Năm cũ sắp hết, dân chúng trong thành Phong Đô đã thắp đầy đèn lồng đỏ
trước nhà, hi vọng năm sau trôi qua được ấm no. Về phần Man di tàn khốc
hay đám thương nhân xui xẻo không phải là mối quan tâm của dân chúng
bình dân, có thể làm sao cho cả nhà được no bụng mới là đại sự.
Dân chúng bình dân đang vui vẻ chuẩn bị đón mừng năm mới. Nhưng đám thương
nhân xui xẻo trong thành Phong Đô lại không còn tâm tư nghĩ đến đèn đèn
lửa lửa đêm giao thừa nữa, nhất là Mai gia.
Còn hai ngày nữa là
đến giao thừa, Mai phủ khổng lồ lại vắng ngắt. Đám con cháu ngày thường
phóng túng tiêu tiền như nước, nay bỗng biến thành những đứa con cưng
ngoan ngoãn run rẩy, chui rúc trong đại viện mình.
Chẳng những Mai gia quạnh quẽ, mà sắc mặt Mai Tân Cử lúc này càng thêm tái xanh.
Ba ngày trước Đường chủ Quỷ Vương môn đến nhà, lão đã biết phiền toái đã
đến. Thật ra những ngày này thành Phong Đô không yên ổn, phần đông
thương gia giàu có trong thành chỉ qua một đêm mà biến mất hơn phân nữa, có người bán sạch gia nghiệp, cũng có người lại không rõ tung tích.
Khi tin tức Man tộc quấy nhiễu biên cương truyền đi khắp đầu đường cuối
xóm, lại thêm chuyện thành Trường Di bị tàn sát sạch sẽ, Mai Tân Cử đã
biết nhà mình lại xuất hiện một đợt thu lợi cực lớn. Kiểu như người bán
dù mong mưa, người chăn heo mong ngóng thịt heo có giá, Mai gia buôn bán dược liệu gia truyền hi vọng nhất là có thương vong, nhất là loại quy
mô chiến tranh hai nước giao chiến thế này.
Chỉ cần có chiến
tranh, sẽ có người bị thương đổ máu, nhu cầu mua thuốc trị thương sẽ gia tăng gấp mấy lần hiện giờ. Thương nhân vốn là vì lợi nhuận, sống chết
của những binh lính hay dân chúng, Mai gia không quan tâm đến.
Lợi ích vô cùng lớn sắp xuất hiện khiến Mai Tân Cử kích động không thôi.
Chỉ cần chiến tranh khai hỏa, lão có lòng tin nhờ vào chiến sực có thể
củng cố cơ nghiệp Mai gia, ít nhất trong vòng trăm năm sẽ không suy bại.
Ánh mắt Mai Tân Cử rất chuẩn, còn rất độc, nhưng lão không ngờ sau lưng vẫn còn có người ác hơn.
Từ khi hai vị Đường chủ Quỷ Vương môn được Mai Tân Cử dùng một số tiền lớn tiễn đi, lão đã cảm thấy cuộc sống hàng ngày sẽ khó có được bình an.
Mỗi ngày lão đều chờ đợi lo lắng, cái cảm giác sợ hãi không nói ra được
này cũng chính là trực giác đặc biệt của đám thương nhân bọn họ.
Dự cảm của Mai Tân Cử không sai. Ba ngày qua không có người của Quỷ Vương
môn đến nữa, nhưng sau ba ngày đó, trong thành Phong Đô lan truyền ra
một tin tức chí mạng đối với Mai gia.
Một vị cao thủ Quỷ Vương môn bị thương nhẹ, nhưng dùng thuốc trị thương của Mai gia xong mà đi đời nhà ma!
Người chết không coi là gì, dù là người của Quỷ Vương môn, chỉ cần không phải những nhân vật có số má như Đường chủ thì Mai gia vẫn có thể lấy một
món tiền lớn bồi thường. Cùng lắm thì danh vọng tiệm thuốc Mai gia bị
tổn hại đôi chút, chỉ cần chống cự qua thời gian này, Mai Tân Cử tin
rẳng với sự lâu đời, cửa hiệu Mai gia nhất định sẽ khôi phục lại danh
tiếng.
Nhưng lúc này, chuyện người chết cũng không đơn giản như vậy được.
Sau khi Quỷ Vương môn tra rõ, bắt được tiểu nhị trong tiệm thuốc Mai gia đã bán thuốc trị thương cho Quỷ Vương môn, từ miệng gã đã biết được những
năm nay Mai gia vẫn luôn động tay động chân trên thảo dược. Trường hợp
nhẹ thì trộn lẫn hàng nhái, còn nặng thì lại dùng mấy cây cỏ không biết
từ nơi nào lấy được bỏ vào thay thể các loại cây thảo dược.
Một
cái mũ bán thuốc giả bị Quỷ Vương môn căn chuẩn chụp lên đầu Mai gia.
Thế là Quỷ Vương môn nổi giận, Diêm tướng quân Phong Đô thành nổi giận,
toàn bộ dân chúng trong thành cũng nổi giận. Mai gia, xem như hoàn toàn
bị loại bỏ.
Quỷ Vương môn một tay che trời ở thành Phong đô, muốn đối phó với một thương nhân thì quá dễ dàng. Tùy tùy tiện tiện giết một người, nói là cao thủ Quỷ Vương môn là xong, hơn nữa còn là đã chết vì
thuốc trị thương Mai gia. Cái loại vu oan giá họa này là thủ đoạn quen
thuộc trong tay loại tà phái như Quỷ Vương môn, chỉ là một dạng xe nhẹ
đường quen mà làm.
Đại trạch Mai gia bị quan sai tra xét và tịch
thu, Mai phủ không lồ biến thành biệt viện của Diêm tướng quân, còn toàn bộ cửa hàng mua bán trong thành Phông Đô thì trở thành sản nghiệp của
Quỷ Vương môn. Hai nhà hắc bạch đồng thời ra tay, đừng nói một thương
nhân như Mai gia, cho dù có là gia tộc quyền thế lớn cỡ nào cũng phải để lại một lớp da.
Mai gia ngày thường ăn ngon mặc đẹp, nay đã
thành chuột chạy qua đường, người người đuổi đánh. Mai Tân Cử nhìn gia
nghiệp khổng lồ bị diệt vong trong phút chốc, hai mắt trợn trừng, phun
ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Đó mới chỉ là xét nhà, vị cao thủ Quỷ Vương môn bị chết kia còn chưa có chôn cất đấy.
Quỷ Vương môn phái ra hai vị Đường chủ, kéo cái lý do truy nã hung thủ nhằm bồi thường mạng mà đem theo mấy trăm thủ hạ phía sau.Chặn đầu một nhà
Mai gia với hơn ba trăm người ngay bên ngoài cổng Mai phủ.
Đây là định dùng Mai gia lập uy, để cho những tên thương nhân không có mắt kia thấy, dám chống đối Quỷ Vương môn thì chỉ nhận lấy một kết cục, tan cửa nát nhà!
Mai Tân Cử lại tức giận đến ngất đi. Một tên con cháu Mai
gia vì không nhịn nổi, chẳng những mắng chửi Quỷ Vương môn âm hiểm, còn
rút kiếm chém loạn một phen. Một kiếm chém bị thương tên lâu la Quỷ
Vương môn.
Vốn tên lâu la đó cũng là làm mồi câu, chỉ bị thương
ngoài da nhưng gã vẫn lập tức kêu thảm rồi ngã xuống đất giả chết. Đến
đây thì Mai gia coi như xong! Dám chém ngưới Quỷ Vương môn giữa đường,
nghênh đón lại chính là một trận đồ sát vô tình. Chỉ trong chốc lát, hơn ba trăm người Mai gia đã bị đám người Quỷ Vương môn chém giết hết hơn
phân nửa.
Giết người giữa đường là trọng tội, nhưng cái cớ Quỷ Vương môn đưa ra lại mười phần hợp lý.
Là người của Mai gia ra tay trước, chẳng lẽ Quỷ Vương môn cứ để bị đánh bị giết, không thể đánh trả lại được?
Trên đời này làm sao có cái vương pháp như vậy được?
Đến khi Mai Tân Cử tỉnh lại, thì thằng con lớn của lão đã bị chém đứt một
cánh tay, thằng con thứ hai thì bị chém đứt một chân. Nếu hai kẻ đó
không trốn trong đám phụ nữ trẻ em thì đã sớm mất mạng rồi, còn đứa con
nhỏ nhất của lão thì bị dọa sợ gào khóc như mưa.
Mai gia hưởng
phú quý nhiều năm, đã từng gặp phải tai kiếp thế này đâu? Mai Tân Cử là
một con cáo già trên thương trường, nhưng đối diện với dao mổ của đám
cường nhân tà phái, lão cũng không có cách gì. Trong lúc nhất thời, nước mắt lão tuôn đầy mặt, tâm như tro tàn.
Mai gia cũng không bị
giết sạch. Là nhờ Mai Tam Nương nghe tin trong nhà gặp chuyện không may, Mai Tam Nương đến áo da còn không kịp mặc, khoác tạm tấm áo tơ mỏng vội vã chạy về Mai Phủ. Nhờ đó mà bảo vệ được những người nhà còn lại trong tay Quỷ Vương môn.
Một tú bà thanh lâu tất nhiên không có mặt
mũi gì trước mặt đám cường nhân Quỷ Vương môn cả. Ngay khi Mai Tam Nương vừa tới, Đường chủ đứng đầu cả đám còn nghĩ nàng là dư nghiệt Mai gia,
định một đao chém chết, cũng may là còn có Vương Bát Chỉ chạy hồng hộc
theo sau nàng báo ra danh hào Mai Hương lâu.
Không ai sợ tên tuổi Mai Tam Nương, thế nhưng tên tuổi của Mai Hương lâu lại không tầm thường.
Khoản mua bán của Thái Bảo mười bảy, kẻ nào dám không chừa vài phần thể diện?
Nếu làm thịt chị nuôi này của Thái Bảo mười bảy, đám cao thủ Quỷ Vương môn này tuyệt đối đừng mong sống tốt được.
Nghe nói tú bà Mai Hương lâu này lại là con gái Mai Tân Cử, vị Đường chủ
chịu trách nhiệm thanh trừng Mai gia lần này bắt đầu nghiến răng nghiến
lợi. Chẳng ai ngờ Mai Hương lâu lại có liên quan tới Mai gia cả.
Tiệm thuốc đã chiếm, người cũng đã giết không ít, từ bỏ ý định là chuyện
không thể nào. Đường chủ Quỷ Vương môn đành phải bán cho Mai Tam Nương
một cái nhân tình, buông tha đám Mai gia còn sống này, hơn nữa còn bóng
gió nói Mai Tân Cử có thể quay về Mai phủ một chuyến, tranh thủ dọn toàn bộ hành lý đi, qua hôm nay Mai phủ sẽ trở thành biệt viện của Diêm
tướng quân.
Mai Tân Cử như được đại xá, cũng chưa từng nhìn đến
những người nhà chết đi mà tranh thủ phân phó những người Mai gia còn
sống nhanh chóng trở về khuân đồ, không cần hành lý, chỉ cần mang theo
vàng bạc là đủ.
Có thể mang được một khoản tiền tài thế nào cũng
đỡ hơn gần trăm người Mai gia phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Tiếng xấu
của Mai gia đầy rẫy, không thể ở tại Phong Đô thành được, bọn họ chỉ còn cách là tha hương đi xa mà thôi. Nếu mang theo được không ít tiền tài,
làm một viên ngoại nơi thôn quê cũng không khó.
Kiếp nạn của Mai
gia nhờ Mai Tam Nương can thiệp mà chấm dứt. Mai Tân Cử nhìn Mai Tam
Nương đang run rẩy trong trời đông lạnh gió rét căm, những vẫn cứ ưu
tiên cứu chữa người nhà trước, nước mắt bất giác tuôn xuống như mưa.
Hoạn nạn mới biết chân tình. Chính lão đuổi Mai Tam Nương ra khỏi nhà, nhưng cuối cùng lại được chính đứa con gái mà Mai gia ruồng rẫy này cứu về
một mạng.
Bởi vì cứu rất kịp thời mà không ít người nhà Mai gia
bị trọng thương đã thoát được một kiếp. Ít nhất đại ca, nhị ca Mai Tam
Nương tuy thiếu tay thiếu chân nhưng đã giữ được mạng, hơn một trăm
người Mai gia được Mai Tam Nương đưa về Mai Hương lâu, an ổn đón một
ngày giao thừa. Mai gia coi như đã định, là đón năm mới trong bi thương
như vậy đấy!
Kiếp nạn Mai gia, là do một tay Quỷ Vương môn thúc
đẩy. Nhưng chuyện vặt vãnh này không truyền đến được tai của đám Thái
Bảo, ít nhất Từ Ngôn không biết được chuyện Mai gia gặp không may. Mà
hắn cũng sẽ không quan tâm tới cái đám phế vật lòng lang dạ sói đó.
Từ khi ăn Hành Khí đan, Từ Ngôn đã được hoàn toàn tự do. Quỷ Vương môn
không còn cho người theo dõi hắn nữa, có lẽ Trác Thiên Ưng có mười phần
tin tưởng vào dược hiệu của Ô Anh thảo, tin rằng Từ Ngôn chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay của lão.
Quả thật, Từ Ngôn bây giờ là chim bị nhốt trong lồng, chẳng qua hắn không tính khoanh tay chịu chết.
Thời cơ còn chưa xuất hiện. Hiện tại hắn cần phải chuẩn bị thật tốt để chờ
đợi thời cơ đến. Tiểu đạo sĩ đã quyết ý đồng quy vu tận với đám Thái
Bảo, hôm nay chuẩn bị chắt đứt một phần cuối cùng, cũng là phần ràng
buộc duy nhất của hắn.