Dịch giả: QuanML
Dù đã ký sinh tử thư, nhưng cuối cùng Hứa gia cho người giả mạo Hứa Kính Chi, người thật thì đã sắp đến Kim Tiền tông.
Hứa Kính Chi được đưa vào tông môn chẳng khác gì có được một tấm Hộ thân
phù thực sự. Được trưởng bối của Hứa gia che chở, chuyện thực hiện sinh
tử thư cơ bản là vọng tưởng.
Rủa thầm một tiếng lão tặc, Từ Ngôn
nhìn chòng chọc vào kẻ đóng giả Hứa Kính Chi, Hứa Kính Thiên, hết sức
bình tĩnh mà nói: “Hứa gia chủ, dùng Hứa Kính Thiên thế mạng cho Hứa
Kính Chi, ngài nên thấy cuộc mua bán này có lợi mới phải. Thiên phú tu
luyện của hắn ta như thế nào, còn Hứa Kính Chi ra sao, quả là cách xa
một trời một vực. Chẳng lẽ ngay cả một tên vãn bối vô danh tiểu tốt mà
ngài vẫn không buông được hay sao? Yên tâm, chỉ cần ngài giao ra Hứa
Kính Thiên, sinh tử thư coi như xong, sau này ta cũng sẽ không đi tìm
Hứa Kính Chi gây phiền toái, chúng ta không ai nợ ai. Ngài thấy thế
nào?”
Trước những lời lẽ mê hoặc lòng người ấy, Hứa Chí Khanh đâm ra do dự. Hứa Kính Thiên nhìn thấy gia chủ do dự thì sợ đến nỗi ngồi
bệch ra đất, mặc kệ đang ở trước mặt bao nhiêu người, túm lấy lấy vạt áo của lão mà khóc rống lên.
Hứa Kính Thiên cũng chỉ là một tên
dòng chính có chút khôn vặt mà thôi, tu vi cũng chưa tới nhị mạch. Nhờ
vào lanh lợi mà gã mới đóng giả Hứa Kính Chi thành công. Cho đến cuối
cùng, có thể trót lọt nhảy ra khỏi quan tài, gã càng dương dương tự đắc, còn khinh thường nhìn vị Thiên Môn hầu kia. Vì vậy mới có một phen giễu cợt ban nãy.
Tự cho mình là thông minh, tài trí hơn người, Hứa
Kính Thiên quả là rất mưu trí, không thèm để Từ Ngôn vào mắt. Nhưng đến
hiện tại, gã mới phát hiện vị Thiên Môn hầu kia khó dây dưa hơn gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng của bản thân.
Chỉ cần dây vào một chút, ít nhất cũng bị tróc mất một lớp da!
Biết được không thể giết được Hứa Kính Chi, Từ Ngôn lập tức đem sát ý chuyển sang dòng chính Hứa gia. Không phải hắn cố tình nhắm vào tên thùng cơm
tự cao tự đại như Hứa Kính Thiên mà là muốn dạy cho Hứa gia một bài học. Dù Hứa Kính Thiên có bị đưa ra, một khi có cơ hội, Từ Ngôn sao có thể
bỏ qua cho Hứa Kính Chi? Đừng nói là Hứa Kính Chi, ngay cả Hứa Chí Khanh cũng bị hắn cũng tính toán giết luôn một thể.
Con cháu khóc rống làm Hứa Chí Khanh đang trầm ngâm tỉnh táo trở lại. Trong lòng lão lúc này không kiềm được lạnh lẽo.
Những lời đầu độc của Từ Ngôn quả thật đã làm Hứa Chí Khanh dao động.
Vì đối với Hứa gia, mười tên Hứa Kính Thiên cũng không bằng một Hứa Kính
Chi. Nếu như có thể lấy Hứa Kính Thiên thế mạng cho Hứa Chí Ngôn, lão
chắc chắn sẽ không do dự mà đổi. Nhưng hiện tại, Hứa Kính Chi đã sắp tới tông môn, làm sao có thể bị Từ Ngôn giết chết? Bây giờ mà đưa con cháu
Hứa gia cho người ta giết thì không phải là lão bị ngu sao?
Thật là một tên tiểu bối xảo trá!
Hứa Chí Khanh tức giận, hung dữ nhìn Từ Ngôn chằm chằm, mở miệng nói: “Thì
ra sở trường của Ngôn pháp sư lại là mê hoặc lòng người. Mấy vị cao nhân Thái Thanh giáo cũng phải đề phòng một chút, chớ có bị Ngôn pháp sư
chia rẽ mà Giáo huỷ Đạo tiêu!
Hứa Chí Khanh không cam lòng bị yếu thế, lưu lại cho Từ Ngôn một phần “đại lễ“. Quốc sư hiện đang ngồi một
bên, lão nói những lời này đúng là để gã nghe được.
”Hứa gia chủ
nói vậy sai rồi.” Quốc sư nãy giờ im lặng rốt cục cũng lên tiếng: “Ngôn
pháp sư gia nhập Thái Thanh giáo chúng ta chính là do được thần dụ.
Không lẽ ngươi nghi ngờ thần dụ Thái Thanh giáo là giả hay sao?”
Quốc sư không trách Hứa gia âm hiểm mà là đưa thần dụ ra nói chuyện. Những
lời ấy vừa ra, sắc mặt Hứa Chí Khanh cũng liền hơi đổi.
Thái
Thanh giáo cũng có quá nhiều người. Lão có thể có thù oán với Từ Ngôn,
nhưng lại không thể nào đối nghịch với giáo lý Thái Thanh giáo, việc này chẳng khác gì là biến thành kẻ địch của toàn bộ Thái Thanh giáo.
Xung quanh, đã có không ít tín đồ Thái Thanh giáo tỏ ra giận dữ. Hứa Chí
Khanh thầm hô không ổn, vội vàng giải thích: “Tại hạ đương nhiên không
chất vấn thần dụ Thái Thanh giáo. Đối với thù oán giữa Kính Chi nhà ta
với Ngôn pháp sư, ta cũng sẽ không nhúng tay vào nữa. Dù sao cũng chuyện của hai đứa nó, ân oán giữa bọn tiểu bối thì phải để tự bọn chúng tự
giải quyết mới phải. Quốc sư nghĩ sao?”
”Được”, quốc sư hờ hững đáp: “Để bọn hắn tự giải quyết cũng tốt, nhưng mà...”
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, quốc sư lạnh giọng, nói: “Trước đây,
sinh tử thư cũng được Hứa gia chủ ký thay. Hôm nay, người bị ngươi đưa
đi rồi, không cấp ra một cái công đạo thì e rằng không được. Vậy thì lưu lại cánh tay viết chữ kia của ngươi đi, xem như là bị trừng phạt vì bội ước.”
Cái giá của việc thay mận đổi đào lại là một cánh tay của
gia chủ Hứa gia. Quốc sư vừa nói xong, xung quanh ai nấy đều im lặng như tờ.
Một khi Quốc sư đã nói tự mình trấn giữ bãi săn (nghĩa đen luôn) thì chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ!
Hứa Chí Khanh biết Thái Thanh giáo khó dây vào nhưng không nghĩ rằng Quốc
sư lại bá đạo như vậy. Lão đùa nghịch Từ Ngôn, lại phải bỏ một tay của
mình lại.
”Chẳng lẽ Quốc sư đại nhân muốn đối địch với Kim Tiền
tông ta hay sao?” Hứa Chí Khanh lúc này đã ngồi không yên. Một vị gia
chủ như lão nếu như mất đi một cái tay thì còn gì là thể diện.
”Ngôn pháp sư.” Quốc sư không để ý đến Hứa Chí Khanh mà quay sang Từ Ngôn,
bảo: “Hứa gia chủ bội ước trước, đương nhiên phải bỏ ra cái giá thật cao mới được. Mời Ngôn pháp sư động thủ, chặt lấy một tay của y. Yên tâm, y không đả thương ngươi được đâu.”
Quốc sư vừa dứt lời, một luồng
khí tức huyền ảo tựa như một sợi dây mảnh đột nhiên từ dưới chân Hứa Chí Khánh bay lên, trói chặt lão lại. Sắc mặt Hứa Chí Khanh đại biến, cắn
răng cực lực giãy dụa nhưng vẫn không nhúc nhích được chút nào.
Mắt trái của Từ Ngôn hôm nay hết sức mơ hồ. Tuy không thấy được dây thừng
kỳ dị trên người Hứa Chí Khanh, hắn vẫn có thể nhận ra tâm tư âm độc của Quốc sư.
Vị này rõ ràng không phải đang phân xử giúp hắn, mà là muốn Bàng, Hứa hai nhà triệt để trở thành tử thù!
Từ Ngôn hắn vẫn còn một thân phận nữa, đó chính là con rể Bàng gia.
Hứa Kính Chi bỏ trốn, Từ Ngôn hết sức tức giận nhưng lúc này hắn lại tỏ ra
do dự. Cắt xuống một tay của Hứa Chí Khanh, ngoài hả cơn tức giận thì
cũng chẳng có tác dụng gì.
Chặt đi một tay của Hứa Chí Khanh, lão vẫn là cường giả Trúc Cơ cảnh, nhưng lại làm cho Hứa gia và Bàng gia
càng căm thù nhau hơn. Quan trọng nhất, Từ Ngôn muốn chính là mạng của
lão chứ không phải chỉ có duy nhất một cánh tay.
Chặt đứt tay của Hứa Chí Khanh, Hứa gia sẽ oán giận Bàng gia. Nhưng nếu nhân cơ hội này làm thịt Hứa Chí Khanh...
Việc này chẳng phải sẽ trực tiếp làm cho Hứa gia lửa giận ngập trời mà tìm tới Thái Thanh giáo cùng quốc sư trước tiên hay sao?
Hứa Chí Khanh dù sao cũng bị quốc sư trói buộc. Lão mà chết bây giờ thì
Quốc sư khó thoát khỏi liên can. Từ Ngôn cho rằng đây là một cơ hội tốt.
”Chỉ Kiếm!” Một tiếng quát khẽ từ sau lưng Từ Ngôn truyền tới. Bàng Vạn Lý chụp lấy con rể tiện nghi của mình, lắc đầu với hắn.
”Quốc sư đại nhân, Bàng Vạn Lý ta thay mặt Từ Ngôn tuyên bố, chuyện như vậy
dừng ở đây. Hắn có thù riêng với Hứa Kính Chi, hai nhà Bàng Hứa ta không hỏi đến, để tự bọn chúng giải quyết!”
Bàng Vạn Lý ra mặt để cho
Hứa Chí Khanh thở phào nhẹ nhõm. Quốc sư khẽ cau mày, thầm tiếc nuối. Cơ hội châm ngòi tốt như vậy lại bị Bàng gia ngăn cản. Dù gã là quốc sư
cũng không thể nào tự ý đả thương Hứa Chí Khanh.
Kim Tiền tông
không dễ chọc, Quốc sư sẽ không đem phiền toái đến cho Thái Thanh giáo.
Vì vậy, gã làm bộ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, trói buộc của Hứa Chí
Khanh cứ như vậy mà biến mất vô tung vô ảnh.
Chứng kiến Hứa Chí
Khanh có thể cử động trở lại, Từ Ngôn thầm hối hận, chỉ trách cha vợ
tiện nghi mình quả là hòn đá cản chân. Nếu hắn một đao làm lấy mạng Hứa
Chí Khanh, trưởng bối Hứa gia ở Kim Tiền tông dù có mạnh đến mấy cũng sẽ không đi tìm Bàng gia gây phiền toái mà là liều mạng với Thái Thanh
giáo.
Cơ hội để kéo Quốc sư xuống nước tốt như lại bị Bàng Vạn Lý làm hỏng mất.
Bàng Vạn Lý cũng không biết tâm tư xấu xa của Từ Ngôn. Vì không muốn Từ Ngôn bị Hứa gia đuổi giết, không muốn thấy Bàng, Hứa hai nhà xích mích nên
thù, lão chỉ có thể làm như vậy. Hơn nữa, cục diện này đối với Bàng gia
cũng coi như tạm ổn. Ít ra, Hứa gia cũng sẽ không đuổi giết Từ Ngôn nữa.
Hứa Chí Khanh lần này bị doạ sợ không ít, ngay cả bản thân lão cũng chỉ mới lần đầu được chứng kiến quốc sư ra tay a. Lúc này, lão oán hận liếc
nhìn Bàng Vạn Lý cùng Từ Ngôn, không nói một câu, mang người của Hứa gia rời đi.
”Chờ một chút!”
Bàng gia không truy cứu chuyện
sinh tử thư ở đây, Quốc sư cũng không thể mượn chuyện này để làm ra cáo
trạng, nhưng Lê Cảnh Điền, người đang trợn mắt nhìn, thì không như vậy.
Lão tiến lên một bước, ngăn trước mặt đám người Hứa gia.
”Dịch
Tiên nhà ta chẳng lẽ tự nhiên mà chết hay sao! Hứa Chí Khanh, hôm nay
nếu như ngươi không cấp cho lão phu một công đạo thì đừng hòng tới rời
khỏi đây!”
”Công đạo?” Hai mắt Hứa Chí Khanh trở nên lạnh lẽo,
quát: “Cho ngươi công đạo cái gì? Chính mắt ngươi nhìn thấy hung thủ
giết cháu mình là người Hứa gia? Coi như là Kính Chi giết Lê Dịch Tiên
thì sao. Lê gia ngươi có thể tới tông môn báo thù, tốt nhất là dẫn Từ
Ngôn theo luôn một thể. Chỉ cần các ngươi có khả năng giết được Kính Chi thì các ngươi cứ việc giết!”
Hứa Chí Khanh không sợ Lê gia, hừ
lạnh một tiếng, nghênh ngang mang nhân mã Hứa gia rời đi. Có trưởng bối
Hứa gia ở Kim Tiền Tông làm chỗ dựa, Lê gia trong mắt lão không đáng một xu.
Dù sao thì Hứa Kính Chi đã được chuyển tới tông môn cho
trưởng bối Hứa gia. Ai thích báo thù thì cứ đi, Hứa Chí Khanh lão mặc
kệ.
Qua một trận đấu thú sinh tử, Từ Ngôn mặc dù thắng nhưng cũng chẳng kiếm được chỗ tốt gì ngoài chuyện Tiểu Hắc ăn được một con chuột
lớn. Dù sinh tử thư là thật đi nữa thì hắn sao có thể đến tông môn tu
hành để đòi mạng Hứa Kính Chi. Nếu biết Từ Ngôn tới, đám lão trưởng bối
Hứa gia kia liền lập tức ra tay phế bỏ hắn trước cũng không chừng.
Không có án mạng xảy ra, đám người đứng xem cảm thấy mất hứng không thôi, bắt đầu nhao nhao ra về. Bàng Vạn Lý thì thở phào một cái, tâm tình của
Bàng Hồng Nguyệt cũng vậy. Nàng xem ra, Từ Ngôn có thể bình an vượt qua
kiếp nạn lần này là tốt nhất rồi. Chỉ có Từ Ngôn là há hốc mồm đứng đó,
một bộ dạng chán nản ôm lấy Tiểu Hắc.
Người của Bàng gia thở phào nhẹ nhõm, còn Lê gia có làm sao cũng không nuốt trôi được khẩu khí lần này.
Nhìn lấy bóng lưng của Hứa Chí Khanh, Lê Cảnh Điền căm hận nghiến răng, xúc động muốn ra tay bị lão gắng gượng kìm hãm lại.
Lê gia so với Bàng gia hay Hứa gia đều ở thế yếu hơn. Ít nhất Bàng gia còn có một vị cường giả Hư Đan cảnh toạ trấn, Lê gia lão lại không có cao
thủ Hư Đan. Nếu xuất thủ ngay lúc này, không kể đến có thể thắng được
Hứa gia hay không, việc hai gia chủ tử đấu chắc chắn sẽ làm kinh động
đến tông môn. Một khi môn phái nhúng tay vào, cho dù Lê gia có đúng cũng sẽ bị đàn áp không thương tiếc.
Trong tông môn, cái chữ “lý” này cùng với thực lực có liên quan rất lớn. Hạng người thực lực yếu kém cho dù có đạo lý cũng không có chỗ để kêu oan.
”Lão nhân gia người
cứ việc yên tâm, thù của Dịch Tiên huynh, ta sẽ báo giúp hắn”, sau lưng
Lê Cảnh Điền truyền tới tiếng Từ Ngôn nói khẽ: “Ta nhất định sẽ chết Hứa Kính Chi, tiện tay báo thù cho Dịch Tiên huynh. Đừng sốt ruột, hắn sống không được lâu nữa đâu.”
Quay đầu nhìn Từ Ngôn, Lê Cảnh Điền âm
thầm gật đầu. Vị gia chủ Lê gia mang theo một tia tiếc nuối cùng chán
chường rời xa đấu trường.
”Chúng ta cũng đi thôi.” Bàng Hồng Nguyệt kéo nhẹ vạt áo của Từ Ngôn, nói.
Từ Ngôn gật đầu, chắp tay về phía Quốc sư, một mặt hành lễ, một mặt thầm
mắng khốn kiếp, sau đó lén lút gật đầu với Tả tướng rồi theo Bàng gia
rời khỏi biệt viện.
”Trả tiền, trả tiền, tổng cộng là ba ngàn lượng! Đó là ngọc bội của ta, đừng đụng vào!”
Trong đám người lập sòng cá cược, Trương Hà vui vẻ đến không thấy Bắc Nam gì rồi.
Gã không được coi là kẻ có tiền. Trăm lượng ngân phiếu trong ngực là do y
tích góp được trong mấy năm nay, tính giữ lại đến lúc cầu hôn Lý gia mới dùng. Không nghĩ tới hôm nay nhờ hào quang của Từ Ngôn mà gần một trăm
lượng trực tiếp trở thành ba ngàn lượng.
Dùng một trăm lượng ngân phiếu cộng với ngọc bội gia truyền thắng được ba ngàn lượng bạc trắng,
lần này Trương Hà mới phát hiện, thì ra đi theo vị Ngôn ca nhi giết
người như ngoé kia còn được tới chỗ tốt bực này. Xem ra sau này mình
phải cơ trí một chút, hôm nay suýt nữa thì bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền tốt
như vậy.
Ba ngàn lượng bạc a, gã quyết định ngày mai sẽ đến Lý gia cầu hôn.