Chiến hỏa ở biên cảnh không lây lan nhanh đến trọng trấn Phong Đô được.
Hơn một ngàn thiết kỵ lẻn vào Tề Quốc cũng chỉ diệt được trăm ngàn người mà thôi, số lượng Man tộc như thế có thể khiến Tề quốc đề phòng nhưng
không khiến Tề quốc phải e ngại.
Hoàng đế nổi điên, liên tiếp
chém chết ba vị tướng quân thống lĩnh mới có thể nguôi giận. Môn chủ Quỷ Vương môn lại không thể vì nổi giận mà phát tiết, chém giết cao thủ
Tiên Thiên được.
Lần này Quỷ Vương môn bị chết mất ba trăm cao
thủ Tiên Thiên, là một tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hơn một nửa nguồn
tài sản của Quỷ Vương môn bị chặt đứt. Phải biết rằng Đường khẩu Lạc Vân đường đặt ngay tại thành Trường Di, cho tới bây giờ cũng không có bất
kỳ đệ tử Lạc Vân đường nào trở về sơn trang, Đường chủ Diêu Lâm càng
không rõ sống chết, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Thương lộ trọng yếu
như vậy bị đoạt mất, lại thêm mấy trăm cao thủ Tiên Thiên bị giết, Trác
Thiên Ưng tức giận đến thiếu chút tắc thở. Đến khi lão tỉnh táo lại,
cũng không đi tìm Ngọc Lâm tự báo thù, mà triệu tập tất cả Đường chủ các Đường khẩu, hạ xuống một mệnh lệnh đặc biệt.
Vơ vét của cải và thu người.
Không cần biết dùng thủ đoạn gì, tất cả Đường khẩu Quỷ Vương môn phải độc
quyền tất cả những nơi có thể thu được nguồn tài lợi lớn, nếu chỉ một
hai Đường khẩu thì không cách nào lấp được cái lỗ hổng to lớn do Lạc Vân đường để lại. Môn hạ Quỷ Vương môn có đến mấy vạn đội ngũ, không có
tiền không thể quẫy đạp được cái gì cả. Chẳng những vơ vét của cải, Quỷ
Vương môn còn cần thêm rất nhiều võ giả giang hồ, nhất là cao thủ Tiên
Thiên. Lần này tổn thất ba trăm cao thủ Tiên Thiên coi như Quỷ Vương môn tổn thương đến cả nguyên khí, nếu không nhanh chóng chiêu nạp thêm
nhiều cao thủ thì sẽ vô cùng gay go.
Đầu lâu mà Từ Ngôn mang về
được đặt trên bàn lớn trước mặt Trác Thiên Ưng. Ngoại trừ lão, trong
phòng còn có Trác Thiếu Vũ và Dương Ca, các Đường chủ khác đã sớm vội vã chạy trở về địa bàn của mình, tâm tư cũng chỉ toàn lực suy nghĩ xem làm thế nào kiếm tiến, hoặc đoạt lấy như thế nào.
“Lão hòa thượng Vô Trí ẩn nấp đủ sâu. Tên cao tăng đó đại danh vang khắp Tề Quốc, không
ngờ lại liên quan mật thiết đến Man tộc. Thù của năm vị đệ đệ, nhất định đích thân ta sẽ báo đáp!” Trác Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi.
“Con lừa trọc đó có phải là Man nhân hay không đây? Xuất gia mấy chục năm
nay, lại ở ẩn trong Ngọc Lâm Tự, mưu đồ của lão không thể nhỏ được.”
Dương Ca ở một bên cau mày, thần thái đầy bộ dạng nghi ngờ.
“Cha, khi nào thì chúng ta xuất thủ? Hài nhi muốn đích thân lấy mạng chó của
lão tặc Vô Trí kia!” Lần này Trác Thiếu Vũ thật sự bị chọc giận. Bản
thân gã cũng bị thương trong một lần chống cự lại công kích của Man tộc, nên hận bọn chúng thấu xương.
“Không cần nóng vội…” Trác Thiên
Ưng quay đầu nhìn về đầu lâu trên bàn lớn, trầm giọng hỏi: “Thiết kỵ tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, không gì hơn là muốn thăm dò xem
thực lực Đại Tề ta ra sao. Một ngàn kỵ binh, còn kém ra xa mức độ thúc
đẩy hai bên giao chiến. Hơn nữa Hoàng đế còn phải để tâm đối phó với Man tộc hơn chúng ta nhiều. Lần này đám Thái Bảo kẻ nào cũng bị thương, các ngươi lo dưỡng thương cho tốt trước đi rồi hãy nói. Cũng đã gần qua năm mới rồi, tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng thương và hồi phục trong sơn trang
cho tốt, còn về phần Ngọc Lâm tự, hừ….”
Ánh mắt Trác Thiên Ưng
cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, lão lạnh giọng nói: “Hòa thượng có chạy trốn, chùa miếu cũng không chạy đâu được. Phật danh của Vô Trí
vang xa, dám cấu kết với Man di. Phần thù này trước cứ ghi nhớ được rồi, đợi đám Thái Bảo dưỡng thương cho tốt, huynh đệ các ngươi đi báo thù
cũng không muộn.”
Nói xong, lão đưa tay nắm đầu A Thất lên, nhìn
kỹ nửa ngày rồi hỏi: “Lão thập thất độc chiến với tên Man tộc này có dốc hết sức lực không?”
“Thập thất đệ võ dũng dị thường, tên Man di A Thất này không phải là đối thủ của lão thập thất.” Dương Ca trả lời làm Trác Thiên Ưng tương đối thỏa mãn. Nếu Tiên Thiên Tứ mạch có thể đơn
giản chém giết cái tên hòa thượng giả này, thì lão hòa thượng trên Ngọc
Lâm tự kia cũng sẽ không lợi hại hơn bao nhiêu.
Đầu lâu một kẻ bình
thường không khiến Trác Thiên Ưng lưu tâm nhiều, lão ném đầu người
quamột bên rồi phân phó: “Hai người các người sắp tới sẽ bận rộn nhiều
đấy. Lạc Vân đường bị diệt, tương đương với tài nguyên của Quỷ Vương môn bị chặt mất một nửa, Man tộc dồn dập nơi biên cương cho thấy đại chiến
cũng không còn quá xa nữa. Quỷ Vương môn chúng ta cũng nên tính toán
sớm, các ngươi tranh thủ đốc thúc chuyện mua bán trong Phong Đô. Ngoại
trừ phường xe thuyền và vài quán rượu, có thể chiếm lấy càng nhiều cửa
hàng rèn đúc thì càng tốt, bàn không được thì các ngươi cũng biết nên
làm thế nào rồi đấy. Hơn nữa cửa hàng dược, ta muốn trong vòng ba ngày,
tất cả cửa hàng mua bán liên quan tới thuốc men trong thành Phong Đô đều vào tay Quỷ Vương môn ta!”
Trác Thiên Ưng không hổ là môn chủ
một phái, có lẽ địa vị lão không tính là cao trong mắt tông môn tu hành
bên kia.Thế nhưng lão chính là nhân tuyển nắm giữ tà phái giang hồ tốt
nhất. Bởi vì lão có thể kết luận thời cuộc rất chính xác, biết được khi
đại chiến xảy ra, ngoài tiền tài thì còn cần rất nhiều vũ khí và thuốc
trị thương. Chỉ cần lão có thể nắm chặt hai thứ liên quan đến tính mạng
này trong thời loạn thế, Quỷ Vương môn gần như sẽ ở thế bất bại.
Vài tên võ giả Tiên Thiên chết đi không đáng là gì, cuộc đại chiến giữa Man tộc và Tề Quốc cũng không đáng là gì, mấu chốt nhất mà Trác Thiên
Ưngcoi trọng đến là ứng đối và quyết đoán trong chuyện này. Vì chỉ có xử lý tốt tiến thoái của Quỷ Vương môn, lão mới được cường giả trong tông
môn tu hành phía sau tán thưởng. Nếu không, tu vi Trúc Cơ cảnh của lão
trong tông môn chẳng qua cũng chỉ là đám lâu la mà thôi. Thân phận môn
chủ Quỷ Vương môn, trong mắt các cường giả chân chính kia cũng không
khác gì con sâu cái kiến cả.
Trác Thiên Ưng biết rõ cảnh giới cao thấp của tu hành, cũng như trình độ của tu hành giả sẽ có ảnh hưởng ra
sao. Người khác có thể không hiểu được mức độ mạnh mẽ của tu hành giả
đến đâu, đến Từ Ngôn cũng chỉ cho là lão hòa thượng Vô Trí là một tu
hành giả, hắn cũng rất mong chờ xem hòa thượng kia có thể phát ra lực
lượng khủng bố thế nào.
Không có mệnh lệnh đồ diệt Ngọc Lâm tự
truyền đến, chẳng qua Trác Thiên Ưng chỉ bảo đám Thái Bảo an tâm ở lại
dưỡng thương. Cuối năm cũng gần kề, nhiệm vụ lớn nhất của đám Thái Bảo
lúc này chính là vui vẻ đón một năm mới nữa đang đến.
“Vô Trí a Vô Trí, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng a…”
Nhìn tuyết rơi trắng xóa ngoài cửa sổ, Từ Ngôn thấp giọng lẩm bẩm. Trên
người hắn lúc này quấn quanh đầy băng vải trắng, được đối xử như bệnh
nhân đang nằm trong phòng. Như vậy cũng tốt, Từ Ngôn có thể chắc chắn
Quỷ Vương môn tuyệt đối không buông tha Ngọc Lâm tự, chỉ cần đợi mệnh
lệnh của Trác Thiên Ưng truyền xuống là ổn thỏa cả.
Quỷ Vương môn quả thật đã bỏ qua hòa thượng Vô Trí, nhưng lại không buông tha đám thương nhân trong thành Phong Đô.
Toàn bộ cửa hàng thợ rèn trong một đêm đều bị đổi chủ, phần lớn được sang
lại với giá cao. Có người không muốn bán, nhưng bọn hắn lại không dám
trêu đến tên tuổi Quỷ Vương môn, đành trơ mắt nhìn cơ nghiệp tổ truyền
của mình thành của người khác dễ như bỡn.
Không chỉ có cửa hàng
rèn đúc thay tên đổi chủ, mà có rất nhiều tiệm bán thuốc cũng như vậy.
Tiệm bán thuốc lớn nhất trong thành Phong Đô thuộc về mối làm ăn của Mai gia, một vị phó đường chủ Quỷ Vương môn tự thân đến đấy, nói muốn mua
toàn bộ hơn mười tiệm bán thuốc của Mai gia, giá đưa ra không cao mà
ngược lại còn khá thấp.
Người nhà Mai gia nghe xong đã biết
chuyện này hỏng rồi. Bọn hắn không đắc tội nổi với người Quỷ Vương môn,
thế nhưng mấy trăm miệng ăn trong nhà Mai gia đều dựa vào cơ nghiệp này, bán đi thì sau này lấy gì ăn? Đã không có cửa hàng, đường buôn bán của
Mai gia coi như chặt đứt, đây cũng có khác gì muốn mạng của Mai gia.
Mai Tân Cử kiên trì tiếp đãi vị Phó đường chủ này, hao hết miệng lưỡi, lại
còn âm thầm kín đáo đưa cho người ta tờ ngân phiếu năm ngàn lượng, mới
đuổi được vị ôn thần này đi. Không ngờ ngày hôm sau lại có một vị Đường
chủ Quỷ Vương môn lại tới nữa. Hôm qua là Phó đường chủ tới, hôm nay đến phiên Đường chủ chân chính tới.
Phó đường chủ tới đã mất năm ngàn lượng mới tiễn đi được, Đường chủ tới không có vạn lượng bạc, căn bản không thể đuổi được.
Mai Tân Cử không còn cách nào khác đành dâng tiền tài ra. Lão bỗng kinh hãi khi nhìn thấy cái ánh mắt lạnh lẽo của đối phương lúc gần đi. Lão phát
hiện ra sự việc lại không như mình suy nghĩ, nếu Quỷ Vương môn đã đánh
chủ ý lên Mai gia, chỉ sợ mấy vạn lượng này không thể giải quyết được.
Dự cảm của Mai Tân Cử không sai. Ba ngày sau, quả nhiên Mai gia xảy ra chuyện.