Dịch giả: Hoangtruc
Quan môn đệ tử, ý nói Từ Ngôn là đồ đệ nhỏ nhất. Trình Dục nói vậy, rõ ràng là lão biết Từ Đạo Viễn còn có thêm đồ đệ nữa.
Từ Ngôn vẫn luôn cho rằng lão đạo sĩ chỉ có một mình hắn là đồ đệ, không nghĩ mình còn có sư huynh nữa nên kinh ngạc không thôi.
“Quả thật Từ Đạo Viễn còn có một đồ đệ, tính ra có lẽ là sư huynh ngươi rồi. Chẳng qua hai năm qua đã mai danh ẩn tích, không ai biết rõ hắn đã đi
đâu.”
Trình Dục đề cập tới chuyện ẩn dấu này, hàng mày núi không
khỏi chầm chậm cau lại, như thể tự nói với mình: “Nếu vị sư huynh kia
của ngươi trở về, ngươi không cần phải đến Thiên lao tị nạn. Chỉ cần nói rõ cho hắn biết thân phận ngươi là đệ tử Từ Đạo Viễn, hắn sẽ bảo vệ
ngươi, đừng nói Hứa gia, đương kim Thánh thượng cũng không động vào
ngươi được a.”
Một câu của Trình Dục khiến Từ Ngôn trợn to hai mắt, bật thốt hỏi: “Chẳng lẽ sư huynh ta là Thái Thượng Hoàng?”
Còn có thể ép được cả đương kim Thánh Thượng, Từ Ngôn chỉ có thể nghĩ tới
sư huynh thần bí kia là cha của Hoàng đế mà thôi. Một câu hỏi của hắn
khiến Trình Dục tức giận đến nổi trận lôi đình, cả giận nói: “Tiên Hoàng băng hà từ năm năm trước rồi, đừng có ăn nói bậy bạ!”
Lúc này Từ Ngôn mới nhớ lão Hoàng đế Đại Phổ đã chết từ năm năm trước, cho nên chỉ đành xấu hổ cười cười hỏi thăm: “Lão nhân gia, vị sư huynh kia của ta
là ai a, người biết đến sao?”
“Biết? Thiên hạ này có ai không
biết tới hắn?” Trình Dục thở dài, lắc đầu nói: “Áo bào trắng đẫm máu
quay về, thâm cung hoa lan không còn ở…”. Một mối nghiệt duyên Hoàng
tộc, ài…Không đề cập tới hắn nữa. Từ Ngôn, đi theo ta đến Hình bộ. Lão
phu sẽ đưa ngươi đến Thiên lao, chừng nào dẹp loạn được bên Hứa gia, ta
sẽ đích thân tới đón ngươi ra.
“Lão nhân gia, cái gì là Áo bào
trắng đẫm máu quay về, thâm cung hoa lan không còn ở chứ?” Từ Ngôn đến
giờ vẫn còn ngơ ngác không rõ ràng, nghi hoặc hỏi lại: “Vậy sư huynh của ta là ai a?”
“Hắn tên Sở Bạch.” Rõ ràng Trình Dục không muốn đề
cập đến gia hỏa khiến người ta phải đau đầu kia, nói: “Sau này gặp,ngươi sẽ biết hắn là ai, đi thôi!”
Trình Dục lộ ra có chút lo lắng,
vội vàng mang theo Từ Ngôn đi ra Đại Lý Tự. Không lâu sau, một cỗ xe Tả
tướng đi thẳng vào đại lao Hình bộ. Vừa nhìn thấy Tả tướng tự mình áp
tải tù tội đến, Hình bộ từ trên xuống dưới không ai dám hỏi một câu.
Kẻ kia cũng không phải tù tội gì, tù tội sao có thể thoải mái đi bên cạnh
Tả tướng? Đã vậy lại còn đang tò mò nhìn quanh Thiên lao Hình bộ? Lại
càng nói Từ Ngôn còn không có cả một cọng dây trói.
Thiên lao
Hình bộ, trọng địa kinh sư, canh gác nơi này không chỉ có cấm quân kinh
thành, còn có vô số cao thủ, nghe nói còn có cả tu hành giả tọa trấn, là nhà giam được xây dựng bên dưới lòng đất, vừa bước vào cửa đã thấy một
cơn gió lạnh ập vào mặt. Thậm chí Từ Ngôn còn nhìn thấy hằng hà sa số
hồn phách tới lui trong đại lao.
Là một nơi tiêu sát chi địa chân chính!
Thân phận trọng phạm chốn Thiên lao có thể người khác không muốn, Từ Ngôn
lại mừng rỡ không ngậm cười được. Đây là nơi tránh gió tốt nhất của hắn, thậm chí hắn còn có chút mong chờ người của Hứa gia đánh tới nơi này,
sau đó cùng với trọng binh Thiên lao đại chiến một trận lại càng hay
nữa.
Trình Dục phía trước, Từ Ngôn ở phía sau. Vào Thiên lao
không lâu, Từ Ngôn đã nhìn thấy một khoảng trống trước mắt chất đống hòm gỗ lớn. Canh giữ hòm gỗ là một số cao thủ Tiên Thiên, người nào người
nấy lưng eo thẳng tắp, mắt lóe sáng ngời.
”Đại nhân.”
Vừa
đi tới đống hòm gỗ kia, đã có đầu lĩnh hộ vệ tiến tới bái kiến Tả tướng. Vẻ mặt có chút do dự nhìn vào thanh niên sau lưng Trình Dục, cuối cùng
lại không nói thêm gì.
“Không có tin tức truyền đến, vẫn phải án
binh bất động là được.” Trình Dục biết đối phương muốn nói gì, ngược lại cũng không quá cố kỵ Từ Ngôn, lạnh lùng nói: “Hừ, có thể trà trộn tai
mắt vào Hình bộ được, khó lường a. Xác định chỉ có một người tiếp cận
Hình bộ rạng sáng nay thôi sao?”
”Thuộc hạ xác định.”
Sắc mặt Trình Dục lạnh xuống: “Nếu rạng sáng đã trốn được ra ngoài thành, ngươi đoán thử coi người nọ có thể chạy được bao xa?”
“Ít nhất phải hơn hai mươi dặm.”
Hai mươi dặm không tính là gần, chạy đi hơn một canh giờ trước đã đủ để đem tin tức truyền về hang ổ rồi. Trình Dục nghe nói vậy bèn thở dài, phất
tay nói: “Các ngươi không được gây kinh động. Có bao nhiêu kẻ khả nghi
trong Hình bộ?”“Năm tên.”
“Thẩm vấn từng người một, cứ dùng đại hình”
Dứt lời, lão giả mang theo Từ Ngôn tiếp tục đi về phía trước, hướng về chỗ
sâu trong đại lao. Chẳng qua Từ Ngôn chầm chậm bước đi trước, ánh mắt
vẫn cứ dán vào đống rương hòm khảm sắt kia.
Từ Ngôn không nhìn được trong rương là thứ gì, nhưng có thể nhìn thấy bên ngoài rương bốc lên hơi nóng.
Kỳ thật đó cũng không phải hơi nóng, mà là một khí tức kì dị. Dù rương có bị phong ấn kín kẽ, khí tức đó vẫn xuyên ra ngoài.
Linh khí!
Trong rương là đựng thứ gì?
Từ Ngôn buồn bực cất bước đi, sau khi đi xa bèn mở miệng hỏi: “Lão nhân gia, có phạm nhân chạy ra khỏ kinh thành sao?”
”Không coi là phạm nhân, gian tế mà thôi.” Trình Dục tự mình đẩy một cánh cửa sắt ra, đi đến nơi chuyên chỉ giam giữ trọng phạm.
“Có phải đó là hắc y nhân, rạng sáng chạy khỏi thành mật báo hả?”
Bước chân Từ Ngôn không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi một câu. Nghe thấy vậy, vẻ mặt Trình Dục biến đổi, mang theo tia nhìn khó hiểu nhìn Từ Ngôn.
Đêm hôm qua, Hình bộ xuất hiện gian tế, có người âm thầm truyền một phần
tin tức ra ngoài. Mà người nhận được tin dựa vào thân thủ mẫn kiện,
tránh được cao thủ Hình bộ truy tung, biến mất ngay gần cửa thành. Vào
sáng sớm nay, Trình Dục mới tự mình chạy đến Đại Lý Tự, để kêu Lý Hồng
Uyên phái người phối hợp với Hình bộ tra rõ xem hôm qua có người đã lén
trốn ra khỏi cửa thành hay không. Nếu đã có người ra khỏi, thì coi như
phần kế hoạch trù tính rất lâu của Trình Dục coi như đi tong rồi.
Từ Ngôn hỏi thăm khiến Trình Dục giật mình. Không phải vì Từ Ngôn suy
đoán, lúc nãy vị hộ vệ kia nói vài câu, người có tâm sẽ suy đoán được
chút ít tin tức, đại khái như là Hình bộ bị lộ tin tức trọng yếu nào ra
ngoài. Nhưng một câu hắc y nhân của Từ Ngôn đã không phù hợp, trừ phi Từ Ngôn nhìn thấy đối phương, nếu không không có khả năng biết đối phương
mang theo tin tức gian tế của Hình bộ bỏ trốn mất dạng là hắc y nhân
được.
Không để đối phương hỏi, Từ Ngôn móc một ống trúc nho nhỏ
trong lòng ngực ra, nói: “Tối hôm qua vừa đánh người ngoài thành xong,
trên đường trở vào kinh thành lại đụng ngay một tên hắc y nhân, kẻ kia
không nói hai lời vung mạnh đao chém tới, hệt như một người điên vậy.”
Nghe Từ Ngôn giảng giải xong, hai mắt Trình Dục sáng lên, nhận lấy tờ giấy
trong ống trúc, nhìn vào thấy viết dòng chữ: Kế hoạch hủy bỏ, có lừa
dối!
”Người đâu!” Trình Dục mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn hỏi.
”Bị ta chém chết.” Từ Ngôn giang tay ra, nói: “Ai bảo hắn động thủ trước đấy, ta lại không biết hắn.”
“Từ Ngôn, ngươi có thể khẳng định hắc y nhân kia là chạy đến từ kinh thành? Hắn chạy về hướng nào?” Trình Dục bắt đầu lo lắng hỏi.
“Khẳng
định nha, ta về kinh, hắn lao thẳng tới trước mặt. Phương hướng chắc
chắn không sai. Hẳn là người nọ đi về phía đạo tràng ngoại thành, a, là
hướng về Tàng Vân quan.” Từ Ngôn khẳng định nói.
”Rất tốt, rất tốt! Ha ha ha ha!”
Trình Dục cười to đến mức Từ Ngôn khẽ nhếch miệng lo lắng. Hắn bèn nhỏ giọng
hỏi: “Lão nhân gia, vừa rồi trong rương sắt kia chứa cái gì a? Có vẻ rất quý giá nha.”
Từ Ngôn rất hiếu kỳ với đống rương hòm chồng chất
trong Thiên lao. Nhìn bộ dạng lão đầu rất cao hứng khi được ống trúc, Từ Ngôn hỏi một câu.
Vỗ vỗ lấy vai Từ Ngôn, Trình Dục đắc ý muôn
phần nói: “Hảo tiểu tử, ngươi vô tình ra tay, lại giúp lão phu đại ân.
Nếu kẻ báo tin này đã bị ngươi giết trên đường, thì kế sách này coi như
thành công. Những thứ kia là trọng khí quốc gia, được rồi, lão phu liền
cho ngươi kiến thức một lần xem Thần Võ pháo oai hùng thế nào vậy.”