Dịch giả: Trongkimtrn
Tai họa không thể lưu, nhất là có khả năng liên lụy đến người nhà thì càng không thể lưu.
Sự hiểm ác của Hứa Kính Chi đã chân chính dẫn động sát ý nơi đáy
lòng hắn. Nếu đối phương đơn thuần là vì mình mà đến, cùng lắm hắn
tiếp là được. Quản âm mưu quỷ kế của gã là gì, hay là miệng nam mô
bụng bồ dao găm, Từ Ngôn cũng không sợ.
Nhưng Hứa Kính Chi lại đặt chủ ý lên người Bàng Hồng Nguyệt, mới là mấu chốt khiến Từ
Ngôn nổi lên ý giết người. Nếu hôm nay mà hắn tới không kịp, hậu
quả thiết tưởng rất nghiêm trọng.
Đối với những kẻ muốn chết, với hắn thì biện pháp tốt nhất chính là tiễn đưa bọn chúng một đoạn đường thôi.
Bàng phủ không phải là nhà, bởi vì từ nhỏ hắn đã không có nhà. Nếu nói căn nhà thực sự của hắn thì chỉ có Thừa Vân quan ở Lâm Sơn trấn thôi.
Nhưng trong khoảng thời gian ở Bàng gia, Từ Ngôn đúng là sinh ra
một chút cảm giác như ở nhà. Mặc dù hắn và Bàng Hồng Nguyệt tranh
cãi, thỉnh thoảng còn giao thủ với nhau, thế nhưng sâu nơi đáy lòng,
hắn cũng không ghét cô thiếu nữ miệng lưỡi như đao, lỗ mãng vụng về, vừa cương liệt lại hết sức thiện lương kia.
Những giọt mưa
liên tiếp rơi trên lưỡi đao rồi chảy xuống. Trong cơn mưa to, mắt
trái lập loè phát ra tinh mang ảm đạm. Từ Ngôn chậm rãi quét mắt nhìn xung quanh, rất nhanh, ánh mắt của hắn dừng lại ở mảnh rừng hoang
hướng Tây Bắc.
Ở nơi xa trong khu rừng, Hứa Kính Chi vẫn như
trước dán Ẩn Thân phù, chẳng qua trong tay gã có thêm một khối ngọc
bài tinh xảo. Còn Lệ quỷ mà gã gọi là Lê Dịch Tiên kia, đang
giương nanh múa vuốt, điên cuồng muốn giết tới, nhưng lại bị khối ngọc bài ngăn trở gắt gao. Thực tế Âm khí trên người Lệ quỷ bị ngọc bài
ảnh hưởng đang nhanh chóng tiêu tán đi.
Ngọc bài chặn được Lệ quỷ, thế nhưng nó cũng hiện đầy vết rạn. Lệ quỷ càng điên cuồng, vét rạn càng nhiều thêm nữa.
Tầm Linh ngọc!
Nhìn khối ngọc bài trong tay gã, Từ Ngôn khẽ nhíu mày.
Hắn từng gặp qua Tầm Linh ngọc ở phủ thành chủ Phong Đô thành, lúc ấy
Yến Lâm Chử dùng để nghiệm chứng Linh thể. Hôm nay trông thấy Hứa Kính
Chi cũng có một khối, hơn nữa nó rõ ràng có thể ngăn trở Lệ quỷ, Từ
Ngôn mới phát giác loại ngọc này không chỉ có thể nghiệm ra sự tồn
tại của Linh thể, mà còn có thể thu nạp hoặc là nói xé rách Âm hồn
Quỷ thể. Bởi vì Lệ quỷ lúc này đã trở nên mờ ảo đi rất nhiều.
Một khi Quỷ khí tiêu tán, thì Lệ quỷ hung ác cũng trở thành Âm hồn bình
thường. Hồn phách như vậy rất khó làm bị thương được người.
Bên trong rừng hoang, mưa như trút nước, Hứa Kính Chi mặt mày dữ tợn
đang cầm Tầm Linh ngọc. Gã không thể thúc dục loại pháp khí này,
nhưng lại có thể dựa vào nó mà ngăn cản được một vài Quỷ thể hoặc là
Linh thể.
Một võ giả ẩn nấp thân hình, một con Lệ quỷ vô hình
không thân thể, cứ như vậy đối đầu trong mưa, hơn nữa đều không nhường nhịn nhau một tẹo nào.
”Lê Dịch Tiên, ngươi chết còn không nhắm mắt sao? Đã như vậy, ngươi lại chết thêm một lần là được!”
”Ngươi dám động vào Hồng Nguyệt, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Chân trời nổi lên từng trận sấm sét lần nữa, hai giọng nói dữ tợn đồng dạng vang lên trong rừng.
”Lúc ấy nên thiêu hủy luôn cả thi cốt của ngươi mới phải, khiến ngươi
vĩnh viễn biến mất trên thế gian! Lê Dịch Tiên, là tự ngươi muốn chết,
chẳng trách được người khác!”
Hứa Kính Chi điên cuồng gầm lên:
”Nếu như ngươi không động tâm với Hồng Nguyệt, sao ta lại giết ngươi!?”
”Người ưa thích Hồng Nguyệt rất nhiều, ngươi cứ giết hết toàn bộ đi! Để
tất cả bọn họ đều biến thành Lệ quỷ, nhìn ngươi có bao nhiêu pháp khí
có thể kháng cự!”
”Cút! Quay về nơi ngươi chôn xương đi. Nếu không ta liều mạng hủy Tầm Linh ngọc, cũng khiến ngươi hồn phi phách tán!”
”Ta đã chết. Hứa Kính Chi, ngươi cho là ta còn sợ chết nữa sao?”
Trên khuôn mặt màu xanh của Lệ quỷ xuất hiện một tia tiếc nuối, sau một
khắc lại bị cỗ phẫn nộ vô cùng che lấp, giận dữ hét lớn:
”Nếu
như chỉ có thể hiện hình một lần, ta còn quan tâm hồn phi phách tán ư!? Thật muốn nói cho gia gia, chính là tên tiểu nhân hèn hạ ngươi mới
là hung thủ hại chết ta. Đáng tiếc, chỉ có thể làm bể nát pháp khí
của ngươi. Nhưng không sao, sớm muộn gì sẽ có người thay ta báo thù,
diệt trừ ngươi kẻ bại hoại của thế gian này!”
”Đi chết đi!””Vỡ!”
Răng rắc!
Theo hai tiếng gào vang lên, Tầm Linh ngọc trong tay Hứa Kính Chi vỡ ra. Mà thân ảnh Lệ quỷ cũng trở nên mơ hồ không chịu nổi.
Không hổ là tiểu công tử Hứa gia, có thể tùy thân mang theo Tầm Linh ngọc,
có thể thấy được trình độ sủng ái của gã ở Hứa gia. Có loại
pháp khí như Tầm Linh ngọc này, Lệ quỷ căn bản giết không được cừu
gia, vốn có thể nhờ Quỷ khí hiện hình trước mặt người khác, cũng bị
lãng phí ở lần cứu trợ bạn cũ này.
Lệ quỷ khi còn sống tên là Lê Dịch Tiên, cũng như Hứa Kính Chi đều là bạn chơi lúc nhỏ với Bàng
Hồng Nguyệt. Bởi y để lộ tâm tư yêu thích nàng, nên bị Hứa Kính Chi
ghi hận trong lòng, rốt cuộc bị giết hại trong miếu Thành Hoàng.
Quỷ hồn biến nhạt vẫn còn oán khí sâu nặng như trước, không chịu tiêu
tán, nhưng không có cách nào tạo thành thương tổn đến Hứa Kính Chi.
Cho nên Lê Dịch Tiên chỉ có thể yên lặng trôi nổi lơ lửng, trơ mắt nhìn xem cừu nhân của mình đang đắc ý cười lạnh.
Không ai có thể trông thấy Hứa Kính Chi, chỉ có Quỷ vật như y, mới có thể phát giác người dán lên Ẩn Thân phù.
Một tiếng thở dài vang lên trong rừng, bầu trời lại xẹt qua một đạo
sấm sét, chiếu sáng thân ảnh thiếu niên chẳng biết lúc nào xuất hiện ở đây. Trên thanh trường đao lạnh lẽo đang phản chiếu ánh điện
chớp như con rồng điện trên bầu trời.
Thân ảnh vô thanh vô tức
xuất hiện dọa sợ Hứa Kính Chi. Khi gã trông thấy người đến là Từ Ngôn, nét kinh ngạc trên mặt lập tức biến thành nét cười hiểm độc.
Lại đây chịu chết đi!
”Mưa lớn thế này, không mang theo dù sao? Quần áo đều ướt đẫm hết rồi!”
Vừa mở miệng chính là câu nói quái dị tới cực điểm, Từ Ngôn vừa nói
xong, liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Hứa Kính Chi, ân cần nói tiếp:
”Mưa lớn, Ẩn Thân phù không dùng được nữa. Vị bằng hữu kia, nhìn hình
dáng rất giống đứa cháu Hứa Kính Chi của ta nha. Đừng nói ngươi là
đứa cháu trai bất hiếu đó à! Uy, ngươi không phải cháu của ta a?”
Nghe được lời mắng mỏ của hắn, Hứa Kính Chi lúc này mới giật mình bừng tỉnh bỏ đi sự khinh thường.
Ẩn Thân phù đúng là chính xác có thể giấu diếm thân hình, nhưng không cách nào làm cho thân thể triệt để hư không tiêu thất. Nói cho cùng,
loại phù này chỉ là một loại Chướng Nhãn pháp cao minh, hơn nữa người
khác căn bản không cảm giác được. Người khác nhìn không thấy gã, lại có thể sờ được; hơn nữa một khi bị mưa xối lên, sẽ hiện ra hình dáng
thân thể.
Tựa như một khối băng bị ném vào trong nước, dù ngụy trang, cũng không cách nào triệt tiêu vằn nước xuất hiện trên người.
Từ Ngôn vốn đã có thể thấy rõ gã, hắn nói lời này là vì giấu giếm năng lực mắt trái thôi và không muốn gã đa tưởng. Mới vừa rồi còn
bày ra bộ dáng ân cần, Từ Ngôn dĩ nhiên bạo khởi vặn hỏi.
Ô...ô...ô...n...g!
Trường đao phá vỡ màn mưa, chém về cổ họng của Hứa Kính Chi.
Biết mình tránh không thoát, nên Hứa Kính Chi rút ra trường kiếm, vừa lui
sang một bên, vừa muốn ngăn cản đòn tấn công mạnh mẽ.
Hắn
từng giao thủ với Từ Ngôn một lần, biết rõ thiếu niên đối diện ra tay tàn nhẫn ra sao. Thực tế công phu dùng một tay bắn đá khiến người
khác khó lòng phòng bị.
Ỷ vào tác dụng của Ẩn Thân phù, Hứa
Kính Chi không sợ Từ Ngôn nhận ra. Chỉ cần không hiện chân thân, ai
có thể chứng minh gã là Hứa Kính Chi cơ chứ? Người có thể dùng Ẩn
Thân phù cũng không chỉ mình Hứa gia nha!
Nhanh chóng thối lui, gã đã sinh lòng thoái ý.
Cơ hội hôm nay cực kỳ khó được. Gia gia của gã đi Bàng phủ, nhất định
sẽ cuốn lấy Bàng Vạn Lý; mà Ẩn Thân phù tăng thêm độc dược Ma Cốt, đối
phó huynh muội Bàng Hồng Nguyệt thì dư xài. Nhưng gã lại không ngờ
rằng, thời khắc mà chuyện tốt sắp đạt được, lại bị Từ Ngôn nửa
đường đi ra phá hỏng mất.
Bỏ lỡ cơ hội cũng không sao, lần sau rồi sẽ có. Chẳng qua là trước khi đi...
Ngăn đỡ lưỡi đao của Từ Ngôn, đáy mắt Hứa Kính Chi hiện ra thần sắc âm
hiểm. Gã quyết định thừa dịp hôm nay, làm cho cái tên gia hỏa đáng
giận trước mặt này đoạn tử tuyệt tôn luôn!