Thành Phong Đô rất thái bình, đừng nói là Đại yêu,
đến bóng dáng chính phái còn không nhìn thấy. Hơn nữa, cũng không biết
làm sao mà từ lúc qua năm mới đến nay, Man tộc cường đại tựa như chỉ
trong một đêm đã hoàn toàn bốc hơi khỏi Tề quốc.
Quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà! Nếu cứ như vậy mãi, Từ Ngôn cảm
giác không cần chờ độc Ô Anh thảo phát tắc, có khi mình đã uất ức chết
trước rồi.
“Chính phái đâu rồi? Man tộc đâu rồi? Cái tên cháu chắt Vô Trí nhà
ngươi, ta không tìm ngươi thì ngươi cũng sẽ không đánh giết đến Quỷ
Vương môn sao?”
Có tức giận ở trong phòng một mình cũng vô dụng, Từ Ngôn bất đắc dĩ
đành dồn toàn lực tập trung cả vào luyện tập công phu Phi thạch.
Đến Quỷ Vương Môn đã hơn một năm, mỗi sáng sớm Từ Ngôn đều ở trong
phòng mình luyện tập bộ thân pháp sư phụ truyền thụ cho. Cỗ nhiệt lưu
trong cơ thể hắn vốn đã trùng kích đến sau gáy. Sau đó mới chỉ có dấu
hiệu phóng tới tâm phúc, một năm sau đã tới vị trí ngực mình. Theo tính
toán của Từ Ngôn, chỉ cần khoảng một năm nữa thì hắn có thể giải khai
được mạch môn thứ sáu, cũng chính là mạch môn cuối cùng trong Lục mạch
rồi.
Từ Ngôn đầy bực bội, bèn dừng động tác tay lại.
Cũng đã gần đến nửa năm từ khi hắn nuốt Ô Anh thảo, không cần giải
khai được mạch môn thứ sáu thì hắn đã bị độc phát chết trước rồi. Nhưng
nghĩ lại nếu mục đích của Trác Thiên Ưng còn chưa đạt được, thì lão sẽ
phải tiếp tục đưa Ô Anh thảo tới cho hắn ăn nữa. Cái cảm giác bị người
khác nắm trong lòng bàn tay thật sự không hề dễ chịu chút nào. Hơn nữa,
hắn cũng không thể chắc được khi nào thì bản thân mình sẽ bị người ta ăn sạch sẽ.
Sau những ngày đông giá rét, mọi thứ dần hồi phục lại. Mùa xuân ở Tề
Quốc vẫn rất lạnh nhưng người đi ngoài đường đã đông đúc nhiều hơn so
với mùa đông trước đó.
Khi Từ Ngôn còn đang không biết phải làm thế nào ở Quỷ Vương môn thì
thời điểm đại chiến mà hắn chờ đợi lại không hề có dấu hiệu đã xuất
hiện.
Vì là mùa đông nên quả thật mười tám Thái Bảo không đi xa, chẳng qua
một vài người lại thường xuyên lui tới thành Phong Đô. Dù sao sơn trang
Quỷ Vương môn được xây dựng bên ngoài thành Phong Đô, hơn nữa nội thành
còn đầy rẫy hơn mười Đường khẩu Quỷ Vương môn, cho nên nói thành Phong
Đô là hoa viên sau nhà của Quỷ Vương môn cũng không quá đáng. Đám Thái
bảo không đi xa nhà, phần lớn chỉ tập trung ăn uống chơi bời trong nội
thành mà thôi.
Kẻ gặp chuyện không may là hai vị Thái Bảo xếp hạng mười ba và mười
bốn, là hai trong sáu vị Thái Bảo tân nhiệm gần đây. Vốn bọn họ đang mở
tiệc chiêu đãi khách khứa trong quán rượu lớn nhất thành Phong Đô, không ngờ lại bị vây công, cũng không giữ nổi hai cái đầu mà bị người ta treo trên cửa Đông thành.
Hai vị Thái Bảo bị giết, còn là bị giết ngay trong thành Phong Đô. Coi như lần này tổ ong vò vẽ đã bị chọc trúng.
Tin tức Thái Bảo bỏ mình truyền về Quỷ Vương môn, Trác Thiếu Vũ trong cơn giận dữ đã ra lệnh lục soát toàn thành, dù có phải đào ba thước đất lên cũng phải bắt cho bằng được đám dư nghiệt chính phái kia.
Ngoại trừ cao thủ chính phái Đại Phổ lẻn vào trong Tề quốc ra thì
không còn kẻ nào khác nữa. Hơn nữa hành động chém giết Thái Bảo ngay tại thành Phong Đô này quả thật không hề nể mặt Quỷ Vương môn, cho nên
không thể trách được Trác Thiếu Vũ nổi trận lôi đình. Đổi lại là ai đi
nữa, nếu tiểu đệ mình bị giết ngay tại địa bàn của mình thì cũng đều nổi giận như vậy cả.
Mười sáu vị Thái Bảo mang theo mấy ngàn người ngựa lao về thành Phong Đô. Mấy ngàn đệ tử Quỷ Vương môn gần như đào móc toàn bộ tòa thành lên, mà quả thật cũng bắt được không ít võ giả chính phái, số lượng lên đến
gần một trăm người. Thế nhưng đám võ giả chính phái này biết nếu bị bắt
nhất định sẽ không sống được, cho nên khi thân phận bại lộ thì bọn chúng cũng sẽ dốc sức liều mạng, cho dù có chết trận thứ nhất định không đầu
hàng.
Quỷ Vương môn còn phân chia ra vô số đội ngũ chừng hơn ngàn người,
được mỗi dẫn đầu bởi các Thái Bảo tìm kiếm. Từ Ngôn nhìn thấy các Thái
Bảo khác đánh giết đám chính phái nhưng hắn lại không tập trung, không
tìm được lấy một tên võ giả chính phái.
Vô duyên vô cớ ám sát Thái Bảo, chính phái định làm gì đây?
Từ Ngôn vẫn đang suy nghĩ đến hành động này của chính phái. Tới tận ổ của người ta đánh chết Thái Bảo, coi như có thành công thì những tên võ giả kia cũng thừa biết khó mà sống sót rời khỏi Tề Quốc được.
Trăm mối ngổn ngang nhưng không có cách giải đáp, Từ Ngôn đành tự
mình tìm một kẻ còn sống để hỏi vậy. Làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội có thể nhen nhóm đại chiến giang hồ này được? Từ Ngôn có thể không phá
được bố cục giang hồ giữa hai nước, nhưng dội thêm chút dầu vào đám lửa
thì cũng không khó khăn gì.
Không dễ dàng để bắt một tên cao thủ võ lâm ẩn nấp kỹ lưỡng trong
thành Phong Đô. Người khác phải mất công hao tâm tổn trí, nhưng Từ Ngôn
cũng chỉ phí phạm thêm vài ánh mắt nhìn ngó.
Muốn tìm người? Rất đơn giản, chỉ cần đi theo hai tên Thái Bảo đã chết kia là được rồi.
Người đã chết thì vẫn còn hồn phách cơ mà! Hơn nữa người của Quỷ
Vương môn đến đây quá nhanh, đám võ giả chính phái căn bản không kịp ra
khỏi thành thì toàn bộ thành đều đã bị phong tỏa.
Vì vậy Từ Ngôn chạy loạn từ Đông sang Tây thành, nhìn như hắn đang tìm người nhưng thực ra lại đang tìm quỷ.
Đang ăn uống cao hứng thì bất ngờ bị chém đầu, cơ bản khó mà thành lệ quỷ được! Chẳng qua phần oán niệm này nhất thời sẽ không tán đi ngay,
chỉ cần tìm thấy hai quỷ hồn, coi như Từ Ngôn có thể tìm thấy nơi đám võ giả chính phái đang lẩn trốn.
Bận rộn hơn nửa ngày, Từ Ngôn cũng đã nhìn thấy một bóng quỷ, phân
biệt một lúc mới xác định đó chính là Thái Bảo thứ mười bốn vừa bị giết
chết. Rốt cuộc hắn mới thở phào một hơi.
Bên dưới nơi quỷ hồn đang phiêu phù là một quán rượu có ba tầng không lớn cho lắm, mặt tiền làm cửa hàng, phía sau là nơi cất rượu. Nhìn thấy có người vào, tiểu nhị đến vội vàng chào đón: “Khách quan uống rượu
sao? Rượu trắng của quán chúng ta là ngon nhất thành Phong Đô này đó…”
Bốp bốp ầm ầm không dứt, tiểu nhị chưa kịp nói xong đã thấy trước mặt mình là nắm đấm vung tới liên miên không dứt.
“Không uống rượu, chỉ muốn đánh người!”
Đến khi tiểu nhị ngã nhào ra đất, Từ Ngôn mới phất tay quát: “Gô hết toàn bộ đám này lại cho ta!”
Từ Ngôn vô thanh vô thức mỉm cười, rồi gật đầu với quỷ hồn đang lơ
lửng phía bên kia. Hắn cho rằng vị ca ca thứ mười bốn này chết đi cũng
thật có giá trị.
Không có nhiều võ giả lẩn trốn tại quán rượu, chỉ chừng năm mươi, ba mươi người.
Cầm đầu là một trung niên khỏe mạnh có thân hình cao gầy, thực lực
Tiên Thiên Nhị mạch. Ngoại trừ còn có thêm ba bốn tên võ giả Nhất mạch
thì còn lại đều là môn nhân chính phái bình thường. Đích thân Từ Ngôn ra tay, không lâu sau đã bắt được tên cầm đầu, phần lớn đám võ giả chính
phái còn lại đều bị giết.
Không tính đến những kẻ liều mạng lao ra bên ngoài sau khi biết bị tà phái bao vây, những kẻ còn lại một khi bị Quỷ Vương cuốn lấy, dù chết
trận cũng sẽ không đầu hàng. Từ Ngôn mang theo không ít cao thủ, gần ba
mươi võ giả Tiên Thiên bao vây đánh giết đám người này cũng không tốn
bao nhiêu sức lực.
Ngoại trừ tên Nhị mạch cầm đầu không chết, đám còn lại đều bị giết sạch.
Thật ra gã cũng muốn dốc sức liều mạng. Đáng tiếc, sau khi bị Từ Ngôn đánh bại, lại bị đánh đấm liên tiếp không ngừng, răng cỏ bị đánh rụng
sạch, còn đầu thì sưng lên như một cái đầu heo. Gã chỉ còn nửa cái mạng
thì còn đào đâu ra sức lực? Đến cầm đao còn không nổi nữa là…
“Nói một chút xem… ai phái ngươi đến đây? Là người Đại Phổ sao? Ngươi tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Từ Ngôn ngồi xổm trước mặt đối phương hỏi. Hắn đã đuổi hết đám thủ hạ ra, để bọn chúng canh cửa ra vào còn mình thì chuẩn bị đích thân thẩm
vấn vị võ giả chính phái Đại Phổ này một phen.
”Phì!”
Gã trung niên cố gắng phun một bãi nước miếng kèm theo cả cái răng
cuối cùng ra ngoài, miệng gã ngập máu gầm gừ: “Tạp chủng tà phái! Dám
can đảm nhắm đến hồng nhan của thiếu chủ nhà ta, đám Thái Bảo các ngươi
phải chết không nghi ngờ! Hứa Ngọc Lâm ta coi như có thành quỷ cũng muốn sẽ giết sạch mười tám Thái Bảo các ngươi!”
Có lẽ tên này đã bị đánh ngu người, nên không cần Từ Ngôn hỏi đã tự
mình phun ra manh mối. Từ Ngôn nghe được, mặt mày đầy hớn hở.
Về phần hồng nhan của thiếu gia Hứa gia là ai? Từ Ngôn không thèm để ý đến chuyện đám cao thủ chính phái vì đánh ghen cho thiếu gia hay vì đại nghĩa chính tà không đội trời chung mà đến. Hắn cao hứng, là vì cái tên của tên đầu heo trước mặt này.
Hứa Ngọc Lâm, cái tên vừa nghe đã thấy hay. Từ Ngôn đã chờ đợi cơ hội đổ dầu vào lửa suốt ba tháng trời, không ngờ Quỷ Vương môn lại không có chút động tĩnh, không có lửa thì có đổ dầu vào cũng vô dụng a. Lúc này
thì hay rồi! Rốt cuộc cũng tìm được một mồi lửa rồi.