Dịch giả: Hoangtruc
Uy lực nỏ pháo, nhân lực không thể chống đỡ nổi.
Tề quốc nổi danh nhất chính là trọng nỗ. Nghe nói đến Thần Tí nỗ mạnh nhất Tề quốc, có thể bắn chết kỵ binh trọng giáp ở cách xa hai ba trăm
trượng, dù tu hành giả Trúc cơ cảnh cũng phải kiêng kị. Tề quốc vốn binh cường, phối hợp với trọng nỗ, phải nói là một trong những quốc gia mạnh nhất Thiên Nam mười sáu nước cũng không quá đáng.
Đại Phổ trải
qua nhiều năm phồn hoa, dần trở nên suy bại, đã sớm không còn xưng bá
oai hùng một phương như xưa. Quân binh Đại Phổ phần lớn không nên hồn,
ngoại trừ biên quân và cấm quân, gần như các quân binh khác đến cầm đao
thương cũng không vững chứ nói chi là ra trận giết địch. Thế nhưng dù
vậy, Đại Phổ vẫn xếp thứ nhất thứ hai trong Thiên Nam mười sáu nước. Vị
trí đó không chỉ vì có sự uy hiếp của tu hành giả mang lại, mà nguyên
nhân trọng yếu nhất chính là Thần Võ pháo Phổ quốc.
Hoàng đế khai quốc Đại Phổ đã tự tay nghiên cứu chế tạo ra Thần Võ pháo, uy lực đáng
sợ gấp mấy lần Thần Tí nỗ của Tề quốc. Trăm pháo nổi lên, đến tu hành
giả Hư Đan cảnh cũng chưa chắc lấy được chỗ tốt. Chính vì có sự tồn tại
của Thần Tí nỗ và Thần Võ pháo mà thiết kỵ Man tộc có tàn sát bừa bãi
Thiên Nam trong mấy năm gần đây, cũng không dám tấn công hai nước Tề
Phổ.
Từ Ngôn có nghe qua Thần Võ pháo, nhưng chưa từng gặp qua.
Hắn đã mang đến tin đánh chết kẻ đưa tin tức khiến Trình Dục vui mừng
quá đỗi. Nếu Từ Ngôn đã hỏi, Trình Dục quyết định để Từ Ngôn kiến thức
một phen xem thế nào là thần binh lợi khí chân chính của Đại Phổ.
Với Từ Ngôn, Trình Dục một mực không khách khí. Nếu là người khác, vị Tả tướng này tuyệt đối sẽ không như thế.
Trở về nơi chồng chất đầy rương gỗ. Trình Dục sai người mở rương ra. Từ
Ngôn tò mò nhìn vào, bên trong chỉ là một họng pháo tối đen như mực,
chắc hẳn là một trong những linh kiện đã được tháo rời ra, chuyển đến
nơi mới lắp ráp vào lại.
Kỳ thật Từ Ngôn không có hứng thú với
Thần Võ pháo, chỉ hứng thú với cái rương sắt nhỏ kia. Thấy hắn hào hứng
bừng bừng nhìn về rương sắt nhỏ, Trình Dục dứt khoát sai người mở hết
ra.
Nắp rương sắt nặng nề chầm chậm mở ra, một khí tức kì dị tràn ngập, đến khi Từ Ngôn trợn trừng hai mắt nhìn rõ thứ trong rương sắt,
lập tức cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Trong rương xếp lấy từng hạt châu trong suốt lớn chừng nắm tay, như thể một hạt trân châu cỡ lớn,
sáng lóng lánh. Bằng mắt trái, Từ Ngôn còn nhìn thấy từng tia chớp như
lôi điện chạy qua lại.
Lôi châu!
Từ Ngôn trợn mắt đầy kinh ngạc.
Thứ trong rương sắt hắn không xa lạ gì, ngược lại còn rất quen thuộc. Giống hệt như ba hạt châu hắn từng lấy được ở sâu trong lòng núi Lão Phần sơn năm xưa.
Toàn bộ lôi châu trong quan tài đá sớm bị Từ Ngôn dùng
sạch. Hắn còn cho rằng đời này trước khi thành tu hành giả, sẽ khó có
thể gặp được thứ uy lực như vậy nữa. Không nghĩ tới trong Thiên lao Hình bộ lại nhìn thấy trọn vẹn một rương lớn đầy lôi châu, cộng lại hẳn phải được mấy trăm hạt.
”Đây là Thần Võ đạn. Dùng Thần Võ pháo bắn
ra, có thể bắn vỡ núi cao, hủy nổ tường thành, là lợi khí của quân Đại
Phổ ta.” Trình Dục ở một bên giải thích: “Đêm qua Hình bộ xuất hiện gian tế, đem tin tức Thần Võ pháo giấu trong Thiên lao truyền ra ngoài. Vốn
lão phu không dám chuyên chở đám quân giới này đi, ngươi đã giết chết
người đưa tin thì đám quân giới này cũng nên chở đi rồi.”
Nói
xong, Trình Dục gọi đầu lĩnh hộ vệ đến, phân phó y lập tức khởi hành, áp tải nhóm quân giới này đến Linh Thủy thành. Đồng thời cũng hạ lệnh
triệt để phong tỏa Hình bộ, tra rõ tin tức truyền ra gian tế.
Từ
Ngôn không nhìn tới uy nghiêm của lão nhân khi điều binh khiển tướng,
trong mắt hắn chỉ nhìn thấy lôi châu trước mặt, không còn thấy thứ gì
khác.
Nhiều lôi châu như vậy, mang theo bên người như mang mấy hòn đá, thì ai còn dám chọc ta?
Nhìn một chút, Từ Ngôn không khỏi ngây ngốc nở nụ cười. Đến khi hai hộ vệ
loảng xoảng đóng nắp lại, hắn mới thất vọng thở dài một tiếng.
Thứ tốt ngay trước mắt, lại không cách nào chiếm lấy được. Nếu không phải
hắn không biết làm sao sử dụng Ẩn Thân phù lấy được trên người Hứa Kính
Chi, có lẽ rằng tối nay hắn sẽ mượn năng lực phù kia thuận tay lấy chút
Thần Võ đạn đi rồi.
“Định tính toán mấy trò hư hỏng gì hả? Thần
Võ đạn kia không phải là thứ ngươi động vào được!” Trình Dục phân phó
xong thủ hạ, trông thấy bộ dáng tiếc nuối không thôi của Từ Ngôn,
không khỏi cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Theo Trình Dục rời khỏi đám quân giới kia, Từ Ngôn đi sâu vào bên trong Thiên lao.
Thiên lao không chỉ có mỗi một địa lao, mà còn là một đại điện rộng lớn dưới
lòng đất. Có đến mấy trăm gian ngục giam, chia làm bốn khu vực Đông Tây
Nam Bắc. Trình Dục mang Từ Ngôn đi vào khu Đông, cũng là khu vực giam
giữ những trọng phạm phạm tội nặng nề nhất. Nghe nói trong này, không
phải giam giữ những kẻ tạo phản trọng tội, thì cũng là những tên hung đồ giết hơn trăm mạng người. Tóm lại trong khu Đông, tuyệt đối không thể
gặp những kẻ trên lưng chỉ gánh vài ba mạng người lẻ tẻ.
Giết vài mạng người, không có tư cách ở Thiên lao khu Đông.
Khu Đông rất lớn, nhà giam lại rộng rãi, căn bản gần như không người.
Dù sao chỉ có trọng phạm chịu cực hình mới phải giam giữ tại đây. Trọng
địa kinh sư, có được bao nhiêu kẻ tạo phản? Không nói những hung đồ cõng trăm mạng người trên lưng, loại này dù quan sai đuổi bắt thì người ta
vẫn là liều chết chém giết.
Dù sao đều là chết chắc, không dốc sức liều mạng, chẳng lẽ muốn nếm thử thức ăn trong Thiên lao sao?
Càng đi vào sâu bên trong, Từ Ngôn càng cảm thấy có gì đó không đúng, không
phải là sự yên tĩnh âm trầm của Thiên lao, mà là như quên mất thứ gì đó.
Là quên cái gì đây?
Hắn lặng yên đi theo sau Trình Dục, tới khi một cánh cửa nặng nề bị lính
canh ngục mở ra, Từ Ngôn mới phát giác mình đã vào trong phòng giam rồi. Hơn nữa, phía đối diện cũng có một phóng giam đang đốt một ngọn đèn, có vẻ như có người ở.
Phòng giam này khá rộng rãi, có giường ngủ và đủ mọi thứ, chỉ là không có cửa sổ, bên trong còn đốt đèn. Nhìn qua quả thật không tệ, thậm chí còn không có chuột bọ xuất hiện, hẳn gian phòng sạch sẽ này là Trình Dục cố tình chọn đấy.
Chỉ là chỗ tránh nạn, Từ Ngôn cũng không phải trọng phạm thật sự, làm sao Trình Dục lại để
hắn ở nơi tệ hại, ăn uống không đàng hoàng chứ? Có vị Tả tướng đương
triều chiếu cố, chỉ sợ không có ngục tốt nào trong Thiên lao dám đánh
chủ ý với Từ Ngôn.
Đưa Từ Ngôn vào nhà giam xong, Trình Dục nhìn
quanh, nhẹ gật đầu, nói: “Tạm thời ở tại nơi này đi, nhiều thì một hai
tháng, ta sẽ lại đến đón ngươi.”
”Đa tạ lão nhân gia.” Từ Ngôn
lại lần nữa thi lễ. Đến khi Trình Dục chuẩn bị đi, Từ Ngôn chợt nhớ ra
vì sao mình cảm giác có gì không đúng, hắn vội vàng hỏi: “Lão nhân gia,
những quân giới kia, đã có một nhóm giao cho Bàng gia áp giải đi?”
Rốt cuộc Từ Ngôn nghĩ tới Bàng Hồng Nguyệt đã từng nói qua Tiêu cục có
nhiệm vụ, Hoàng đế cắt cử Bàng gia hộ tống một vài thứ trọng yếu tới
Linh Thủy thành. Hôm nay nhìn thấy Thần Võ pháo, hắn ngẫm nghĩ cảm thấy
đám Thần Võ pháo được giấu ở Thiên lao với đám đồ Bàng gia áp tải có chỗ liên quan, lúc này mới hỏi.
Trình Dục nhìn Từ Ngôn, không nói
gì, trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi đáp: “Đám quân giới này không thuộc
Bàng gia áp tải, ta phái đội quân khác hộ tống.”
Trình Dục nói những lời này xong, ánh mắt có chút giật giật, đáy mắt có chút lạnh lùng khó thấy xuất hiện.
Với sự thông tuệ của Từ Ngôn, hắn nhìn ra được Trình Dục nghĩ một đằng nói
một nẻo. Không đợi hắn hỏi tiếp, lão đã quay người rời đi. Xem ra Từ
Ngôn có muốn hỏi, người ta cũng không muốn trả lời.
Trình Dục đi rồi, hàng mày kiếm của Từ Ngôn cũng chậm chạp cau lại.
Nếu theo lời Bàng Hồng Nguyệt, không có trách nhiệm áp tải đám quân giới
này thì còn làm cái gì nữa đây. Thế nhưng Trình Dục đã nói Bàng gia
không áp tải đám quân giới này, điều này có chút khó hiểu. Chẳng lẽ tiêu đội Bàng gia chỉ là ngụy trang, dùng để hấp dẫn vài kẻ mang ý đồ xấu?
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn cả kinh hoảng sợ.
Hắn đánh chết người mang tin tức ngoài thành, lại khiến Trình Dục đại hỉ.
Tờ giấy kia ghi câu kế hoạch hủy bỏ, có lừa dối, biểu thị hành trình vận chuyển Thần Võ pháo lần này có các thế lực lục đục khắp nơi.
Những người khác tranh hay đấu với nhau, Từ Ngôn mặc kệ, thế nhưng vừa nghĩ
tới rất có thể tiêu cục Bàng gia sẽ trở thành mồi câu vô tội, lòng hắn
lạnh lẽo, bắt đầu lo lắng an nguy của Bàng Hồng Nguyệt.
“Chẳng qua là một chiêu Ám độ Trần Thương, cùng với đóng cửa bắt trộm mà thôi. Nghĩ nửa ngày vẫn không rõ sao?”
Trong lúc Từ Ngôn vừa nảy sinh lo lắng, phòng giam đối diện truyền ra một giọng nói già lão đầy ngữ điệu khinh thường.