặt với đám người này, hắn cảm thấy bất lực nhưng cũng nhờ trận chiến này, hắn phát hiện ra nguồn gốc của nó.

“A Thất…, Ngọc Lâm Tự!”

Giữ thái độ trầm ngâm, Từ Ngôn đánh mạnh vào chiến mã làm nó lao đi như tên bắn, đuổi theo đám người Quỷ Vương Môn rời xa Trường Di Thành.

Hắn mang theo đầu lâu của tên thủ lĩnh Man tộc vì phát hiện ra phương pháp có thể khiến đám Thái Bảo đồng quy vu tận cùng Man tộc.

Cái đầu của thủ lĩnh Man tộc dữ tợn, tròng mắt lồi ra ngoài, những đường vân hỗn tạp trên mặt giờ vấy máu giống như ác quỷ. Chỉ là một cái đầu đã rất dọa người.

Nếu xóa bỏ đi các đường vân trên khuôn mặt thì đây chính là cái đầu của A Thất, tăng nhân cao lớn đụng vào Dương Nhất lúc còn ở Ngọc Lâm Tự.

Từ Ngôn chỉ nhìn qua là không quên. Đã lâu không gặp A Thất, cái mặt lại đầy hình vẽ có thể làm người khác không nhận ra, nhưng Từ Ngôn chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay.

Từ lúc phát hiện ra A Thất tại Trường Di Thành, nhất là nhìn thấy đồ đằng lan tràn trên mặt, Từ Ngôn liền đưa ra một kết luận. Không Trí hòa thượng ở Ngọc Lâm Tự nhất định cũng có quan hệ rất sâu với man tộc.

Bởi vì diện mạo của Không Trí cũng xuất hiện rất nhiều đồ đằng kỳ bí, chỉ là người bình thường không nhìn ra được mà thôi.

Đi theo sau Không Trí chính là A Thất, là một đầu lĩnh Man tộc đủ thấy thân phận của lão hòa thượng này tại Man tộc là không thấp. Qua đó, Từ Ngôn biết được chỗ ẩn nấp lớn nhất của gian tế Man tộc tại Tề Quốc, đồng thời cũng tạo cơ hội cho hắn hoàn thành nguyện vọng của mình.

Gài bẫy toàn bộ đám Thái Bảo của Quỷ Vương Môn!

Di chuyển liên tục, đám cao thủ Quỷ Vương Môn đã rời xa Trường Di Thành. Trên đường, Trác Thiếu Vũ trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng quyết định dẫn đội chạy tới Trường Di Lĩnh.

Trong lúc đám đại quân Tề Quốc mai phục tại Trường Di Lĩnh vẫn còn chờ giết Man tộc, đối phương đã vào thành đốt nhà giết người, cướp đoạt. Nếu không mau chóng đem tin tức thông tri cho quân đội, đám Man tộc sau khi tàn sát biến mất không để lại tung tích, không biết sẽ còn gây họa cho tòa thành trấn nào nữa..

Kỵ binh quá cơ động, nhất là kỵ binh của Man tộc. Trác Thiếu Vũ không ngu ngốc. Hắn biết sự kiện lần này vô cùng nghiêm trọng. Đợi lúc tin tức truyền về hoàng thành của Tề QUốc, Hoàng đế chắc sẽ rất giận dữ.

Đại Tề có hùng binh trăm vạn mà quân địch cứ thế tiêu diệt nguyên một tòa thành, Hoàng Đế nào còn thể diện?

Không tới một ngày, đám Thái Bảo đã chạy tới Trường Di Lĩnh. Đám tướng lĩnh giữ ý định vây kín địch nhân vừa nghe thông tin Trường Di Thành bị tàn sát đã sợ tới mức xanh mặt, ngay lập tức xuất binh. Mấy vạn đại quân lao thẳng về hướng Trường Di Thành.

Biên quân xuất động, Quỷ Vương Môn sẽ không tham dự. Một trận chiến vừa rồi không những lấy đi hơn ba trăm cao thủ Tiên thiên, hơn trăm người còn lại cũng bị thương không ít. Trác Thiếu Vũ hạ lệnh rút lui, mang đám thủ hạ cũng chạy về tổng đà của Quỷ Vương Môn.

Trên đường đi, tinh thần đám Thái Bảo dần bình tĩnh trở lại, không ai nói gì. Một lần bị tổn thất nhiều cao thủ Tiên Thiên như vậy, sau khi trở về, Môn chủ nhất định sẽ rất giận dữ. Chỉ cần suy nghĩ một chút, trừ Trác Thiếu Vũ ra, đám Thái Bảo với ngay cả Nhị Thái Bảo Dương Ca cũng cảm thấy da đầu run lên.

Từ Ngôn đi theo sau đám người, cái đầu lâu của thủ lĩnh Man tộc đã bị đông cứng không chảy máu nữa, được hắn treo trên yên ngựa. Cái đầu rung lắc theo nhịp di chuyển của chiến mã làm sắc mặt đám cao thủ Tiên thiên đi cùng trắng bệch.

Người ta mang theo chiến lợi phẩm là đao kiếm cũng chưa tính là thứ gì đáng giá, thế mà vị Thái Bảo này mang theo một cái đầu mà lại coi trọng như bảo bối.

“Lão Thập thất, giữ lại cái đầu mọi rợ làm gì, sao không mau ném đi.”

Dương Ca không kiên nhẫn được, trầm mặt bảo.

“Nhị ca, không thể ném được. Mặc dù chỉ nhìn thấy qua hai lần nhưng cũng coi như là người quen. Mà đã là người quen, đầu người cũng phải tìm một chỗ chôn thật tốt.”

Từ Ngôn nhếch miệng cười. Những lời hắn vừa nói liền khiến đám Thái Bảo giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.