Quả thật lời ngon tiếng ngọt hoàn toàn có thể thấm
vào nội tâm của một người, nhưng cãi nhau cũng có thể làm tình cảm mông
lung giữa người với người được thăng hoa. Để rồi, cuối cùng xa cách làm
người ta phải lưu luyến.
Đương nhiên, chuyện tốt như thế chỉ xuất phát từ một phía Từ Ngôn mà thôi.
Hiện tại hắn vẫn phải ở lầu một như trước, hơn nữa đầu bậc thang lên lầu hai còn cắm hai thanh đao thép tràn ngập hàn khí...
Đang cãi nhau, Bàng Hồng Nguyệt chợt nhớ đến chuyện tiêu đội vẫn chưa nói rõ cùng cha nàng, hung hăng trừng mắt về Từ Ngôn, rồi vội vàng rời
đi.
Chuyện tiêu đội bị cướp là việc lớn, chỉ có thể do gia chủ là cha
nàng giải quyết, Bàng Hồng Nguyệt khó lòng đưa ra chủ ý. Chẳng qua nàng
cũng không ngờ khi nghe xong sự tình, Bàng Vạn Lý không có tỏ thái độ
căm tức, mà chỉ trầm ngâm không nói.
Không làm phiền cha mình, Bàng Hồng Nguyệt cáo lui ra khỏi thư phòng, quay trở về sân nhỏ.
Vừa vào phòng nhìn thấy Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt hiện tại cảm thấy
tên khốn này thật đáng ghét, là đồ lưu manh miệng thối, cho tới bây giờ
còn chưa từng nghe hắn nói qua điều gì tốt đẹp. Hiện tại nàng nhớ đến
câu nói miệng chó không mọc được ngà voi, quả thấy là chân lý. Nàng thở
phì một hơi bước đi lên lầu, nằm ngẩn người một mình.
Hai ngày hai đêm bôn ba, bản thân lo lắng, giờ người ta bình an, Bàng Hồng Nguyệt hiện rất vui mừng, nhưng nàng cũng có chút không hiểu.
Cho tới bây giờ, nàng phát hiện trong lòng mình dường như đã mang
hình bóng đáng ghét của tên thiếu niên kia, điều này làm nàng đứng ngồi
không yên. Vốn đang mệt mỏi, cô gái nhỏ lại không có cảm giác buồn ngủ.
Không phải ta lại bắt đầu thích hắn chứ...
Hắn là một tên bại hoại nha! Bàng Hồng Nguyệt ngươi không thể ưa thích Thái Bảo tà phái!
Hắn chỉ là bất đắc dĩ, hắn và Quỷ Vương Môn môn chủ có thâm thù đại hận, không nên tính hắn là người trong tà phái mới đúng...
Bị những suy nghĩ của mình giày vò, lăn qua lăn lại không ngủ được,
Bàng Hồng Nguyệt dứt khoát đứng dậy, phủ thêm áo ngoài, cử chỉ nhẹ nhàng thong thả đi đến bậc thang, xoay người nhìn hướng lầu một.
Nàng muốn nhìn xem Từ Ngôn đang làm gì, vì sao không nghiến răng nghiến lợi.
Không nhìn còn tốt, vừa nhìn Từ Ngôn, Bang Hồng Nguyệt thiếu chút nữa nổi giận. Chỉ thấy tên phu quân tiện nghi của nàng, một tay cầm cương
đao ngồi ở đầu gường tựa như môn thần giữ cửa, trừng tròng mắt như đang
giác trong đêm.
Bước chân thong thả xuống lầu, hài nữ tức giận hỏi thăm: “Không ngủ được sao mà lại ngồi đây gõ mõ cầm canh thế này.”
Bộ dáng canh gác của Từ Ngôn lúc này bị Bàng Hồng Nguyệt mắng cũng không oan.
Kỳ thật Từ Ngôn rất khốn khổ, bởi vì đánh chết Thanh Vũ làm tiêu hao
quá nhiều khí lực. Hắn rất muốn nằm xuống ngủ, thế nhưng lại không dám
ngủ, bởi vì hiện tại mắt trái đã không nhìn thấy gì, cho nên hắn có cảm
giác như trong phòng luôn có Quỷ hồn bay tới bay lui.
Mắt phải của hắn thì không thể nhìn thấy âm hồn quỷ vật.
”Sợ hãi, không ngủ được.”
Từ Ngôn rất hiếm khi nói ra lời nói thật, nhưng người ta căn bản không thèm tin.
”Ma đầu giết người như ngóe mà cũng biết sợ sao?” Bàng Hồng Nguyệt
ngồi xuống cạnh bàn, nhíu mày hỏi: “Từ Ngôn, thủ đoạn giết người của
ngươi sao lại tàn nhẫn như thế, có phải lúc tại Quỷ Vương môn, học được
từ những tên tà phái kia?”
Thanh Vũ bị giết chỉ còn lại tay chân đứt gãy, nhớ lại Bàng Hồng
Nguyệt còn cảm thấy buồn nôn. Nếu không phải biết Từ Ngôn trúng độc rất
nặng nên bất đắc dĩ làm vậy, nàng nhất định cho rằng Từ Ngôn là một ma
đầu.
Nghe nữ hài chất vấn, Từ Ngôn không biết phải làm sao. Ả kia căn bản
không phải do hắn giết, nhưng hắn vẫn không thể nói ra sự thật.
Nói cho Bàng Hồng Nguyệt biết trong mắt của mình có một con quái vật sao?
”Nếu như thủ đoạn giết người quá mức hung tàn... ngươi... thật sự sẽ
biến thành mà đầu, Từ Ngôn...” Bàng Hồng Nguyệt muốn nói lại thôi, lông
mày cau lại mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng, trầm ngâm sau nửa ngày, nói: “Nếu
quả thật muốn giết kẻ thù, cho nàng chết thống khoái là được rồi. Giết
một cách tàn nhẫn như thế, thủ đoạn của ngươi có chút dọa người.”
Lời này nói ra, như thể Bàng Hồng Nguyệt thổ lộ tình cảm với hắn. Từ
Ngôn cảm nhận được thành ý từ đối phương, chỉ luôn trầm mặc không nói
gì.
Bàng Hồng Nguyệt khuyên bảo không sai, bởi vì tâm tính con người sẽ
thay đổi theo thời gian. Nếu quen thói hành động hung tàn, như vậy sau
này thủ đoạn sẽ càng trở nên hung tàn hơn, rồi có lúc cũng trở thành một cuồng ma giết người.
Từ Ngôn không phản bác, cũng không cho rằng đúng, càng không có tỉnh ngộ, mà hắn lâm vào trong suy tư quái dị.
Lúc bị Thanh Vũ tra tấn, thật sự hắn rất muốn xé nát đối phương, loại cảm giác này như thể toàn bộ thể xác và tinh thần hoàn toàn bị hắc ám
cùng hung bạo bao trùm. Từ Ngôn xuất hiện cảm giác này không chỉ một
lần, từ lúc bắt đầu làm nổ tung Thừa Vân quan, trong lòng của hắn như có chứa một đầu ác quỷ. Ác quỷ đó từng xuất hiện ở Nguyên Sơn Trại, xuất
hiện trong lòng núi Ngọc Lâm sơn, cuối cùng xuất hiện ở Bàng phủ ngày
hôm nay.
Nhân tâm như quỷ...
Nhớ tới lời sư phụ dạy bảo trước khi lâm chung, Từ Ngôn cả kinh.
Lúc lão đạo sĩ ra đi, mình chỉ là một tiểu đạo sĩ mới mười lăm tuổi.
Vì sao điều cuối cùng sư phụ dạy lại là những lời huyền ảo về nhân tâm
như vậy. Chẳng lẽ trong lòng mình, thật sự có một ác quỷ tồn tại?
Lời sư phụ dạy bảo trước khi mất, thêm bây giờ xuất hiện Quỷ trảo lao ra từ mắt trái, trong lòng Từ Ngôn có cảm giác run rẩy khó hiểu xuất
hiện. Hắn không khỏi xiết chặt Phong Ngọc đao trong tay thêm vài phần,
lúc này mắt phải cũng trừng thêm lớn hơn.
Bộ dáng của Từ Ngôn lại lần nữa hù dọa đến Bàng Hồng Nguyệt.
”Từ Ngôn! Ngươi làm sao vậy?”
Bàng Hồng Nguyệt kêu lên, kéo Từ Ngôn bừng tỉnh khỏi cơn run rẩy
trong lòng. Khi nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn khẩn trương của nàng, phiền muộn và nghi hoặc trong lòng hắn cũng theo đó mà tiêu tán.
”Không có việc gì, chỉ thấy ác mộng.” Từ Ngôn cười hắc hắc đầy ngốc nghếch nói.
”Hai mắt trừng to vậy mà cũng nằm mơ được sao!” Bàng Hồng Nguyệt thở
ra một hơi, nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ khi thương thế ngươi tốt hơn, chúng ta sẽ đi Lưu Lan Cốc. Chẳng qua mấy ngày này ngươi không được phép bước ra ngoài, để người của Hứa gia nhìn chằm chằm lại phát
sinh thêm phiền toái.”
Dặn dò một phen, nữ hài đứng dậy muốn đi lên lầu.
”Lê Dịch Tiên, ngươi có biết người này không?”
Từ Ngôn hỏi nhẹ một câu, bước chân Bàng Hồng Nguyệt chợt ngừng lại.
Gương mặt nữ hài hiện lên một chút bi thương, âm trầm nói ra: “Lê Dịch
Tiên là bạn tốt của ta, là bạn thân từ bé. Hắn là con trai dòng chính
của Lê gia, chết oan uổng vào khoảng một năm trước.”
”Hắn chết như thế nào? Có thể nói cho ta được rõ không?” Từ Ngôn nhìn nàng, hỏi.
”Đã bị tà phái hại chết, ngay ngôi đình cách thành Tây mười dặm.”
Nhớ tới bạn chơi tốt từ thuở nhỏ chết oan uổng, Bàng Hồng Nguyệt
không khỏi bi thương, giọng nói trầm thấp, chậm rãi kể lại: “Thu nhập
chính của Lê gia phần lớn có liên quan đến xe ngựa, cho nên Lê gia rất
coi trọng và am hiểu về ngựa. Phần lớn ngựa tốt ở mười sáu nước Thiên
Nam, Lê gia đều có. Lê Dịch Tiên am hiểu về ngựa có thể được xưng tụng
là nhất tuyệt, dù trưởng bối Lê gia cũng khó sánh bằng. Cái chết của hắn cũng lại bởi vì ngựa mà ra.
Cái tên Lê Dịch Tiên là Từ Ngôn nghe được từ miệng của Hứa Kính Chi,
cũng chính là cái lệ quỷ kia. Trước đây Lê Dịch Tiên là người như thế
nào hắn hoàn toàn không rõ, nghe Bàng Hồng Nguyệt kể, Từ Ngôn cảm thấy
tò mò, ngồi yên lặng lắng nghe.
”Vào mùa hè năm ngoái, Tề quốc có chuyển đến một con ngựa tốt, tình
cờ Lê Dịch Minh từ biệt viện trở về gặp được. Lê Dịch Minh thì thiếu
kinh nghiệm và hiểu biết về ngựa, nhưng y nhìn ra được đây là một lương
câu bảo mã(*), bèn bắt chuyện rồi thương lượng với người bán ngựa. Biết
người bán ngựa không định vào thành bán, mà chỉ là đi ngang qua kinh
thành rồi vận chuyển đến một tòa thành lớn khác.
Lê gia hưng thịnh cũng nhờ vào ngựa tốt, Lê Dịch Minh không muốn bỏ
qua cơ hội này, nên đặt cọc một trăm lượng bạc cho con ngựa kia. Hẹn
sáng hôm sau ở một ngôi đình ngoài thành mười dặm, để hắn tìm người nhà
đến xem ngựa, nếu đúng là ngựa tốt, Lê gia sẽ không thể bỏ qua cơ hội
này.
Lê Dịch Minh về đến nhà, tìm gặp đại ca y là Lê Dịch Tiên. Lê Dịch
Tiên có nhiều kinh nghiệm với ngựa, lại rất yêu thích ngựa, nghe đệ đệ
nói có ngựa tốt từ Tề quốc, lập tức hỏi rõ địa điểm nơi hẹn, rồi một
mình hắn vội vã chạy ra ngoài thành Tây. Không ai ngờ được lần ra đi
này, hắn đã không quay trở lại nữa...”
Chú thích:
(*) ý là một con ngựa tốt, lương câu bảo mã nguyên văn nghe hay hơn.