Ẩn Thân Phù... Thật hèn hạ...
Bàng Hồng Nguyệt đã rõ vì sao chính mình lại mê man. Từ khi nàng bắt
gặp Hứa Kính Chi xuất hiện ở trước mặt, thì lập tức thấu hiểu dụng ý của đối phương. Loại thủ đoạn hạ lưu này, ngay cả những kẻ hung ác bên tà
phái chưa chắc sẽ dùng tới, nhưng giờ lại xuất hiện trong chính phái;
hơn nữa còn trên đệ tử dòng chính một trong bốn đại gia tộc Tiền tông.
Vốn đã không ưa thích gì, lúc này còn nhìn thấu bản chất của gã, Bàng Hồng Nguyệt dĩ nhiên cực kỳ phẫn nộ. Tiếc rằng nàng không thể động đậy, ngay cả một lời thốt ra cũng không được nữa là. Nếu mặc cho gã làm bậy, thì trinh bạch của nàng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát thôi.
Ngay lúc hoảng sợ, nàng liền nghe được tiếng mở cửa, cũng nhìn thấy
Hứa Kính Chi một lần nữa dùng Ẩn Thân phù. Nàng rất muốn hô lớn cẩn
thận, lại chỉ có thể lo lắng để trong lòng.
”Nương tử?”
Trong lòng đang lo lắng, bỗng nghe vào tai một tiếng nương tử thì
Bàng Hồng Nguyệt thiếu chút thở ra. Là giọng nói quá quen thuộc của Từ
Ngôn. Nàng không thể nghĩ ra được, không phải nhị ca phát hiện không ổn
chạy đến cứu giúp, mà là cái tên gia hỏa đáng giận kia.
Hắn sao lại tới đây?
Cố gắng mở mí mắt lần nữa, nàng trông thấy hắn đang lén lút đi đến,
sau lưng còn mang trường đao. Chờ đối phương đến gần, nàng mơ hồ nhìn
thấy mũi của hắn bắt đầu phun máu.
Nhị ca sao lại không tới, chẳng lẽ cũng trúng mai phục? Từ Ngôn lẽ nào bị thương, mũi chảy máu...
Trong lòng kinh hô một tiếng, lúc này Bàng Hồng Nguyệt mới nhớ trên
người của mình chỉ còn lại một cái yếm sắp bị cởi ra. Nàng mắc cỡ đỏ mặt tới mang tai, nhưng hết lần này tới lần khác lại kjhông thể động đậy.
”Song ngư hí châu (Hai cá tranh châu) . Hắc, hắc hắc!”
Nhìn chằm chằm vào hình thêu hoa trên cái yếm, Từ Ngôn vừa lau máu
mũi vừa cười ngây ngô. Nụ cười này của hắn còn đáng sợ hơn cả nụ cười
của Hứa Kính Chi.
”Thêu cũng không tệ. Chậc chậc chậc!”
Hắn vừa thưởng thức, vừa gật đầu tán thưởng:
”Song ngư linh động, cá chép như rồng, kết với minh châu tối, giống như nụ hoa. Ồ, như thế nào có thêm một cái hạt châu?” :006:
Theo lời nghi vấn, hắn vươn tay sờ sờ. Vừa rồi còn là một hạt châu, sao mà giờ lại biến thành hai thế này?
Từ Ngôn nghi hoặc, Bàng Hồng Nguyệt nghe được cũng khẽ giật mình.
Song ngư hí châu bên trên cái yếm là do nàng tự tay thêu, rõ ràng chỉ có một hạt châu, vì sao hắn nói là hai?
Nghi hoặc vừa sinh, nàng chỉ cảm thấy trái tim run lên, một cỗ cảm
giác xấu hổ thiếu chút nữa khiến nàng bất tỉnh. Nụ hoa của thiếu nữ, bị
Từ Ngôn xem là vải gấm, còn sờ hai cái nữa…
”A... Thì ra là thế!”
Bừng tỉnh đại ngộ, Từ Ngôn rút tay về, vẻ mặt lúng túng. Hắn đã nắm
áo ngoài của nàng đắp lên người nàng. Nếu nhìn thêm chút nữa thì hắn cảm giác mình sẽ mất máu quá nhiều.
Dùng khóe mắt liếc nhìn nơi góc tường, rõ ràng chứng kiến Hứa Kính
Chi với bộ mặt lạnh đứng ở một bên. Hắn vẫn làm bộ không biết chút nào.
Vừa tới khách sạn, Từ Ngôn phát hiện tất cả mọi người đều ngủ hết
rồi; trong cơn lo lắng hắn cũng không biết Bàng Hồng Nguyệt ở gian phòng nào. Đang định lần lượt tìm kiếm từng chỗ, thì nghe được tiếng chén trà vỡ vụn truyền ra từ lầu hai, cũng là lúc Hứa Kính Chi bóp nát chén trà. Chờ hắn men theo thanh âm tìm được gian phòng này, thì vừa bắt gặp gã
đang còn cởi quần áo người ta.
Hiên tại Từ Ngôn rất muốn liền động thủ, chân khí ngũ mạch dĩ nhiên
cũng chuẩn bị vận dụng. Nhưng mà trông thấy Bàng Hồng Nguyệt không cách
nào nhúc nhích, hắn đến cùng không có lập tức ra tay.
Phòng trọ không rộng lắm, hơn nữa Hứa Kính Chi cũng có tu vi ngũ
mạch, thực muốn động thủ, thì có thể khiến Bàng Hồng Nguyệt bị thương.
Như vậy thì cái được không bù lại cái mất.
Phải dẫn tên đê tiện này đi ra bên ngoài mới động thủ được!
Đứng ở đầu giường, Từ Ngôn trầm ngâm một lát mới ho khan hai tiếng, nói:
”Một ngày không thấy, vi phu rất là nhớ nhung. Nguyên lai nương tử
cũng nhớ vi phu. Vậy thì quá tốt, chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây a!”
Nói xong, hắn lật tay nắm Phong Ngọc đao, đi tới trước đạp mạnh, bày
ra bộ dáng ra đao. Hứa Kính Chi cả kinh, còn cho là mình bị phát hiện
rồi, gấp gáp cúi đầu nhìn lên phù lục trên người.
”Trước khi ngủ luyện đao, trong mộng mỹ nhân cười, luyện thành thức kinh thiên, triền miên cùng hồn tiêu!”
Nghe hắn lầm bầm, Hứa Kính Chi trợn tròn mắt. Chưa nghe nói qua trước lúc ngủ còn phải luyện đao, gã há hốc mồm. Còn Bàng Hồng Nguyệt xấu hổ
và giận dữ đến nỗi cổ cũng đỏ lựng. Cũng may Từ Ngôn giúp nàng đắp lên
một bộ y phục, bằng không Hứa Kính Chi có thể phát hiện nàng đã tỉnh.
”Thức thứ nhất, Vương Bát Khiếu Thiên!”
Trề môi thì thầm trong giây lát Từ Ngôn vung mạnh ra một đao, thẳng
đến phía góc tường. Hứa Kính Chi hoảng sợ thiếu chút nữa phải đánh trả,
khá tốt lưỡi đao cách khá xa; hơn nữa gã cũng không tin một Tiên Thiên
ngũ mạch nho nhỏ có thể khám phá Ẩn Thân phù.
”Thức thứ hai, Ô Quy Đảo Hải!”
Một bên Từ Ngôn lẩm bẩm chiêu thức ngay cả bản thân cũng nghe không
hiểu, một bên vung vẩy trường đao lung tung trong phòng, thỉnh thoảng
còn chạy quanh góc tường vung một vòng. Hứa Kính Chi cảm giác chỗ ẩn
thân của mình có chút nguy hiểm, thân thể không ngừng chuyển hướng sang
cửa sổ.
”Thức thứ ba, Khu Ma Trảm Quỷ!”
Ô...ô...ô...n...g!
Phong Ngọc đao dựng thẳng phách trảm ra, thẳng đến mặt Hứa Kính Chi.
Một đao này Từ Ngôn không phải là chém lung tung, trên thân đao dĩ nhiên mang theo chân khí ngũ mạch. Hắn không phải muốn đánh chết, mà là muốn
dồn đối phương đến cửa sổ, bởi vì hắn đã phát hiện trong căn phòng này
đã xuất hiện thân ảnh thứ tư.
Gặp một đao lao tới trước mặt, dưới cơn kinh hãi Hứa Kính Chi tránh
né về phía cửa sổ. May mà thế tới của trường đao không quá nhanh, gã
cũng kịp tránh. Khi gã chưa tỉnh hồn, đột nhiên giật bắn người vì bên
cạnh đã xuất hiện một trương mặt quỷ màu xanh.
Bị Từ Ngôn dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lại thấy được một khuôn mặt
quỷ vừa âm trầm khủng bố, lại vừa hết sức quen thuộc, thì Hứa Kính Chi
lập tức cả kinh, hồn bay phách lạc, không khỏi bật thốt lên:
”Lê Dịch Tiên!”
”Ai?!”
Từ Ngôn giả bộ bày ra vẻ kinh hãi. Hắn đã nhìn thấy con Lệ quỷ lúc
trước xuất hiện ở cửa sổ, lúc này mới cố ý bức Hứa Kính Chi về con Lệ
quỷ kia, lại không nghĩ ra rằng Lệ quỷ rõ ràng hiện hình, hơn nữa còn là người quen của gã nữa.
Lệ quỷ có gương mặt màu xanh, khuôn mặt quỷ bởi vì phẫn nộ mà méo mó, quỷ khí cả người toàn bộ tụ tập tại trên mặt. Lúc này nó mới bị phàm
nhân trông thấy, sau khi hiện hình, nó nhào về Hứa Kính Chi mà bóp cổ.
Một tiếng loảng xoảng vang lên, bị ác quỷ hù dọa nên Hứa Kính Chi nhảy ra ngoài cửa sổ, tránh được một kích từ Lệ quỷ.
Thấy gã nhảy khỏi cửa sổ, con Lệ quỷ kia lập tức theo ra ngoài. Ngoài cửa sổ mưa to như trút nước, hai thân ảnh sau khi nhảy ra ngoài không
nhận ra ai là ai nữa.
Từ Ngôn quay đầu lại nhìn Bàng Hồng Nguyệt, thần sắc trở nên trong
trẻo nhưng lạnh lùng như sương. Bàng Hồng Nguyệt mở mắt ra một khe hở,
cũng nhìn thấy hàn quang nơi đáy mắt hắn. Sau đó, vị phu quân trên danh
nghĩa của nàng, cầm theo trường đao lóng lánh, thả người nhảy ra cửa sổ.
Đừng đi...
Nàng rất muốn gọi hắn đừng đuổi theo, đối phương có Ẩn Thân phù, đuổi theo chỉ có con đường chết. Đáng tiếc giọng nói của nàng nhỏ như muỗi
kêu, Từ Ngôn căn bản không nghe được.
Coi như là nghe được, hắn cũng sẽ đuổi theo...
Ngọn nguồn nơi đáy mắt của hắn, có sát ý khiến người ta sợ hãi...
Vì ta mà sinh phẫn nộ sao...
Lâm vào suy tư lung tung, Bàng Hồng Nguyệt bắt đầu liều mạng vận
chuyển chân khí đánh thẳng vào người vô lực, muốn nhanh một chút bức độc ra. Nàng bắt đầu lo lắng, lo lắng an nguy của hắn.
Rầm rầm, Xẹt xẹt!
Một tia chớp xẹt qua nơi chân trời. Trong cơn mưa to, thân ảnh Từ
Ngôn lập tức bị chiếu sáng. Thiếu niên cầm đao có khuôn mặt không biểu
tình, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật giống như ngày đó bên cạnh giếng
tại Nguyên Sơn trại, càng giống như lúc ở trong lòng núi Ngọc Lâm sơn.
Phía trên đạo thân ảnh kiện tráng kia, lượn lờ sát ý đậm đặc đến mức làm cho lòng người lạnh lẽo.