Qua dịp năm mới tuyết vẫn rơi dày đặc quanh thành Phong Đô chưa từng
ngơi nghỉ. Dù sao trời đầy tuyết rơi cũng là một hiện tượng thiên nhiên
bình thường ở quốc gia phương Bắc này.
Trong phòng có hai cái bếp than to bằng cái chậu rửa mặt, sưởi ấm đến mức khiến người khác phải buồn ngủ.
Vừa nhìn thấy cơm trưa được đưa đến, cơn buồn ngủ của Từ Ngôn đã sớm tiêu
tan, bèn nói với nữ tỳ đưa cơm: “Được nha, cùng ăn cơm ngon miệng hơn,
ăn một mình nhàm chán lắm!”
Đã lâu Thanh Vũ không đưa cơm đến.
Lần này nhìn thấy nàng, nụ cười ngây ngô của Từ Ngôn càng lộ thêm vài
phần chất phác. Hắn bèn kêu đối phương cùng ngồi ăn cơm.
Cơm trưa vô cùng phong phú, tám món đồ ăn, một chén canh, kèm theo cơm trắng
nóng hổi thơm nức mũi khiến cho người khác vừa liếc mắt nhìn đã phải
dựng ngón tay cái lên khen ngợi.
Lúc ăn cơm Từ Ngôn không có chút phong độ nào cả. Cơ bản heo ăn thế nào, hắn ăn như thế đấy. Ngoại trừ
điên cuồng ăn uống thì hắn còn giữ vững nguyên tắc ăn không nói ngủ
không nói. Khiến cho nữ tử đối diện vừa hé miệng nhỏ ăn uống vừa cười
mỉm không ngừng.
Từ Ngôn không quá đói, nhưng hắn không ăn không được a.
Với hắn, thà rằng Đông Mai Hạ Mai đưa cơm, chứ không muốn nhìn thấy Thanh Vũ đối diện này.
“Nghe nói năm ngoái Ngôn Thái Bảo có đi qua Ngọc Lâm sơn. Quê nô tài cách
không xa Ngọc Lâm sơn lắm, nô tài định năm nay xin nghỉ vài ngày về quê
thăm cha mẹ một chuyến.” Thanh Vũ buông bát đũa, nhẹ nói nói: “Lần trước Ngôn Thái Bảo đi Ngọc Lâm tự phải không? Lần này Thanh Vũ cũng định
tranh thủ nhân dịp thăm người thân, đồng thời ghé Ngọc Lâm tự một
chuyến, cầu nguyện Phật tổ phù hộ cho người nhà!”
Quả nhiên là vậy, Từ Ngôn thầm cười lạnh một tiếng.
Hắn biết với một chiêu “Họa thủy đông dẫn” này của mình, Trác Thiên Ưng sẽ
không hoàn toàn giao hết cho đám Thái Bảo xử lý. Ít nhất cũng phải thăm
dò lý giải từ miệng mình đối với Ngọc Lâm tự một phen.
Đầu của A
Thất là do Từ Ngôn chặt xuống, mà gã cũng là do Từ Ngôn nhận ra, chỉ sợ
điều này khiến Trác Thiên Ưng có chút nghi ngờ. Hoặc nói, Trác Thiên Ưng muốn nghe ngóng chiến lực của A Thất một chút, từ đó suy đoán được lão
hòa thượng Vô Trí của Ngọc Lâm tự kia mạnh mẽ đến thế nào. Nếu lão vượt
qua khỏi phạm trù võ giả, Trác Thiên Ưng tuyệt đối không phái đám Thái
Bảo chui đầu vào đó.
Biết là khoản mua bán mất mạng như vậy, kẻ ngu mới làm.
”Ngọc Lâm tự a, tốt nhất là ngươi đừng đi.” Từ Ngôn ngẩng đầu nói một câu:
“Nghe nói trong Ngọc Lâm tự có đám dư nghiệt Man tộc ẩn nấp, ngươi là nữ nhân, tốt nhất đừng đem dê vào miệng cọp.”
”Man nhân!” Rõ ràng
Thanh Vũ đã bị dọa sợ, đôi môi hơi mỏng có chút trắng bệch, run rẩy
hỏi: “Sao Ngọc Lâm tự lại có Man nhân được? Nghe nói lần trước man di
đã bị Ngôn Thái Bảo giết sạch rồi, còn đem theo đầu người trở về. Chẳng
lẽ Đại Tề chúng ta vẫn còn có man di ẩn nấp?”
Biểu lộ giống y như thật vậy! Từ Ngôn nhìn bộ dáng Thanh Vũ như vậy, trong lòng không khỏi
tán thưởng, còn có một cảm giác như đã tìm được tri kỉ nữa.
Lại một kẻ thích giả heo đây mà…
“Ai biết được? Ta chỉ nghe đại ca nói lại. Dù sao Ngọc Lâm tự không phải
nơi tốt lành gì, ngươi đừng đi. Nếu không lại không có người cùng ngồi
ăn cơm với ta.” Từ Ngôn vừa bới cơm xong, nhanh tay gắp một miếng thịt
vào chén Thanh Vũ, giục nàng ăn nhanh đi.
“Man nhân lợi hại
không? Lần trước Ngôn Thái Bảo giết chết Man tộc là tên đại tướng bên
đó, đầu người còn đặt ngoài cửa lớn, nhe răng trợn mắt đầy kinh người,
đến sói cũng không dám ăn.” Thanh Vũ cắn miếng thịt trên miệng xong,bờ
môi tái nhợt lại hỏi. Đôi mắt xếch không được coi là đẹp, nhưng bộ dạng
tò mò cũng không làm người khác chán ghét.
”Lợi hại? Đâu chỉ có lợi hại thôi đâu?”
Nhắc tới Man tộc, tinh thần Từ Ngôn như tỉnh táo lại, ngồi thẳng oai vệ,
chậm rãi nói tiếp: “Ta nói cho ngươi biết, ở thành Trường Di lần trước
mới tính là huyết chiến ngập trời. Mấy tên Man tộc đều cưỡi thiết mã,
đến đùi ngựa còn bọc giáp sắt, nhìn qua giống hệt một khối sắt thép. Ta
lấy hết sức lực mới cắt ra được một miếng, định nhìn xem bộ dạng Man di
dài ngắn ra sao? Tên gia hỏa kia không khác một tên khổng lồ, vung cự
đao chém sụp đổ cả tường thành. Cũng may Thái Bảo ta võ dũng phi phàm,
một hơi chém đứt rời cái khối sắt dẫn đầu đó khiến đám người kia sợ tới
mức giải tán ngay lập tức. Lại nói tới…mấy tên mọi rợ kia coi như không
có ngựa, cũng chạy trốn rất nhanh nha…”
Một tràng nói khoác chém
gió thành bão khiến Thanh Vũ nghe xong cũng phải sững sờ, cuối cùng che
miệng cười khanh khách không ngừng.”Ngôn Thái Bảo võ dũng, dọa đối phương không đánh mà chạy. Xem ra Man di cũng không đáng sợ nha.”
“Ha ha, thật ra ta đánh nhau với hắn cả buổi. Các ca ca khác đều bị cường
địch cuốn lấy, không ai giúp, ta đành tự mình ra tay. Ngươi biết ta rất
lười mà, dù sao cũng không có tinh thần đánh đấm gì cả. Nhưng ta cũng đã nói với ngươi a, chỉ cần có tinh thần, tên A Thất hay A Bát đều thua xa ta. Cho dù khí lực hắn có lớn, thì cũng chỉ khiến võ giả Thiên Tiên Tam mạch no đòn mà chết, còn ta là Tiên Thiên tứ mạch nha, chẳng lẽ còn sợ
hắn?”
Nghe Từ Ngôn hít hà nửa ngày, Thanh Vũ mới thu dọn bát đũa rời khỏi tiểu viện, Từ Ngôn cũng thở phào một hơi.
Phái người đến dò xét tin tức từ miệng hắn?
Nằm mơ đi!
Với năng lực của Từ Ngôn, dù biến tên A Thất khó dây dưa kia thành một tên
cà bông đầu đường xó chợ cũng khiến người khác tin tưởng. Chẳng qua lúc
đó quanh hắn có đông người, dù tuyết có rơi dày đặc nhưng các Thái Bảo
khác cũngthấy sơ tình huống hắn giao thủ với tên A Thất kia. Thực lực
thật sự của tên A Thất không thua gì cao thủ Tiên Thiên Tứ mạch lại bị
dăm ba câu của Từ Ngôn đã giáng chức xuống thành cao lắm chỉ là Tiên
Thiên Tam mạch. Mục đích của Từ Ngôn, không phải để Quỷ Vương môn coi
thường Man tộc, mà để cho Trác Thiên Ưng coi thường Ngọc Lâm tự.
Hoặc nói, là để Trác Thiên Ưng khinh thường lão hòa thượng Vô Trí.
Nếu bàn về ăn thịt người, Trác Thiên Ưng tuyệt đối vượt qua cả cái danh
xưng ma quỷ. Nhưng trong mắt Từ Ngôn, lão hòa thượng Vô Trí của Ngọc Lâm tự cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, đồ đằng trên mặt lão còn dày
đặc và da dạng hơn tên A Thất kia nhiều lắm. Nếu Từ Ngôn đoán không sai, lão hòa thượng sẽ có thể đấu ngang với tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ.
Lão hòa thượng Vô Trí càng đáng sợ, Từ Ngôn càng cao hứng. Vì Ngọc Lâm tự
là nước cờ cuối cùng của hắn, cũng chính là cạm bẫy hoàn hảo mà hắn đào
sẵn cho đám Thái Bảo.
Đến lúc đó mọi người hãy cùng nhau nhảy vào!
Cũng giống như ăn cơm vậy, một người chết quá nhàm chán, mọi người cùng nhau chết mới náo nhiệt nha!
Thanh Vũ chỉ tới một lần, rồi chưa từng xuất hiện nữa. Từ Ngôn cũng lười qua
phòng hậu trù nghe ngóng người nữ tỳ xuất quỷ nhập thần này. Không nói
đến chuyện Quỷ Vương môn đã chuẩn bị đầy đủ tin tức giải thích hợp lý
cho Thanh Vũ, cái chuyện đánh rắn động cỏ ngu xuẩn này có lẽ không làm
vẫn là ổn thỏa nhất.
Chờ đợi trong dài dòng buồn chán, như trong
ngày đông giá rét đầy buồn chán vậy. Tin tức chinh chiến Ngọc Lâm tự mà
Từ Ngôn trông ngóng chậm chạp không đến, khiến hắn không khỏi nghi ngờ
có khi nào Trác Thiên Ưng đã nhận ra cái đầu A Thất có điều kỳ quặc.
Ba tháng ròng rã, mười tám Thái Bảo chưa bước chân ra ngoài.
Trái ngược hẳn với quân đội Đại Tề đã điều binh khiển tướng, giang hồ Tề
quốc lại trở nên gió êm sóng lặng. Đến vài chuyện báo thù trong giang hồ cũng trở nên thưa thớt hẳn, dường như giang hồ cũng trở nên yên tĩnh
lại.
Nếu có thể dùng danh xưng là giang hồ thì tất nhiên sẽ không có sự yên lặng như thế. Có lẽ trên mặt nước không có gợn sóng, nhưng
sâu bên dưới đáy nước vẫn là mạch nước ngầm mãnh liệt không đổi.
Mười tám Thái Bảo không đi ra ngoài không phải vì sợ dư nghiệt Man tộc, mà là Quỷ Vương môn nhận được một phần tin tức.
Cao thủ chính phái Đại Phổ thừa cơ liên quân nước giao chiến hai năm một
lần tại Kỳ Uyên hạp, đột nhập vào Tề quốc. Không rõ số lượng bao nhiêu,
chỉ biết biên quân trấn thủ Kỳ Uyên hạp thương vong vô cùng nghiêm
trọng, có hơn một ngàn người bị cao thủ chính phái Đại Phổ giết chết,
thiếu chút nữa thì Kỳ Uyên hạp thất thủ.Tuy nói biên quân Tề quốc lúc
sau đã ổn định cục diện lại, biên quân Đại Phổ không cách nào tiến thêm
được nữa, nhưng không biết đã có bao nhiêu võ giả Tề Quốc xâm nhập được
vào bên trong.
Vốn thành Trường Di đã bị thiết kỵ Man tộc tàn sát thành tử địa, sau đó Kỳ Uyên Hạp thiếu chút nữa đã thất thủ, hoàng thất Tề Quốc nên tức giận mới phải, ít nhất cũng nên phát binh đến Kỳ Uyên
hạp trả thù một phen. Thế nhưng không hiểu sao hoàng đế Tề quốc lại như
quên mất chuyện này, chỉ phân phó biên quân tập trung gia cố bảo vệ
phòng tuyến, không chút dấu hiệu định trả thù Đại phổ cả.
Khi Từ
Ngôn biết được tin tức có rất nhiều cao thủ chính phái Đại Phổ lẻn vào
Tề Quốc từ miệng một vị Thái Bảo, thì chuyện này đã xảy ra một tháng
trước đó rồi.
“Sắp có đại chiến chính tà sao? Có thể vào được bao nhiêu người đây?”
Tuy biết được tin tức hơi trễ, nhưng khi ở một mình, Từ Ngôn lại càng thêm
mong chờ, Thời gian độc lực Ô Anh thảo phát tác ngày càng gần, cho nên
Từ Ngôn càng lo lắng. Hắn hận thiên hạ không thể đại loạn hơn nữa, chính phái thôicòn chưa đủ, tốt nhất bò ra thêm vài con đại yêu nữa, như vậy
mới náo nhiệt nha.