Người thanh niên gầy gò này đến từ Bách Hoa đường
Quỷ Vương môn, nhìn qua chỉ ngoài hai mươi, mắt sáng ngời, thân thủ bất
phàm. Người này vừa bước lên đài, bên dưới đã truyền tới một tràng trầm
trồ hoan hô.
”Phó đường chủ vạn thắng!”
”Đánh bay tiểu tử kia!”
“Một tên đệ tử tục gia cũng dám lên đài, Phó đường chủ chém hắn!”
Bách Hoa đường là một trong ba mươi sáu Đường khẩu của Quỷ Vương môn, có địa vị ngang ngửa với Thanh Mộc đường. Bách Hoa đường có một vị
Đường chủ và một vị Phó đường chủ, cả hai đều là huynh đệ ruột. Người
lên đài là Phó đường chủ Doãn Phụ Hữu. Y có ca ca ruột là Doãn Phụ Tả,
Đường chủ của Bách Hoa đường.
Có người cổ vũ thị uy bên dưới khiến khí thế của Doãn Phụ Hữu cao hơn hẳn Từ Ngôn. Chẳng qua Từ Ngôn cũng không chiến đấu đơn độc một mình,
ít nhất có Vương Bát Chỉ phía dưới đã khép lại quai hàm bị chấn kinh mà
há mãi ra của mình. Gã đứng trong đám người, khoát tay hò hết, chỉ là
miệng há to, nhưng thanh âm trợ uy lại nhỏ như muỗi, tựa như sợ đám Bách Hoa đường nghe được.
Lên đài chính là ác đấu. Từ Ngôn cũng bắt chước những võ giả khác
chắp tay lại, sau đó tùy ý nâng cương đao lên, chỉ hướng đối thủ.
Doãn Phụ Hữu nhìn thấy đối thủ ổn trọng như vậy, hai mắt khẽ nhíu
lại. Một khắc sau y dứt khoát ra tay, trường kiếm như độc xà trong tay
xuất động, lao thẳng đến cổ họng đối thủ.
Từ Ngôn hoành đao trong tay, nhìn đối phương ra tay, hắn cũng ra tay. Chân không khép không hở,nhìn qua như dáng đứng tùy ý, nhưng chuyển
động như giao long lật biển, đao chuyển theo người. Ngay trước khi mũi
kiếm tập kích đến, hắn chẳng những đẩy trường kiếm đối phương ra, còn
thuận thế chém nghiêng xuống.
Một đao ác liệt lăng lệ. Chẳng những mượn thế trường kiếm đối thủ,
thuận thế theo mũi kiếm hạ xuống, còn có một loại kình đạo xảo diệu chế
trụ mũi kiếm của đối phương. Dồn ép khiến Doãn Phụ Hữu căn bản không có
chỗ trợ lực, công không được mà thủ cũng không xong.
”Vũ khúc kiếm thức!”
Doãn Phụ Hữu kinh ngạc hô lên một tiếng, cũng rất kiên quyết buông bỏ thanh kiếm trong tay phải ra, đồng thời lách người bước qua bên cạnh
tránh được lưỡi đao bổ tới. Rồi sau đó y đưa tay trái ra, chụp lấy thanh trường kiếm đã gần rơi xuống.
Vừa mới giao thủ, hai người trên đài đều nhân được hoan hô ầm âm của
tất cả mọi người. Người xuất đao có lựa đạo xảo diệu, chiêu thức lão
luyện. Người tránh né lại càng mười phần kinh nghiệm, thân thủ linh
hoạt. Thoạt nhìn qua, trận thi đấu này đặc sắc hơn hẳn trận trước.
Đối chiêu hủy thức, hai vị trên đài vừa mới tách ra, lại lao vào nhau lần nữa.
Từ Ngôn không biết võ nghệ. Hắn chỉ có trụ cột là công phu Phi thạch. Còn bộ thân pháp Vũ Khúc kiếm thức mà Doãn Phụ Hữu vừa kinh hô lên là
công phu chỉ có cao thủ Tiên Thiên trong Quỷ Vương môn mới được tập
luyện. Vũ Khúc kiếm thức cao thâm hơn bộ Thất tinh kiếm phổ đồng nát kia rất nhiều, hơn nữa có rất ít người có thể chân chính nắm giữ được nó.
Đến Doãn Phụ Hữu vừa lúc đầu ra chiêu cũng không sử dụng nó, chỉ dùng
công phu trụ cột khác đối địch lại.
Từ Ngôn không có cơ hội tu luyện công phu cao thâm của Quỷ Vương môn. Sở dĩ hắn có thể vận dụng loại kiếm pháp này, là vì lúc nãy đứng dưới
lôi đài quan sát mấy trận thi đấu lúc trước.
Vừa mới học, đối với người khác mà nói thì là chuyện cười. Nhưng đặt ở trên người Từ Ngôn, hoàn toàn có thể làm được.
Dựa vào trí nhớ siêu việt hơn người thường và thân thể linh mẫn, Từ
Ngôn thi triển Vũ Khúc kiếm thức trên lôi đài nhìn qua cực kỳ lão luyện. Thế nhưng vẫn có hơi khác với công phu cao thâm của Quỷ Vương môn, hoặc nói là nó không ăn khớp với công pháp này. Cái loại thức kiếm pháp hắn
đang thi triển, có thể gọi là một loại kiếm thức khác cũng được, mà quy
về Vũ khúc kiếm thức cũng không sao. Điều này khiến Trác Thiếu Vũ tấm
tắc kêu kì lạ. Chẳng qua không ai nhìn ra được Từ Ngôn chỉ là bắt chước
lại mà thôi.
Bắt chước những Tiên Thiên cao thủ Quỷ Vương môn từng thi đấu trên lôi đài lúc nãy.
Từ Ngôn cũng không còn cách nào cả. Chỉ có trở thành Thái Bảo thì hắn mới cứu được Mai Tam Nương. Hắn không có tập luyện võ công, chỉ đành
dùng tâm trí cao tuyệt của mình đối chiến với Tiên Thiên. Hơn nữa, bởi
vì Đại Thái Bảo đang ngồi nhìn bên kia, hắn không thể để lộ ra Tiên
Thiên chân khí đã khai mở Ngũ mạch được.
Bất cứ chuyện gì cũng phải lưu lại đường lui, là lời lão đạo sĩ thường xuyên dạy hắn.
Cũng may Từ Ngôn còn có tuyệt kỹ Phi thạch. Vận chuyển chân khí trình độ Tam mạch đối địch, thắng liên tiếp ba trận tính ra cũng không khó
lắm.
Hai người giao phong trên lôi đài càng lúc càng kinh hiểm, dưới đài
liên tiếp dậy lên tiếng trầm trồ khen ngợi và kinh hô. Càng về sau, Bách Hoa đường Doãn Phụ Hữu phát hiện ra một chỗ quái dị.
Chiêu thức của thiếu niên đối địch tuy cay nghiệt, nhưng chẳng hiểu
sao, đôi khi giữa hai chiêu của bộ Vũ khúc Kiếm thức lại như không cách
nào kết nối trôi chảy liền mạch. Trong chớp mắt chợt khựng lại hoặc như
tắc lại vậy.
Chiêu thức không liền mạch, là loại đặc thù của kẻ mới vừa học tập.
Sau khi Doãn Phụ Hữu phát hiện điểm này, trong lòng đã tính toán ra.
Vừa rồi, y đứng dưới đài tận mắt nhìn thấy Từ Ngôn chém ra ba đao lên Thí Kiếm thạch bia. Sau đó còn nghe được Trác Thiếu Vũ hỏi thăm hắn.
Nếu như thiếu niên đối diện là đệ tử tục gia Quỷ Vương môn, tất nhiên đã được danh sư chỉ điểm. Loại thiếu niên tuấn kiệt dạng này đều có một
bệnh chung, là chưa đủ kinh nghiệm đối chiến.
Dùng đao vận chuyển kiếm thức càng khiến người ta kỳ quái, khi phát
hiện sơ hở giữa chiêu thức của Từ Ngôn thì Doãn Phụ Hữu càng chắc chắn
ra được, đối thủ của mình hẳn là một đệ tử của gia tộc phú hào lén chạy
ra bên ngoài. Có lẽ lúc này trong nhà không hi vọng hắn đi tranh đoạt
ngôi vị Thái Bảo, dù sao thì mười tám Thái Bảo Quỷ Vương môn năm nào
cũng có người chết, phải trọng tuyển thường xuyên.
Doãn Phụ Hữu sẽ không lưu tâm đến loại đối thủ là đệ tử thế gia lén chạy ra ngoài, chỉ có thể tiện tay cầm theo cương đao.
Tự cho là đã nhìn ra được chân tướng, Doãn Phụ Hữu bắt đầu cảm thấy
nhẹ nhõm, trường kiếm trong tay càng linh động hơn, từng chiêu từng thức đều ổn định chắc chắn. Quả nhiên y càng vững vàng, đối thủ lại xuất
hiện càng nhiều sơ hở. Từ Ngôn bị dồn ép liên tục lùi về sau, rìa của võ đài lúc này cách hắn không đến ba thước.
”Tiểu tử, đi xuống cho ta sao!”
Một tiếng quát lạnh đột nhiên vang lên, ánh mắt Doãn Phụ Hữu lóe sáng lạnh lẽo, thân hình chuyển động. Trường kiếm vừa được rút về bên người
như một con rắn độc đột ngột đâm ra. Đây là chiêu xuất kiếm tuyệt sát
của y, tốc độ lại cực nhanh. Y có lòng tin một kiếm này sẽ bức được đối
thủ rơi xuống lôi đài.
Quy củ lôi đài thập phần đơn giản. Chỉ có thắng bại, không có sinh
tử. Chỉ cần bị đánh ra khỏi lôi đài, cho dù bị trọng thương hay đánh
chết cũng tính là thua cuộc. Bị đánh trọng thương trên lôi đài không ít, nhưng bình thường lại rất ít trường hợp chết người.
Tài nghệ không bằng người, có liều mạng cũng không ích gì. Võ giả tới được Tiên Thiên Tam mạch không có bao nhiêu kẻ đần độn, biết rõ không
đánh lại, không ai lại dốc sức liều mạng.
Một kiếm đâm ra, Doãn Phụ Hữu đầy nắm chắc vì vẻ hoảng hốt của đối
thủ đã báo trước thắng lợi rồi. Thế nhưng ngay tình huống ngàn cân treo
sợi tóc ấy, Từ Ngôn bị trượt chân, cả người chợt lảo đảo, hai tay vung
vẩy loạn xạ đột nhiên nhúc nhích một phát. Lúc này nhìn hắn chỉ như đang không đứng vững, sắp rơi xuống lôi đài.
Kiếm chưa tới, Từ Ngôn đã xuất hiện sơ hở trí mạng. Dù là ai cũng
nhìn ra ván này nhất định Bách Hoa đường Doãn Phụ Hữu chiến thắng. Nhưng kết cục thật sự lại không phải Từ Ngôn rớt xuống đài, mà là Doãn Phụ
Hữu hét to một tiếng, chưa đâm tới một kiếm tuyệt sát đã xoay người té
lăn ra đất. Xương mũi y đã không biết bị cái gì đánh vỡ, máu tươi đầm
đìa trên mặt.
Sát rìa lôi đài, Từ Ngôn chật vật ổn định lại thân hình rồi cười ngây ngô một tiếng. Hắn bước tới tóm lấy một chân của Doãn Phụ Hữu, ném
thẳng vị Phó đường chủ Bách Hoa đường này xuống đài. Nếu không phải Bách Hoa đường có nhiều người chạy ra đón đỡ, thì vị phó đường chủ của bọn
họ mà bị ném xuống đất, ít nhất cũng đầu rơi máu chảy.
Bắt chước Vũ Khúc kiếm thức chẳng qua để che mắt người khác. Vốn
liếng để Từ Ngôn chân chính thủ thắng, chính là hòn đá trong tay hắn.
Phi Hoàng trong khoảng cách gần như vậy, dù chỉ cần xuất ra một nửa lực
đạo cũng thiếu chút nữa đánh cho đầu của một cao thủ Tiên Thiên Tam mạch như nở hoa.
Ván đầu tiên, Từ Ngôn thắng!