Nữ hài kể lại chuyện bạn cũ gặp nạn, giọng kể trầm
thấp, ánh mắt lộ bi thương, còn có chút tự trách không người nhìn rõ bên trong. Hàng mày cau chặt của nàng như thể ẩn chứa cả day dứt không
nguôi về cái chết bạn cũ.
“Tên lái buôn ngựa kia là tà phái giả dạng hay sao?” Từ Ngôn nhíu
nhíu mày, hỏi: “Dùng bảo mã dẫn dụ cháu đích tôn Lê gia đi ra. Xem ra là kẻ thù à, tin tức Lê Dịch Tiên chết là ai nhìn thấy tận mắt hay sao? Lê Dịch Minh không đi theo sao?”
“Lúc ấy chỉ có một mình Lê Dịch Tiên chạy qua đình trú cách thành Tây mười dặm, Lê Dịch Minh không đi theo. Tin tức truyền lúc chiều tối, là
hai người bán hàng rong đi ngang qua ngôi đình cách thành Tây mười dặm
nhìn thấy đánh nhau, thấy một công tử thanh niên bị đánh chết ven đường. Lúc Lê gia đi đến đó, ngoại trừ vết máu thì không còn tìm thấy được thi thể Lê Dịch Tiên nữa.”
Bàng Hồng Nguyệt nói xong, khẽ thở dài một tiếng.
Một công tử đang độ tuổi tươi đẹp, lại cứ như vậy bị người giết hại,
còn là ngay sát kinh thành nữa. Mối thù truyền kiếp hai phái chính tà,
dù hôm nay đã liên minh nhưng trong mắt nhiều người, phần liên minh này
cũng không bền chặt. Bởi vì thù hận quá sâu, không thể bồi lấp đi được.
Lê Dịch Tiên qua đời quả thật khiến người ta tiếc hận, Từ Ngôn không
khỏi lắc đầu, hỏi: “Hai người bán hàng rong qua đường kia nhìn thấy
chuyện Lê Dịch Tiên bị giết chết, bèn đến Lê gia báo tin hay sao?”
“Tin tức người bán hàng rong mang về không giả. Nhưng người đầu tiên
biết tin lại không phải là Lê gia.” Bàng Hồng Nguyệt nhớ lại một phen.
“Là ai đây? Ai đưa chuyện hai người bán hàng rong chứng kiến được báo cho Lê gia?” Khóe miệng Từ Ngôn nổi lên một tia lạnh lẽo không người
phát hiện, trầm giọng hỏi.
”Hứa gia.”
”Hứa gia.”
Bàng Hồng Nguyệt vừa mở miệng đáp, Từ Ngôn cũng đồng thời thốt ra câu nói giống hệt nàng.
“Sao ngươi biết Hứa gia đem chuyện người bán hàng rong nhìn thấy báo cho Lê gia?” Bàng Hồng Nguyệt nghi hoặc không hiểu hỏi.
“Đoán đấy! Hứa gia thần thông quảng đại, chuyện chết người đại sự như vậy chắc chắn bọn họ là người đầu tiên biết.” Từ Ngôn cười cười, chẳng
qua là trong tươi cười có chút lạnh lẽo, nói tiếp: “Rốt cuộc thì hai
người bán hàng rong kia nhìn thấy thế nào? Bàng gia các cô tốt xấu gì
cũng biết thêm vài tin tức đi. Có thể nói ta biết chút ít không?”
“Một tràng ác đấu, rất nhiều cao thủ vây giết một công tử trẻ tuổi.
Về sau công tử kia bị chém đứt đầu, thi thể cũng bị mang đi mất.”
Bàng Hồng Nguyệt kể sơ. Chẳng qua đây là tin mà Bàng gia biết được,
phần tin tức này là hai người bán hàng rong nhìn thấy, chứ người của Tứ
đại gia tộc hoàn toàn không biết được tình huống trải qua.
“Hai người bán hàng rong kia có thể nhận ra đám cao thủ kia là người của tà phái?” Từ Ngôn nhíu mày, không thể tin mà hỏi.
“Tất nhiên bọn họ không nhìn ra, từ lời kể lại của bọn họ, Tiền tông
chúng ta mới xác nhận là do tà phái hạ thủ. Bởi vì trong thủ lĩnh đám
người có hai kẻ, một dùng quạt giấy cực lớn, còn một lại dùng kiếm pháp
rất cao minh. Nhìn thân hình và tuổi tác, thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn
cùng Đại Thái Bảo Quỷ Vương môn thập phần ăn khớp.”
Bàng Hồng Nguyệt nói qua, mặt mày dần trở nên lạnh lại, nói: “Cho nên chúng ta nhận định, giết chết Lê Dịch Tiên hẳn là Trác Thiếu Vũ cùng
Tiêu Mộng!”
Đại Thái Bảo Quỷ Vương môn Trác Thiếu Vũ, liên thủ với thiếu môn chủ
Chỉ Phiến môn Tiêu Mộng, dùng con bảo mã diễn một trò dụ rắn ra khỏi
hang ở ngay bên ngoài cách kinh thành mười dặm. Thành công đánh chết đệ
tử dòng chính Lê gia, một trong tứ đại gia tộc Tiền tông, Lê Dịch Tiên.
Đây chính là chân tướng mà chính phái Đại Phổ suy đoán vào một năm
trước.
Biết được chân tướng Lê Dịch Tiên bỏ mình, Từ Ngôn không khỏi nhếch
nhếch miệng. Trong lòng hắn thầm nhủ Trác Thiếu Vũ cõng cái nồi đen này
đủ oan uổng a. Vì một năm trước hắn cũng không nghe nói Trác Thiếu Vũ đi qua Đại Phổ.
”Trách ta, lúc ấy quá lỗ mãng rồi...”
Bàng Hồng Nguyệt cau mặt, trong mắt hiện lên vẻ tự trách, nhỏ giọng
nói: “Lúc Lê Dịch Tiên chết đi, cách khoảng thời gian ta từ Tề quốc trở
về không lâu. Ta ám sát Thái Bảo, rốt cuộc rước phải trả thù của tà
phái. Nếu ta không đi Tề quốc, Lê Dịch Tiên sẽ không chết rồi.”
Nghe Bàng Hồng Nguyệt áy náy nói nhỏ, hai khóe miệng của Từ Ngôn cũng giật giật cả lên.
Hóa ra oan uổng không cần bị người đổ vào đầu, mà cũng có chuyện tự bản thân người tìm oan uổng hứng lấy.
“Sau khi xảy ra chuyện Mã Vương trấn, Trác Thiếu Vũ căn bản không có
đi qua Đại Phổ.” Từ Ngôn không nhìn nổi bộ dạng áy náy thương tâm của
Bàng Hồng Nguyệt, bèn nói: “Ta là thập thất đệ của hắn. Hắn có đi qua
Đại Phổ, làm sao mà ta lại không biết chứ?”
”Mặc dù không phải Trác Thiếu Vũ, cũng có thể là cao thủ Chỉ Phiến
môn. Vũ khí sở trường của Tiêu Mộng là quạt giấy, hai người bán hàng
rong kia không thể nào nhìn lầm được.” Mặt mày Bàng Hồng Nguyệt đã bình
thường hơn, nàng nhìn qua Từ Ngôn, không hiểu hỏi: “Ngươi nghi ngờ hai
tên bán hàng rong kia bịa chuyện?”
“Có thể tìm thấy hai người kia không?” Từ Ngôn hỏi.
Bàng Hồng Nguyệt lắc đầu, nói: “Bán hàng rong không có khả năng dừng
mãi một chỗ. Hai người kia đã đi khỏi đây một năm trước, căn bản không
tìm được.”
Từ Ngôn nghe vậy khẽ gật đầu, trong lòng thầm khen một chiêu họa thủy đông dẫn của Hứa gia thật vi diệu a. Rõ ràng Hứa Kính Chi giết chết Lê
Dịch Tiên, có thể giá họa cho tà phái. Chỉ tội cho hai người bán hàng
rong Hứa gia tìm đến làm chứng, chỉ sợ hai kẻ đó đã sớm chết trong khe
núi rừng hoang nào đó rồi.
Từ Ngôn tận mắt nghe nhìn thấy Hứa Kính Chi và lệ quỷ thét gào trong
rừng đợt trước. Hắn biết rõ Lê Dịch Tiên chết trong tay Hứa Kính Chi.
Xem ra trưởng bối Hứa gia cũng biết chuyện Lê Dịch Tiên bị chết trong
tay Hứa Kính Chi, vì muốn bảo vệ cho Hứa Kính Chi mà cố ý giá họa cho
bên ngoài, ném phần oan uổng này cho tà phái Đại Tề. Về phần nguyên do
Lê Dịch Tiên chết ở miếu Thành Hoàng, trước kia Từ Ngôn còn nghi hoặc,
khi nghe nói y bị dẫn dụ ra ngôi đình cách thành Tây mười dặm thì đã
hiểu rõ.
Lê Dịch Tiên không lập tức bị đánh chết ngoài thành mà trốn về tới
kinh thành. Chẳng qua vừa vào thành đã bị truy binh đuổi kịp, ngăn chặn y ngay miếu Thành Hoàng. Bởi vì kinh thành chỉ có một tòa miếu Thành
Hoàng tọa lạc ngay sát bên cửa thành Tây.
Từ Ngôn trầm tư khiến Bàng Hồng Nguyệt không hiểu nổi, bèn hỏi: “Ngươi cho là Lê Dịch Tiên không phải chết trong tay tà phái?”
“Chết thì đã chết rồi, chết trong tay ai không như nhau?” Từ Ngôn xua đi suy nghĩ trong đầu, ngáp dài nói: “Có rảnh thì chuyển lời đến lão
gia chủ Lê gia kia, rằng có lẽ oán niệm của cháu trai lão chưa tiêu tán. Lê gia bọn họ tốt nhất nên xây cầu sửa miếu gì gì đó đi, tránh chuyện
người đã chết còn không được yên ổn.”
“Xây cầu sửa miếu thì có ích lợi gì?” Bàng Hồng Nguyệt nghe Từ Ngôn
nói nhảm sẽ không để tâm đến. Nhưng vừa nói xong, nàng vội đưa tay bịt
lấy miệng nhỏ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của nữ hài, trong tay Từ Ngôn xuất hiện một
tờ giấy tinh xảo, phía trên có từng sợi phù văn mờ ảo. Thế nhưng chữ
“Ẩn” vẫn nhìn ra rất rõ.
“Ẩn Thân phù của Hứa Kính Chi!”
Bàng Hồng Nguyệt khẽ kinh hô. Nàng từng gặp qua phù lục, biết giá trị Ẩn Thân phù vô cùng đắt đỏ. Không nghĩ tới Từ Ngôn chẳng những phế bỏ
Hứa Kính Chi, mà còn đoạt lấy cả Ẩn Thân phù của gã. Xem ra lần này Hứa
gia sẽ không để yên rồi.
“Thứ này dùng thế nào? Cô có biết hay không?”
Từ Ngôn còn không giác ngộ được chuyện đã cướp đồ người ta. Hắn chỉ
đơn thuần cho rằng chỉ cần cầm trong tay mình, bất kể là gì thì cũng là
của mình cả.