Dịch giả: archnguyen1984
Quan hệ thông gia không
đáng sợ, cưới vợ nạp phi cũng không phải việc nguy hiểm gì. Điều khiến
Từ Ngôn cảm thấy lo lắng là tình cảnh sau này của Trác Thiếu Vũ.
Nếu ví chính phái là một đám trâu rừng thì tà phái chính là đám sói hoang.
Hai đàn chiến đấu, đàn sói chưa chắc ăn hết được trâu rừng, và trâu rừng cũng giẫm chết không ít đầu sói. Nếu đem một đầu sói hoang đặt giữa bầy trâu, dù nó không bị giẫm chết thì cả ngày ở giữa bầy trâu thì không
biết là sẽ ăn thịt hay ăn cỏ?
Cứ tưởng tượng cô lang lọt vào giữa bầy trâu rừng, chỉ cần nhe nanh là sẽ có một đám sừng trâu chìa ra là
Từ Ngôn không khỏi cười lên hắc hắc.
Dù sao hắn cũng mới là một
thiếu niên mười sáu tuổi, không tránh khỏi nghĩ tới mấy cảnh tượng kỳ
quái. Hắn nghĩ cảnh cô lang lọt giữa đàn trâu, rời đi không được dù phải ăn thức ăn là cỏ. Cảnh tượng thú vị ấy không bao lâu sau liền biến
thành vũng đầm lầy, dù là cô lang hay đàn trâu cũng đều bị hãm vào. Cảnh tượng biến đổi khiến Từ Ngôn cả kinh, không dám tưởng tượng tiếp, sau
đó thở dài.
Hiện giờ hắn cũng đang ở trong một vũng bùn, thoát ra đi vào đều không được. Hắn mất khá nhiều công sức mới thu được những
tin tức ấy, tiếc là lại không có tác dụng gì với hắn.
Trừ phi
toàn bộ Thái bảo đều chết cả thì Từ Ngôn mới có cơ hội thay thế Trác
Thiếu Vũ đi tới Đại Phổ ở rể. Cơ hội này dù sao vẫn được coi là thời cơ
tốt nhất. Đáng tiếc, đám Thái Bảo tên nào cũng tinh thần sáng láng, so
với Từ Ngôn thì đều là sinh long hoạt hổ, còn lâu mới chết được.
Tin tức về quan hệ thông gia đã vô dụng, Từ Ngôn chỉ có thể dựa vào nhiệm vụ kế tiếp tại Quỷ Vương Môn.
Yến Lâm Chử tự mình đến đây, mang theo mật chỉ của hoàng đế. Thoạt nhìn thì quan hệ giữa Quỷ Vương Môn và hoàng thất Tề Quốc tuyệt không phải
chuyện đùa. Quỷ Vương Môn là tà phái đứng đầu, hoàng thất tất nhiên muốn biến đó thành lực lượng mà mình có thể vận dụng.
Man di tàn sát
sáu thị trấn nhỏ ở biên cảnh Tề Quốc. Những nơi chúng đi qua gà chó đều
không tha. Loại khiêu chiến này đã động chậm tới uy nghiêm của hoàng đế, tất nhiên phải phái đại quân ra nghênh tiếp. Đừng nhìn Phong Đô Thành
chỉ có vài vạn người, toàn bộ Tề Quốc không chỉ có một tòa Phong Đô, tạo trấn trong những đại thành này còn có rất nhiều chư hầu, mỗi chư hầu
phái ra một vạn quân, tập trung lại sẽ hình thành một con số không nhỏ.
Kết hợp lực lượng này với biên quân, hoàng thất muốn dùng một đòn mà
tiêu diệt kẻ thù.
Đối phó với đại quân bên ngoài, khó khăn nhưng
có đủ lực lượng là được. Đối phó với nội ứng trong nước mới là chuyện
khó. Ở thời điểm này, đám môn phái giang hồ làm công nhân lót đường là
thích hợp nhất.
Quả nhiên, ngày hôm sau Từ Ngôn nhận lệnh liên
tiếp, mười tám vị Thái Bảo chuẩn bị, lúc nào cũng có thể lên đường. Đệ
tử của ba mươi sáu đường khẩu đều bị đưa ra ngoài, tỏa đi bốn phía tìm
hiểu tin tức đám man di lọt vào Tề Quốc. Chỉ cần thu được tin tức, an
toàn trở về sơn trang, mười tám vị Thái Bảo sẽ cùng các Đường chủ tiến
lên tiêu diệt.
Lúc này, không chỉ Quỷ Vương Môn phải ra sức, ngay cả Tà Phiến Môn cũng phải xuất nhân lực. Hai đại tà phái ra lệnh, gần
như toàn bộ người trong gian hồ Tề quốc đều phải hành động.
Lực
lượng Quỷ Vương Môn mạnh mẽ đến thế nào Từ Ngôn cũng không rõ ràng lắm.
Hắn chỉ biết là không đến năm ngày đã có tin tức về đám man di truyền về sơn trang.
Năm ngày này Từ Ngôn đóng cửa không ra ngoài, cả ngày chỉ đọc sách, ăn cơm. Trác Thiên Ưng cũng không qua lại đủ thấy Môn chủ đã bỏ qua, buông tha cho vị Thái Bảo thứ mười bảy là hắn, cũng là mang
Từ Ngôn hắn nuôi cho béo rồi mới giết. Dương Nhất, Thái Bảo thứ mười tám cũng vui vẻ, chỉ trừ lúc nhìn thấy Từ Ngôn thì ánh mắt trở nên âm trầm, còn người bình thường nhìn vào không ai nghĩ hắn bị thương chứ đừng nói tới chuyện đã bị người ta ăn hết.
Chẳng lẽ mình suy đoán sai?
Thêm một lần các vị Thái Bảo gặp nhau, Từ Ngôn thấy Dương Nhất không tổn hao một cọng tóc nào, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Phỏng đoán của hắn có thể sai lầm nhưng tin tức ăn người ma quỷ này là Từ
Ngôn nghe từ miệng Văn Thái Bảo. Tuy chuyện ma quỷ chưa hẳn có thể tin
hoàn toàn nhưng Quỷ hồng tiêu tán khi bị siêu độ kia không cần phải nói
láo mới đúng.Không nghĩ ra lý do vì sao Trác Thiên ưng phản đối chuyện
ra tay với Dương Nhất, Từ Ngôn chỉ có thể tập trung vào việc ra ngoài
giết man di. Có lẽ khi hắn trở về cũng là lúc Dương Nhất biến mất.
Chỉ năm ngày trôi qua mà đám giang hồ Tề Quốc đã có thể lấy được tin tức
địch nhân, loại năng lực này quả thực kinh người. Tốc độ xuất động của
Quỷ Vương Môn còn nhanh hơn, không cần sử dụng xe thuyền gì, dù là Thái
Bảo cũng lập tức cưỡi ngựa xuất phát.
Ngựa của Thái Bảo tất nhiên là ngựa tốt, đều là thiên lý mã ngày đi tám trăm dặm.
Cao thủ chân chính Quỷ Vương Môn cưỡi ngựa đi nhanh, đám võ giả đi sau cũng không có ai tầm thường, tất cả đều là võ giả Tiên thiên. Đội ngũ mấy
trăm người rời khỏi sơn trang như nước lũ, ở cách đó không xa lại chia
làm hai đường. Một đường hướng Nam do Đại Thái Bảo đẫn đầu, một đội
hướng về phía Tây do Nhị Thái Bảo dẫn đội.
Chia ra hai đường tức
là địch nhân bị phát hiện không chỉ có một nơi. Từ Ngôn bị bố trí vào
đội hình của nhị Thái Bảo. Hắn vừa phi ngựa chạy gấp, vừa mắng thầm Trác Thiếu Vũ trong bụng.
Lúc ra cửa, Trác Thiếu Vũ mang Dương Nhất
và Từ Ngôn phân vào hai đội khác nhau. Lúc ấy Từ Ngôn còn cao hứng vì so ra thì xem ra Dương ca còn dễ đối phó hơn so với Trác Thiếu Vũ. Ở giữa
đường, cơ hội để hắn chạy trốn hoặc giả chết là không không nhỏ, nhưng
Trác Thiếu Vũ lại còn dặn dò vị nhị Thái Bảo kia một câu: ngàn vạn lần
phải chiếu cố tốt cho đệ đệ thập thất làm cho Nhị Thái Bảo không khỏi
nhìn chằm chằm vào hắn.
“Âm hồn bất tán…”
Từ Ngôn mắng
thầm cha con Trác gia. Hắn hiển lộ thực lực tứ mạch xem ra cũng chỉ trì
hoãn được sát ý của Trác Thiên Ưng mà thôi. Trong mắt đối phương, Từ
Ngôn đã trở thành miếng thịt ngon lành rồi.
“Muốn ăn thịt thì đi chính phái mà tìm chứ, nào có chuyện đặt chủ ý lên con mình? Hổ dữ còn không ăn thịt con nữa là…”
Oán thán Trác Thiên Ưng là tàn nhẫn, Từ Ngôn quét mắt nhìn tám vị Thái Bảo
đi trước. Hắn suy tư, biết là mình hắn không thể một hơi làm thịt tất cả đám Thái Bảo này.
Tiếng vó ngựa vang lên sau lưng gạt bỏ đi ý định giết người diệt khẩu của Từ Ngôn.
Tám vị Thái Bảo, trong đó bốn người có thực lực tứ mạch. Dẫu Từ Ngôn có
diệt sát được tám người này, sau lưng họ vẫn còn mấy trăm cao thủ Tiên
thiên, chỉ sợ Trác Thiên Ưng với tu vi Trúc Cơ cũng không có cách nào
giết sạch trong một hơi.
Chỉ cần có một người còn sống, Từ Ngôn
khó mà sống bình an sau này. Trước kia hắn chỉ kiêng kỵ bị Quỷ Vương Môn đuổi giết nhưng sau khi gia nhập vào môn phái này rồi, Từ Ngôn có cảm
giác sau lưng Quỷ Vương Môn còn có thế lực khổng lồ hơn tồn tại.
Quỷ Vương Môn không chọc được, cũng không thể trêu vào. Hắn chỉ là tiểu đạo sĩ ở Thừa Vân Quan, còn chưa có thực lực hô mưa gọi gió.
Mang
theo tinh thần không yên, Từ Ngôn có cảm giác mình như một cánh bèo trôi theo sóng biển không thể tự điều chỉnh hướng đi của mình.
“Tùy thời mà hành động thôi.” Từ NGôn chỉ có thể an ủi chính mình.
Lộ trình ba ngàn dặm chỉ đi mất hai ngày đêm. Lúc này, đoàn người đã tới
một thôn xóm bình thường tên là Lý gia thôn. Thôn trang này được bao
quanh bởi những dãy núi, là nơi che dấu đám man di khiến người ta nghe
tới là sợ vỡ mật. Đám người từ Tuyết Sơn cho đến Man tộc, dùng thời gian bảy năm, lấy gót sắt đạp nát nửa số quốc gia trên vùng đất Thiên Nam
này!