“Ngươi đã gặp chuyện gì mà phải đẩy Tam tỉ ra ngoài cuộc vậy?”
Mai Tam Nương dựa hẳn người trên ghế, sức lực trên người như bị rút sạch,
ngân phiếu trong tay rơi rớt đầy đất. Cái loại sắp xếp ly biệt này của
Từ Ngôn, ngoại trừ họa sát thân liên lụy đến người bên cạnh thì căn bản
không còn khả năng nào khác.
”Tam tỷ vô dụng, không giúp được đệ. Tiểu tử thối, đệ không được chết, ngàn vạn lần không thể chết được a....”
Tiểu viện yên tĩnh vang lên tiếng nức nở kéo dài cực lâu. Tiếng pháo lác đác ngoài cửa sổ của bọn trẻ nghịch ngợm không đợi được đến lúc giao thừa
đã đốt lên. Đêm giao thừa náo nhiệt lác đác tiếng pháo vang mãi cho đến
từng tràng pháo kéo dài, rồi mới đến pháo hoa đầy trời.
Từng
tràng pháo đì đùng vang khắp thành Phong Đô. Tòa thành như khoác lên
mình một lớp áo sáng lóng lánh, khắp nơi nhuốm đầy đèn pháo rực rỡ, pháo hoa đủ mọi màu sắc không không ngừng nở bung trên bầu trời.
Đám
Thái Bảo trở về Quỷ Vương Vương môn, cùng ăn một bữa cơm tất niên. Trác
Thiên Ưng không có vẻ hào hứng, chỉ qua loa gắp vài miếng rồi đứng dậy.
Đám Thái Bảo còn lại vẫn cứ cười cười nói nói, tuy có năm Thái Bảo đã
chết nhưng vẫn còn mười người ở đây, qua năm mới chỉ cần một cuộc lôi
đài tỷ thí là nhân số Thái Bảo lại được đầy đủ như cũ.
Thái Bảo quỷ vương môn căn bản không có bao nhiêu người sống thọ, vài người chết thì có mấy ai để tâm chứ?
Nửa đêm thành Phong Đô vẫn rực rỡ pháo hoa. Từ Ngôn trở lại chỗ ở của mình, hắn mở cửa sổ nhìn ngắm phần trời đêm phía xa xa. Bầu trời tối đen như
mực lại bị nhuộm bởi ánh sáng đủ màu sắc rực rỡ của pháo hoa, tựa như
một góc của vòm trời được lực lượng thần minh nhen nhóm.
Qua ngày mai Từ Ngôn đã mười bảy tuổi. Thiếu niên mười bảy tuổi được coi là
trưởng thành nhưng hắn vẫn cứ phát hạ nguyện vọng trước đêm giao thừa
như những năm trước.
Trước kia tại Thừa Vân quan, mỗi khi đến lễ
mừng năm mới, lão đạo sĩ đều hỏi Từ Ngôn có nguyện vọng gì. Vì vậy trong mười mấy năm qua, tiểu đạo sĩ nho nhỏ được đặt ra rất nhiều nguyện
vọng, có mau lớn lên một chút, có sống lâu trăm tuổi, có ăn uống được
nhiều hơn, cũng có vui vẻ thoải mái nữa.
Từ Ngôn đã đặt ra rất
nhiều loại nguyện vọng. Hắn không quan tâm có thể thực hiện được hay
không. Là con người, nói chung cũng nên có mơ ước, bằng không thì cuộc
sống chẳng phải sẽ không có tinh thần sao?
Nhưng mười bảy năm qua, không có năm nào Từ Ngôn lại chờ đợi, lại mong mỏi nguyện vọng của mình thành sự thật như vậy.
Đêm tối đen, điểm thêm từng ánh pháo hoa rực rỡ, thiếu niên thanh tú nhắm
hai mắt đặt ra nguyện vọng đầu năm cho mình. Năm nay nguyện vọng của hắn có chút đặc biệt, cũng có chút vô tình.
Năm nay nhất định phải giết nhiều người hơn so với năm trước, phải rất nhiều!
”Để xem ai chết trước ai, Trác Thiên Ưng...”
Tiếng cửa sổ được chậm rãi kéo xuống, còn có giọng nói nhỏ vang lên trong bầu trời đêm. Ván cờ, đã bắt đầu khai cuộc.
Năm tới, Quỷ Vương môn càng trở nên bận rộn hơn. Mấy cửa hàng bị cưỡng ép
thu mua cần rất nhiều người quản lý, mà việc buôn bán liên quan đến
những cửa hàng cũng phải được khai thông. Do vậy các Đường khẩu Quỷ
Vương môn ở Tề quốc bắt đầu trắng trợn tuyển nhận môn đồ. Lợi tức hàng
năm của đệ tử tục gia từ năm mươi lượng tăng lên thành tám mươi hai
lượng. Nhìn thì tăng ba mươi lượng, nhưng Quỷ Vương môn lại rất thông
minh không đút túi số tiền dư ra, mà để lại cho các Đường khẩu, lấy đó
ban thưởng cho những môn nhân đi theo giúp sức Đường khẩu đó.
Lợi tức của đệ tử tục gia tăng lên, đồng thời chỗ tốt của môn nhân dốc sức
đi theo Đường khẩu càng tăng lên nhiều nữa. Cho nên những tên đệ tử tục
gia vốn lúc đầu chỉ định ngồi trong nhà đều đỏ cả mắt lên, tên nào tên
nấy đều tình nguyện dốc sức đi theo Đường khẩu, không có bao nhiêu kẻ
nguyện ý bỏ ra tám mươi hai lượng bạc ròng hàng năm cả
Chỉ một
cải biến đã khiến môn nhân ở các Đường khẩu Quỷ Vương môn gia tăng mạnh
mẽ, cho thấy tâm cơ của Trác Thiên Ưng thâm sâu vô cùng.Không chỉ có
Đường khẩu bận rộn, đám Thái Bảo cũng bận bịu chuẩn bị tổ chức Lôi đài.
Hôm nay chỉ có mười hai vị Thái Bảo, thiếu sáu người thì không xong, cần phải nhanh chóng bổ sung nhân số để phù hợp với cái danh xưng thập bát
Thái Bảo nữa chứ.
Luận võ trọng tuyển Thái Bảo được xác định vào ngày mười lăm tháng giêng.
Hôm nay thành Phong đô có muôn người đổ xô ra đường, một mạch từ sáng sớm
đến hoàng hôn mới chỉ lựa chọn ra được bốn vị Thái Bảo, còn hai vị trí
phải đợi đến ngày mai so tài tiếp.
Mười hai vị Thái bảo còn sống
sót, tọa trấn mười một vị trí trên Lôi đài. Bề mặt Thí Kiếm thạch bia
cao lớn có tới hơn một trăm vết kiếm, những trận thi đấu đặc sắc của đủ
loại cao thủ khiến cho dân chúng toàn thành Phong Đô hoa mắt mê người.
Tràng cảnh còn náo nhiệt hơn đoàn hát hí kịch lớn gấp trăm lần.
Từ Ngôn không đi qua thành Phong đô mà nằm ngáy o o trong viện tử của
mình. Từ lúc bước qua năm mới, hắn càng trở nên lười biếng hơn nữa.
Chỉ là chọn Thái Bảo mà thôi, Từ Ngôn không muốn tham gia trò náo nhiệt
này. Dù sao trong mắt hắn, đám Thái Bảo kia sớm muộn gì cũng đều là
người chết, nhìn hay không nhìn có tác dụng gì nữa đâu? Kẻ nào đoạt được vị trí Thái Bảo thì tính là kẻ đó không may, nếu đã tự mình nhảy vào hố lửa này, coi như đợi đến lúc đồng quy vu tận đi vậy.
Sau khi đốt cháy Mai Hương lâu, chuyện tình Mai Hương lâu xem như đã xử lý xong
xuôi, mối lo lắng duy nhất trong lòng Từ Ngôn hoàn toàn được triệt tiêu.
Chỉ cần quan hệ giữa hắn và Mai Tam Nương bị chặt đứt, khi đó bản thân hắn
gặp chuyện không may sẽ không liên lụy đến Tam tỷ của hắn. Về phần trục
xuất một nhà Mai gia, không phải vì Từ Ngôn ghi hận Mai gia, mà vì hắn
đã muốn đốt cháy Mai Hương lầu, Mai gia ở lại thành Phong Đô mà không có thân phận Thái Bảo mười bảy che chở thì thật sự chỉ có chờ chết. Đuổi
một nhà Mai gia ra khỏi thành Phong Đô cũng coi như hắn nghĩ tình Mai
Tam Nương mà cứu bọn họ một mạng. Cho dù người ta không cảm kích, thậm
chí sẽ ghi hận cả đời thì Từ Ngôn cũng không quan tâm để ý
Tiểu
Hắc được để lại tại Mai Hương lâu, tất cả ngân phiếu trên người cũng đều để lại cho Mai Tam Nương. Lúc này thật sự Từ Ngôn là người đã trắng
tay, coi như chân đã cởi bỏ giày, không sợ đám đi giày kia rồi.
Mỗi ngày ăn uống, ngủ nghỉ đã thành thói quen không thay đổi của Từ Ngôn.
Ngoại trừ càng ngày càng đọc nhiều sách ra thì vị Thái Bảo thứ mười bảy
hắn không lộ chút thu hút nào trong Quỷ Vương môn cả.
Ở tàng thư
đã không còn bí tịch võ công nào để hắn đọc nữa, vì vậy hắn bắt đầu thu
thập tất cả các thư tịch trong sơn trang. Cũng may Từ Ngôn không kén
chọn, chỉ cần là chữ thì hắn đều thích đọc cả.
Quỷ Vương môn to
lớn như vậy, cho dù là tổng đà tà phái thì các loại thư tịch cũng không
thiếu, thậm chí có một vài tòa nhà còn bày biện hơn vạn quyển thư tịch
bên trong. Tất cả mọi người trong Quỷ Vương môn đều biết đến sở thích
của Thái Bảo thứ mười bảy, nhưng không ai biết Từ Ngôn không chỉ đọc
sách, mà hắn còn tìm kiếm lấy tin tức của một loại hoa sen vô cùng thưa
thớt.
Chỉ cần có thể tìm được lại xuất xứ loại hoa sen này, Từ Ngôn thân hãm sâu trong tử địa mới có cơ hội khởi tử hồi sinh.
Ngư Vĩ liên, là kỳ hoa dị thảo duy nhất giải được độc lực của Ô Anh thảo!
Nó giống như đuôi cá trôi nổi trong đầm nước, một mảnh vây cá, một mảnh
khói mù. Thế nhân chỉ biết đó là một đóa hoa, mà không biết nó là một
đóa sen có thể sánh ngang với thần tiên.
Nhớ lại lão đạo sĩ cười
híp mắt khi nói về sự kỳ lạ của Ngư Vĩ liên, đáy mắt lạnh như băng của
Từ Ngôn như bị hòa tan đi vài phần.
Lão đạo sĩ như thầy như cha,
cũng là thân nhân duy nhất của Từ Ngôn. Từ Đạo Viễn dạy cho Từ Ngôn biết rất nhiều tri thức về hoa cỏ khiến hắn có thể dễ dàng phân biệt độc
thảo như người trong nghề. Hắn biết rõ độc của Ô Anh thảo chỉ có Ngư Vĩ
liên mới giải được. Đáng tiếc, hắn lại không biết ở đâu có loại hoa sen
kỳ lạ này.
Từ Ngôn lật giở một lượng lớn thư tịch vì muốn tìm tung tích của Ngư Vĩ liên. Tiếc là hắn vẫn không thu hoạch được gì cả.
Từ Ngôn khép lại trang sách trong tay, ngáp dài một cái. Nhìn bộ dạng lười biếng của hắn, nữ tử che miệng cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Ngôn Thái
Bảo, hôm nay còn cần Thanh Vũ ngồi ăn cơm cùng ngài nữa không?”