Quyển 2: Xông Phong Đô
Dịch: Hoangtruc
Rút thanh đao ra, Từ Ngôn không dùng đến bộ Thất
Tinh kiếm quyết kia, mà vận dụng thân pháp phi thạch. Đao chuyển theo
cánh tay, một đao bổ về phía Thí Kiếm thạch bia.
Vùng đan điền chợt nóng, dòng nước ấm bốc lên. Một tiếng rặc tặc giòn vang, cương đao đi sâu vào đá một tấc.
Tác dụng của Thí Kiếm thạch bia là dùng để kiểm nghiệm cảnh giới võ
giả Tiên Thiên. Chém vào một tấc là Tiên Thiên Nhất mạch, rồi cứ vậy suy rộng ra. Trác Thiếu Vũ bên kia nhìn thấy thiếu niên chém được một tấc
vào bia đá, khẽ cau mày lại.
Người này tuổi khá nhỏ, điểm này khiến Trác Thiếu Vũ phải lau mắt
nhìn. Bởi vì thiếu niên mới bằng này tuổ đã có được cảnh giới Tiên Thiên Tam mạch, thành tựu sau này tất nhiên không cách nào đoán trước được.
So với võ giả hai mươi tuổi mới đạt tới Tiên Thiên Tam mạch, những kẻ có tuổi tác càng nhỏ thì thiên phú lại càng cao.
Đáng tiếc, chỉ là Tiên Thiên Nhất mạch.
Trác Thiếu Vũ vừa mới sinh ra một tia tiếc nuối, đã thấy thiếu niên kia không ngừng tay, lại lần nữa vung đao hạ xuống.
Đao thứ nhất, chẳng qua Từ Ngôn thăm dò mà thôi. Hắn xuất đao khi cỗ
nhiệt lưu kia còn ở trong đan điền, thân đao mang vầng sáng rất ảm đạm.
Tuy chém vào bia đá một tấc, nhưng lại nghiệm chứng một phỏng đoán của
Từ Ngôn.
Xuất ra đao thứ hai, dòng nước ấm trong cơ thể của Từ Ngôn đã được
rót vào eo bụng. Dưới một đao này, cương đao đi vào bia đá hai tấc!
Tiên Thiên Nhị mạch?
Lông mày Trác Thiếu Vũ chau lại, bắt đầu có chút tò mò với thiếu niên lạ lẫm kia. Đến độ tuổi này có thể đạt tới Tiên Thiên nhị mạch, dù
không có tư cách lên đài, gã cũng phải nghĩ cách lưu hắn lại Quỷ Vương
môn.
Không để Trác Thiếu Vũ suy nghĩ nhiều, Từ Ngôn lại vung đao lên lần nữa. Sau đó, hắn chém ra đao thứ ba.
Lúc này, dòng nước ấm trong cơ thể Từ Ngôn đã chảy từ hông bụng lên
hai vai. Vầng sáng trên thân đáo cũng không kém với hai tên Tiên Thiên
Tam mạch lúc trước là bao. Một tiếng rặc rặc giòn vang, lưỡi đao vào bia đá ba tấc!
Tiên Thiên Tam mạch!
Trác Thiếu Vũ đột ngột từ ghế ngồi đứng dậy, ánh mắt mang đầy khen
ngợi, khẽ gật đầu, hỏi: “Tên ngươi là gì? Là đệ tử Quỷ Vương môn ta
sao?”
Thu hồi cương đao, Từ Ngôn chắp tay đáp: “Hồi Thái Bảo, ta là Từ Ngôn, là đệ tử tục gia Quỷ Vương môn.”
Nói xong, Từ Ngôn móc tấm Yêu bài Quỷ Vương môn trong ngực đưa tới.
Trác Thiếu Vũ nhìn lướt qua có thể kết luận được thật giả. Gã phá lên
cười: “Quả là một thiếu niên tuấn kiệt, không nghĩ tới đệ tử tục gia Quỷ Vương môn ta lại có nhân tài như vậy, ha ha ha.”
Trác Thiếu Vũ thật sự rất cao hứng. Bởi vì loại thiếu niên không đến
hai mươi tuổi có được tu vi Tiên Thiên tam mạch, tương lai có lẽ sẽ đạt
được tới cảnh giới Tông sư. Cũng chính là tự dựa vào khả năng của mình
phá vỡ hết sáu mạch, không phải mượn nhờ dược hiệu Trúc Cơ đan.
Dùng chính lực lượng của mình, khai mở sáu mạch. Võ giả Tiên Thiên có thể đạt đến mức này tuy vẫn là Trúc Cơ cảnh, nhưng vẫn còn một cái danh xưng khác, đó là Tông sư.
Ở những tông môn Tu hành thần bí kia, đệ tử Trúc cơ cảnh chỉ là tầng
lớp thấp nhất trong môn phái. Chỉ những đệ tử đạt được Tông sư Trúc Cơ
cảnh, mới là những nhân tài được tông môn tu hành coi trọng nhất. Những
người này mới là thiên tài chân chính, là kỳ tài ngút trên trên con
đường tu luyện!
Trác Thiếu Vũ là đại Thái Bảo của Quỷ Vương môn, tuy Trúc Cơ đan vô
cùng trân quý nhưng không phải gã không thể tìm được. Gã chịu khổ cực
đánh thẳng vào Ngũ mạch, không nuốt Trúc Cơ đan, chính vì muốn trở thành Tông sư. Bằng không mà nói, mấy năm trước gã đã trở thành Tu hành giả
cảnh giới Trúc cơ rồi.
Chẳng những chỉ có Trác Thiếu Vũ, cả những võ giả Tiên Thiên Tứ mạch
trong giới võ lâm kia, không người nào không cực khổ tu luyện vì Tông sư chứ?
”Từ Ngôn đúng không? Được, lên đài đi.” Trác Thiếu Vũ ngồi lại vào
chỗ của mình, có chút hăng hái quan sát người thiếu niên đi đến mộc đài
kia. Về thân phận của đối phương, gã lại không chút nghi ngờ.
Yêu bài là thật, không thể làm giả được. Hơn nữa chuyện trong đám đệ
tử tục gia xuất hiện cao thủ cũng không tính kỳ lạ hiếm có. Bởi vì rất
nhiều gia đình đệ tử giàu có không muốn đi theo Đường khẩu môn phái. Nhà người ta có tiền, có thể tự mời danh sư chỉ điểm riêng, hoặc bái phỏng
vài vị kỳ nhân dị sĩ. Dưới góc nhìn của Trác Thiếu Vũ, Từ Ngôn chắc cũng là Thiếu gia của mấy nhà hào phú tương tự vậy, vì chỉ có thiên phú bất
phàm, lại có danh sư chỉ điểm mới có thể bằng đây tuổi đạt đến Tiên
Thiên Tam mạch. Lần này nhân cơ hội trọng tuyển Thái Bảo, chính là cơ
hội để đám đệ tử hào phú này dương danh.
Trở thành Thái Bảo của Quỷ Vương môn là loại thân phận địa vị mà
không thế gia hào phú nào có thể vượt qua được. Không nói đến gia tộc có tiền, có thực lực khổng lồ như Hoàng gia Tề quốc hoặc những chư Hầu
kia, bất kể hào phú nào cũng không cách gì so sánh được với Thái Bảo của tà phái đứng đầu Đại Tề. Coi như những chư Hầu kia, đứng trước mặt mười tám Thái Bảo Quỷ Vương môn cũng phải lấy lễ kính ba phần.
Thiếu niên nho nhỏ bước vài bước đã leo lên tới mộc đài. Bộ dạng ưỡn
ngực thẳng đầu, có chút hăng hái, khóe miệng mang theo nét cười ngây ngô nhưng tinh thần vẫn đầy sáng láng như trước, khiến bên dưới mộc đài
truyền đến một tràng hâm mộ. Thậm chí còn loáng thoáng có vài tiếng kêu
thét trộn lẫn trong đó nữa.
Tiếng thét không phải của vị mỹ nhân nào, mà đến từ Vương Bát Chỉ. Từ khi kẻ này nhìn thấy Từ Ngôn chém vào ba tấc trên Thí Kiếm thạch bia
thì đầy kinh ngạc, miệng không khép lại được. Đến khi Từ Ngôn thực sự
đứng trên lôi đài, người khác trầm trồ hâm mộ, còn Vương Bát Chỉ chỉ có
thể la hét.
Từ lúc nào Ngôn ca nhi thành Tiên Thiên Tam mạch?
Một đầu Vương Bát Chỉ phủ đầy sương mờ, lại nhìn thấy chuôi cương đao làm sao vô cùng quen mắt đây này? Nhìn giống hệt như thanh cương đao
của mình a?
Hiển nhiên không ai chú ý đến một tên lâu la như Vương Bát Chỉ. Lúc
này, Từ Ngôn đang đứng trên đài nhìn quanh bốn phía. Ánh mắt lại mang
theo một tia thanh lãnh.
Từ Ngôn không thích loại cảm giác đứng trước mặt bao nhiêu người thế
này. Không phải hắn luống cuống, mà càng nhiều người nhìn thì hắn càng
phải giả bộ thật cẩn thận hơn nữa. Nhất là sau ba đao đánh vào Thí Kiếm
thạch bi kia.
Sở dĩ liên tục xuất ra ba đao, Từ Ngôn không chỉ nghiệm chứng suy
đoán của mình, hắn còn tận lực che dấu thực lực mình nữa. Khi chém ra
đao thứ nhất, Từ Ngôn đại khái có thể xác định được thực lực chân chính
của mình rồi. sau ba đao thì hắn càng chắc chắn tu vi của mình hơn.
Hắn không phải Tiên Thiên Nhất mạch, cũng không phải Nhị mạch, mà đã đạt đến cảnh giới khai mở Ngũ mạch!
Chân khí trong đan điền, trở thành Tiên Thiên Nhất mạch. Chân khí vào eo bụng, thành Tiên Thiên Nhị mạch. Chân khí tới vai, là Tiên Thiên Tam mạch, đi đến hai tay là Tiên Thiên Tứ mạch, còn chân khí đến sau gáy là Tiên Thiên Ngũ mạch. Cuối cùng nhất, Lục mạch, nếu Từ Ngôn không đoán
sai thì là khi chân khí chạy suốt tới Tâm mạch.
Khi Từ Ngôn vận chuyện thân pháp Phi thạch thì cảm nhận được một dòng nước ấm. Lúc trước hắn không xác định được dòng nước ấm này có phải là
chân khí hay không, hơn nữa dòng nước ấm đến năm vị trí này có phải là
vị trí của năm mạch hay không? Mãi đến khi hắn dùng chân khí chạy đến
vai, chém ra vết đao sâu ba tấc, Từ Ngôn mới chính thức hiểu được. Hắn
đã phá vỡ ngũ mạch mà không hay biết
Trong lòng cảm kích ân dạy bảo của sư phụ, khóe miệng Từ Ngôn càng trở nên ngây ngô đầy tự nhiên.
Nếu mình đã là cao thủ khai mở được Ngũ mạch, vậy thân phận Thái Bảo
Quỷ Vương môn lần này càng thêm nắm chắc. Trở thành Thái Bảo, coi như
cứu được Tam tỷ rồi.
Xách đao trong tay, đầu óc Từ Ngôn càng thêm bình ổn.
Có người lên đài đầu tiên, sẽ có người thứ hai. Trong lúc đám người
còn đang hô hào, thì một thanh niên gầy gò đeo trường kiếm sau lưng tiến đến Thí Kiếm thạch bia, vận chuyển chân khí chém ra. Trên bia đá lập
tức xuất hiện vết kiếm sâu ba tấc.
”Bách Hoa đường Doãn Phụ Hữu, xin chỉ giáo.”
Người tới quét mắt nhìn thiếu niên trên lôi đài, nhẹ chắp tay cho có
lệ rồi báo ra một cái tên mà Từ Ngôn hoàn toàn lạ lẫm. Sau đó dưới vô số ánh mắt của đám đệ tử Quỷ Vương môn, thanh niên gầy gò hơi cúi mình,
mũi kiếm chỉ thẳng xuống đất, bày ra tư thế chuẩn bị mở đầu cho một cuộc ác đấu.