Trác Thiếu Vũ lập tức run rẩy, gã đã nghĩ Từ Ngôn biết được chân tướng
của Hành Khí đan, nên định kéo đám tinh nhuệ Quỷ Vương môn bọn gã cùng
chết chùm chung với lũ Man tộc này.
Nhưng khi nhìn thấy Từ Ngôn
đầy dũng mãnh trên chiến trường, nghi hoặc trong lòng Trác Thiếu Vũ, cả
lửa giận bùng lên cũng dần biến mất.
Gã không cho là Từ Ngôn có thể nhận ra Ô Anh thảo, hơn nữa hạt Hành Khí đan kia cũng không phải giả.
Trác Thiếu Vũ thở phào một hơi, tự cảm thấy mình nghi ngờ như vậy có chút
buồn cười. Đừng nói một thiếu niên mười sáu, mà đến Trác Thiếu Vũ gã nếu không được phụ thân nói cho biết từ trước thì đã không biết đến sự tồn
tại của độc chất trong Ô Anh thảo này, chút ít cũng chưa từng nghe nói
đến.
Cho dù là những kẻ lão luyện hành tẩu nhiều năm trong giang
hồ cũng đều ngã dưới độc lực của Ô Anh thảo, nên Trác Thiếu Vũ không cho rằng nhỏ tuổi như Từ Ngôn lại có thể nhận biết được thứ độc thảo chỉ có tu hành giả mới nhận biết được này.
Xem ra mình nghĩ quá nhiều rồi….
Thu ánh mắt đang nhìn ra phía xa kia lại, Trác Thiếu Vũ vừa mới bình tĩnh
lại trở nên nóng nảy, cầm theo thanh bảo kiếm nhuộm đầy máu tươi lao đến nhóm Thái Bảo đang chiến đấu bên kia. Mười vị cao thủ Tiên Thiên cạnh
gã cũng theo sát phía sau.
Trác Thiếu Vũ cũng không muốn tức
giận, thế nhưng thương vong của Quỷ Vương môn lúc này đã rất nghiêm
trọng. Không đến nửa canh giờ, năm trăm Tiên Thiên đã chết hết một nửa,
vốn mười tám Thái Bảo chỉ thiếu đi Dương Nhất, nay lại mất thêm bốn
người nữa.
Bốn Thái Bảo bị đánh chết, hơn một nửa cao thủ Tiên
Thiên bỏ mạng, gặp loại chiến đấu hung hiểm thế này, đến đại Thái Bảo
Quỷ Vương môn Trác Thiếu Vũ đã quen nhìn người chết cũng cảm thấy tâm
tình lạnh lẽo.
Chết người không đáng sợ, nhưng nếu chết mất hơn
một trăm cao thủ Tiên Thiên thì lại trở nên rất đáng sợ. Chẳng những
đáng sợ, mà còn đáng tiếc nữa.
Quỷ Vương môn thương vong hơn một nửa, Man tộc cũng không tốt hơn.
Ba trăm thiết kỵ, còn lại hơn một trăm người. Một khi đám Man tộc thiện
chiến này rời khỏi ngựa mà nói, chiến đấu đơn độc cũng chỉ ngang ngửa
với một võ giả Tiên Thiên Nhất, Nhị mạch. Chỉ có tên thủ lĩnh cao lớn
mới có thể chiến đấu ngang ngửa với Tiên Thiên Tứ Mạch như Từ Ngôn.
Nếu tên Man tộc cao lớn khó đối phó nhất đã bị Từ Ngôn cuốn lấy, sao Trác
Thiếu Vũ lại có thể buông tha cơ hội này? Gã bèn dẫn đám Thái Bảo còn
lại không ngừng chém giết lấy Man tộc.
Trác Thiếu Vũ nhìn qua,
thấy bốn phía bên trong thành Trường Di đều đầy khói lửa, tuyệt đối sẽ
không chỉ có một đội ngũ thiết kỵ Man tộc này. Gã cần phải nhanh chóng
xử lý sạch sẽ đám dị tộc này, sau đó lập tức rời khỏi thành. Nếu lại có
thêm ba trăm thiết kỵ kéo đến, mấy tên Quỷ Vương môn còn lại này chắc
chắn đều nằm lại ở đây.
Trác Thiếu Vũ không bao giờ muốn thử
nghiệm lại cái cảm giác bị nước lũ công kích như vũ bão này nữa. Gã mặc
kệ dân chúng thành Trường Di, cũng chẳng quan tâm đến cả tài nguyên của
tông môn Lạc Vân đường kia, thời điểm sắp chết thế này, bảo vệ tính mạng của mình mới là quan trọng nhất.
Dù sao gã cũng là đại Thái Bảo
của Quỷ Vương môn, có thể nào lại xung phong liều chết ở cái loại địa
phương này? Gã mà chết đi, chẳng phải hương hỏa Trác gia bị đứt đoạn mất sao?
Võ giả Tiên Thiên dốc toàn lực chém giết khiến số lượng Man tộc càng ngày càng ít. Kẻ địch sắp bị chém giết sạch sẽ, mà cuộc chiến
hung hiểm bên kia lúc này cũng đã phân thắng bại.
Lại một đao
cứng đối cứng chém vào tên Man tộc cao lớn, tay phải của Từ Ngôn đã hoàn toàn tê liệt, không còn chút cảm giác nào cả. Đối thủ của hắn cũng
không tốt hơn, nhìn đầu vai run rẩy của gã có thể thấy gã còn thảm hơn
cả Từ Ngôn. Chẳng những máu tươi đầm đìa trên hai tay, mà miếng giáp
trên mặt cũng bị Phi Thạch đánh bay, một con mắt bị hòn đá đánh nát, chỉ đành dựa vào hung hãn của Man tộc mà mạnh mẽ gắng gượng tử chiến mà
thôi.
Áo giáp trước mặt tróc ra, vẻ ngoài của tên man tộc cao lớn xuất hiện trước mắt Từ Ngôn. Vẻ ngoài tên dị tộc thô kệch này không
những đầy dữ tợn, trên mặt lại kín đặc hình thù như hoa văn, nhìn qua
lại giống như đồ đằng màu đen xám nào đó, đầy vẻ quái dị.
Man tộc vốn nổi danh thô bạo hung hãn, có bôi vẽ hình thù đồ đằng lên mặt cũng
không có gì kỳ quái. Hình vẽ dây leo màu đen chẳng những có tác dụng
ngụy trang khiến người khác không nhìn rõ được gương mặt, còn tăng thêm
cảm giác kinh khủng. Cái loại cảm giác kinh khủng này mang đến cho kẻ
địch áp lực càng lớn, mà áp lực của kẻ địch càng lớn thì phần thắng của
Man tộc càng tăng lên nhiều nữa.
Đối mặt với dã thú mới có thể
học được cách thức sinh tồn, đó chính là đặc thù của Man tộc. Thế nhưng
đặc thù này có thể lừa gạt được người ngoài, không qua được mắt Từ Ngôn.
Nhất là mắt trái của Từ Ngôn!
Mắt trái hắn, nhìn rõ ràng tên Man tộc này.
Quả thật là hoa văn rất to che kín mặt, nhưng hoa văn này không phải hình
dây leo, mà như hình cánh hoa, hình thành một loại đồ đằng rất quái dị.
Từ Ngôn không chút xa lạ với loại đồ đằng này. Hắn từng nhìn thấy qua ở Ngọc Lâm tự, khi gặp qua tên hòa thượng Vô Trí kia.
Những ấn ký đồ đằng quỷ dị này đã nhiều lần chặn được Phi Thạch của Từ Ngôn,
nếu không có đồ đằng này, một cú Phi Hoàng lúc trước của Từ Ngôn thừa
sức đánh nát đầu đối thủ chứ không chỉ một con mắt của gã như vậy.
Cương đao đánh nát tuyết trắng, Từ Ngôn lại gầm thét bổ về phía đối thủ. Vừa
ra đao, hòn đá trong tay hắn lại đồng thời nhanh như chớp đánh ra ngoài.
Đao, đá cùng đến khiến tên Man tộc cao lớn mình đầy thương tích phải lùi về
sau. Gã dùng cự đao đỡ lấy Phi Thạch, sau đó ấn mũi đao xuống như muốn
đánh tan Hàn Thiết đao trong tay Từ Ngôn.
Đao bị đè xuống, Phi
Thạch cũng bị cản lại, đang lúc tên Man tộc cao lớn định thở phào một
hơi thì gã đột nhiên phát hiện ra một điểm khác thường.
Lần này Phi Thạch lại xuất ra từ tay phải đối thủ, vốn đó phải là tay cầm đao, từ lúc nào đã đổi qua vung đao bằng tay trái rồi?
Nghi hoặc vừa mới xuất hiện, tên Man tộc cao lớn đã biết lý do đối thủ đã
chuyển qua tay phải. Bởi vì lúc này Từ Ngôn đã tiến sát thân thể gã, một cước dẫm vào đầu gối gã, tay phải vừa vặn đè lấy sau gáy đối phương.
Từ Ngôn đưa tay phải ra, tựa như là muốn sờ lấy đầu Man tộc này.
Hắn không có thói quen sờ đầu người khác, mà lúc này thân thể hắn vặn vẹo
quái dị, chân phải dẫm lên đầu gối trái đối thủ, tay phải chụp lấy gáy
tên Man tộc, động tác giống hệt một con khỉ.
Tư thế cổ quái,
nhưng nếu như xóa bỏ hẳn cái tên Man tộc cạnh người Từ Ngôn đi, có thể
phát hiện ra động tác vung tay phải lên của hắn, rất giống tư thế chuẩn
bị đánh ra Phi Hoàng.
”Phi... Hoàng!!!”
Quả thật là Từ Ngôn đánh ra Phi Hoàng, không dùng hòn đá, mà dùng chính đầu của tên Man tộc cao lớn!
Ầm!
Cả thân thể tên Man tộc cao lớn xoay một vòng, đầu chúi xuống, chân chổng
lên. Gã bị Từ Ngôn coi như là một tảng đá, bị vung mạnh xuống mặt đất,
hai thước đá xanh lát đất bị đầu tên Man tộc này đập xuống mà hi hữu bị
vỡ nát ra.
Cho dù đầu bị trọng thương, máu tươi chảy ròng, tên
Man tộc này vẫn không chết. Từ Ngôn còn nhìn thấy đồ đằng quái dị trên
gương mặt gã vặn vẹo nhúc nhích, như tạo thành một lực lượng bảo vệ cho
thân thể gã, hoặc có thể nói là đang cường hóa khí lực của tên này,
khiến lực lượng gã lớn hơn, thân thể càng thêm cường tráng.
Khí
lực có cường tráng thêm thế nào cũng không thể chịu nổi bị Phi Hoàng
đánh ra, cho nên tên thủ lĩnh Man tộc vẫn bị trọng thương không bò dậy
nổi, mũi miệng đầy máu tươi, tròng máy xoay tròn nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của thiếu niên kia.
Từ Ngôn chậm rãi đứng dậy, khóe miệng
dần nhếch rộng ra, cái cười lạnh không khác gì của ác quỷ này khiến cả
Man tộc cũng phải rét run.
Trường đao lóe sáng được mạnh mẽ giơ
lên, lúc này Từ Ngôn mới dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe thấy được
mà hỏi: “Chén rượu đầu lâu người, uống ngon không….A Thất?”
Vù!
Đao rít lạnh thấu xương, đánh bay cả những bông tuyết đang rơi đầy trời.
Rặc rặc!
Đầu người rơi xuống đất, máu tươi phun đầy ra, bắn đầy cả gương mặt trẻ tuổi đầy dữ tợn của Từ Ngôn.
Ác chiến đã đến hồi cuối cùng, số Man tộc không còn lại nhiều nhìn thấy
thủ lĩnh bị giết, khoảng mười tên Man tộc còn lại đã đồng loạt lao đới
chiến mã, không quay đầu lại mà phóng ngựa vọt đi. Đám võ giả Tiên Thiên Quỷ Vương môn còn sống cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi đồng loạt nhìn về phía Thái Bảo mười bảy đang còn đứng trong vũng máu tươi.
Ánh lửa ngút trời ở phía xa, tiếng kêu rên của dân chúng còn văng vẳng tới
cả tận đây, bầu trời im lìm đầy tuyết bay, dưới đất đỏ thẫm một vạt,
đường dài rải rác đầy chân tay gãy và thi thể tàn phế.
Trong bầu
trời đầy tuyết rơi đó, người thanh niên cúi người cầm một cái đầu lâu
lên. Một bông tuyết chợt rơi vào khóe mắt cái đầu lâu, rồi nhanh chóng
tan thành một giọt nước trong suốt, cùng với cái hồn phách không đầu kia đồng thời rơi xuống mặt đất.