Dịch giả: Hoangtruc
Xe ngựa Bàng gia đến đây tổng
cộng có ba cỗ, Bàng Vạn Lý và Bàng Thiếu Vĩ ngồi trong cỗ xe đầu tiên,
cỗ thứ hai là vài đệ tử Bàng gia. Còn Bàng Thiếu Thành, Bàng Hồng Nguyệt và Từ Ngôn ngồi ở cỗ xe ngựa thứ ba.
“Chỉ Kiếm à, đầu heo này
của ngươi thật tốt a, đến chồn chuột Hứa gia còn ăn được. Thương lượng
một chút, đưa cho nhị ca được không?”
Trên xe ngựa, Bàng Thiếu
Thành cười đùa tí tửng nói: “Nhị ca sẽ không để ngươi thua thiệt, dùng
con Tuyết ưng này đổi lấy heo của ngươi, đã vừa ý chưa.”
Bàng
Thiếu Thành một mực lo lắng chuyện Từ Ngôn xung đột với Hứa gia. Nay Hứa gia đã thối lui, y cũng thấy nhẹ nhõm hơn không ít. Vốn chỉ muốn giỡn
chơi với em rể tiện nghi một chút, không nghĩ tới y vừa nói xong, người
ta bèn đem Tiểu Hắc Trư nhét trong ngực y.
Vén màn xe lên, Từ Ngôn nhìn nhìn cửa thành cách đó không xa, phân phó xa phu: “Dừng lại!”
Xa phu còn chưa rõ ý, đành phải dừng xe lại. Bàng Thiếu Thành cũng nghi
hoặc khó hiểu, vừa định hỏi một câu đã bị Từ Ngôn kéo xuống khỏi xe
ngựa.
“Cửa thành cách không xa, nhị ca trở về trước đi, mang theo Tiểu Hắc về giúp ta. Ta với Hồng Nguyệt sẽ ra ngoài một phen.”
Nhìn sắc mặt Từ Ngôn có chút nghiêm trọng, Bàng Thiếu Thành hồ đồ cả lên. Y
gãi gãi đầu, nhìn heo nhỏ đang hừ hừ trong ngực, không hiểu hỏi: “Các
ngươi muốn đi đâu vậy?”
”Du sơn ngoạn thủy!” Từ Ngôn không ngừng nhìn về phương hướng biệt viện, vội vàng nói ra.
”Nhị ca, huynh về trước đi. Muội đi ra ngoài với Từ Ngôn một chuyến, sẽ
không quá lâu đâu. Huynh nói dùm với phụ thân một tiếng hộ muội.” Bàng
Hồng Nguyệt đã biết dụng ý của Từ Ngôn, nói xong bèn ôm lấy con Tuyết
ưng theo.
”Du sơn ngoạn thủy? A...” Bàng Thiếu Thành bừng tỉnh
đại ngộ, hấp háy mi mắt nói: “Các ngươi đi đi, đi đi, cứ thoải mái du
ngoạn, mệt thì trở về. Ta sẽ nói qua với cha một tiếng, yên tâm đi đi,
hắc hắc.”
Không để Bàng Thiếu Thành nói xong, Từ Ngôn đã đuổi xa phu đi xuống, tay ra roi, xe ngựa vội vã phóng vội ra phía ngoại thành.
“Bây giờ cặp vợ chồng nhỏ thích du lịch hay sao? Không được, Nhị gia ta cũng phải mang theo hồng nhan dạo ngoại ô một vòng mới được.” Bàng Thiếu
Thành không ngừng hâm mộ tự nói lấy: “Một người không đủ, thế nào cũng
phải ba người mới được!”
Khò khè, khò khè...!
”Heo huynh, ngươi nói cái gì? Ba người quá ít? Vậy gom góp đủ thập đại mỹ nữ cùng du ngoạn đi vậy, ha ha ha!”
Xem ra không chỉ có Từ Ngôn nói chuyện được với heo, mà Bàng Thiếu Thành
dường như cũng có thể câu thông được. Vì vậy vị nhị thiếu gia này tay ôm heo nhỏ, nện bước khoan thai, đặt mục tiêu thu thập mười vị đại mỹ nữ
mà đi. Y còn tưởng muội muội mình và em rể thật sự đang đi du ngoạn,
không biết rằng Từ Ngôn đi tìm giải dược cứu mạng.
Xe ngựa một đường đi nhanh, mãi đến khi ra khỏi thành hơn mười dặm, Từ Ngôn mới thở phào một hơi.
Lão tặc Quốc sư kia không có gì tốt lành cả, Từ Ngôn còn chưa muốn lâm vào
vũng bùn Thái Thanh giáo. Giải dược mới là trọng yếu nhất, chỉ có giải
được kịch độc trong cơ thể, hắn mới dám dây dưa với Thái Thanh giáo. Một khi ăn sạch Hành Khí đan, thì coi như phải chờ chết rồi. Cho nên trong
kế hoạch của hắn lúc này, chạy mới là thượng sách.
Không qua về
kinh thành, Từ Ngôn quyết định chạy tới Lưu Lan cốc ngay. Bàng Hồng
Nguyệt biết hắn gấp gáp, nên chỉ để Bàng Thiếu Thành rời đi, vẫn giữ lại Tuyết ưng.
“Đi về phía Đông, Lưu Lan cốc cạnh chân núi Tê Phượng.”
Lúc trước Bàng Hồng Nguyệt đã hỏi lão tổ tông phương hướng Lưu Lan cốc, nên mới chỉ đường. Ngoài xe ngựa, Từ Ngôn hiểu ý cười cười. Cái cảm giác
tâm ý tương thông này quả thật khiến người ta vui vẻ.
“Không phải cô trúng độc, làm gì để tâm chú ý vậy chứ?” Ngoài xe ngựa, truyền đến tiếng thiếu niên trêu chọc.
”Xa phu câm miệng! Chú ý đường đi!” Trong xe ngựa vang lên tiếng nữ hài giận dữ.
“Được rồi, nương tử ngồi cho vững nha. Đường xá xóc nảy, đừng vì thế mà để thân thể mỏi mệt nhé, hắc hắc.”
”Bớt lắm mồm, đáng ghét!”
Một đường gió bụi, một đường cười vang. Gấp gáp đi cả trong đêm tối, xe
ngựa chở thiếu niên và nữ hài dần cách xa Kinh thành, chạy về phía Tê
Phượng sơn, danh sơn Đại Phổ.
Tuy Tê Phượng sơn là danh sơn Đại
Phổ, nhưng không ai dám lên, càng không người nguyện ý tiếp cận. Bởi vì
Tê Phượng sơn phủ đầy chướng khí, như một ngọn núi khổng lồ sừng sững
đầy mây mù cao ngút.
Tê Phượng sơn là một nhánh của Vạn Hằng sơn
mạch, thuộc biên cảnh của Phổ quốc. Xem như là địa điểm ở Đại Phổ gần
với Thông Thiên hà gần nhất.
Nghe đồn trên Tê Phượng sơn thường
xuyên xuất hiện tung tích của Yêu vật, không nói đến phàm nhân, mà cũng
không có nhiều võ giả Tiên Thiên dám đi lên núi. Nếu không phải Lưu Lan
cốc ở chân núi Tê Phượng sơn thì Bàng Hồng Nguyệt đã sớm khẩn cầu lão tổ tông đi đến đấy rồi.
Một con Tuyết ưng trưởng thành không sợ Yêu vật. Hai Yêu vật trở lên thì nó không thể địch lại được, nhưng vẫn có
thể bay đi. Một khi gặp nạn có thể cắp hai ngươi lên không trung, chạy
ra khỏi hiểm địa. Đây cũng là nguyên do Bàng Phi Yến để hai ngươi mang
theo một con Tuyết ưng.
Tuyết ưng không cách nào cắp hai người phi hành quá lâu, cho nên vẫn phải lấy xe ngựa làm phương tiện chính.
Một đường bôn ba gần nửa tháng, rốt cuộc xa phu trẻ tuổi cũng thấy được nơi chân trời phía xa có một đám mây mù kì dị như mọc từ mặt đất vươn lên
trên không trung.
Một đám mây kì dị như vòi rồng. Vì toàn bộ Tê
Phượng sơn bị chướng khí bao bọc, nên nhìn qua không khác với một vòi
rồng bao nhiêu cả. Chỉ cần thêm một ngày đường nữa, là đã có thể đến
vùng phụ cận Tê Phượng sơn.
Một đoạn bôn ba, hầu như Bàng Hồng
Nguyệt và Từ Ngôn đều trắng đêm không nghỉ. Đến ngựa kéo xe cũng đã đổi
tới không dưới năm con. Nếu không phải việc mua bán của Bàng gia trải
rộng khắp Đại Phổ, hai người ra ngoài không mang nhiều ngân phiếu theo
như vậy cầm chắc đã phải ngủ ngoài đường rồi.
Đến một trấn nhỏ
cách gần Tê Phượng sơn nhất, Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt dự định nghỉ
ngơi và hồi phục một phen, tĩnh dưỡng tâm thần, mới bắt đầu tìm kiếm Lưu Lan cốc.
“Đây là Tê Phượng trấn. Nhà ta có mở một khách sạn nơi
đây. Không nghĩ tới Lưu Lan cốc lại ngay dưới chân Tê Phượng sơn, trước
kia chưa từng nghe nói tới đấy.”
Xe ngựa chậm rãi tiến vào trấn
nhỏ, Bàng Hồng Nguyệt nhìn những ngôi nhà dân ven đường nói khẽ. Tuy
tiểu trấn không lớn, nhưng bên đường kẻ đến người đi lại rất náo nhiệt.
Việc làm ăn của Bàng gia không chỉ có tiêu cục, còn có không ít khách sạn và quán rượu. Có điều những mối làm ăn này đều do Bàng Thiếu Vĩ xử lý,
Bàng Hồng Nguyệt chỉ để ý đến công việc của tiêu cục. Nàng từng nghe đại ca nói có mở khách sạn ở Tê Phượng trấn, tới tiểu trấn này mới nhớ ra
mối làm ăn của nhà mình nơi đây.
”Tê Phượng Sơn, Tê Phượng trấn, tên rất hay a.”
Từ Ngôn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nữ hài nói vậy. Hắn còn lưu luyến nhìn nơi tim nữ hài một lúc lâu, vừa nhìn vừa nói thầm: “Đều là Phượng
nha, hắc hắc...”
Bàng Hồng Nguyệt không hiểu Từ Ngôn nhìn gì, rồi đột nhiên nhớ ra gì đó, gương mặt đỏ bừng. Nàng kéo rèm xe lên, giận dữ nói: “Khách sạn Lâm Phúc, nghe ngóng tìm nơi đó đi!”
Quả thật
Bàng Hồng Nguyệt đang rất tức giận. Bởi vì nàng lại nhớ đến tình cảnh
thay y phục trước mặt Từ Ngôn, lúc đó nàng đang mặc yếm thêu hình con
phượng đang bay. Hắn đề cập đến chuyện này, nàng sao không tức giận và
xấu hổ chứ?
“Nhìn thì đã nhìn thấy hết rồi, còn xấu hổ cái gì chứ?” Từ Ngôn thầm thì một câu, đánh xe tìm kiếm khách sạn.
Kỳ thật không cần nghe ngóng, tiểu trấn này không lớn, khách sạn cũng chỉ
một cái ở ngay đầu bên kia của tiểu trấn, ngồi trên xe có thể nhìn thấy ở phía xa.
Không mất bao lâu, xe ngựa đã đến của ra vào của khách
sạn Lâm Phúc. Từ Ngôn nhảy xuống xe, không vào cửa, mà có chút nghi hoặc nhìn mấy người đang đi đường qua. Hắn phát hiện hai mắt người nào người nấy đăm đăm, không thẳng đường đi, người không có mùi rượu nhưng lại
như kẻ say xỉn.