Trận đấu đã xong, Dương Nhất ném trường kiếm đi, lộ vẻ tiếc nuối và cô đơn, miễn cưỡng nở nụ cười chúc mừng thập thất đại
ca thắng lợi. Từ Ngôn cũng không kiệm lời tán dương người đệ đệ này võ
dũng hơn người.
Cũng là lấy lòng nhau mà thôi. Sau khi hai người thi đấu xong, trong
đại sảnh, Yến Lâm Chử đã cáo từ, đứng dậy hành lễ. Từ Ngôn tận mắt thấy
Trác Thiếu Vũ dâng lên một phần lễ hậu, chính là đầu Ngân Quan Xà ở Mã
Vương trấn Đông Giao lúc trước.
“Chỉ là uống mấy chén rượu, hiền chất sao phải khách khí như thế? Phụ thân ngươi sắp tới Hư Đan rồi, chỉ cần Hư Đan đại thành, lấy miếng ngân quan này luyện chế thành đan dược là dùng được, đưa cho một Hầu gia nho nhỏ như ta thật là lãng phí.”
Yến Lâm Chử nói xong, ánh mắt cũng không rời khỏi hộp gỗ chứa ngân quan, nét tươi cười cũng không được thoải mái cho lắm.
Trác Thiên Ưng đứng bên cười mà không nói. Trác Thiếu Vũ vội nói thay cha. “Săn giết Ngân Quan xà vốn là công lao của Yến tướng quân, ngài
đừng quên, Quỷ Vương Môn chúng ta là thay Phong Đô Thành xuất binh mã,
cho nên Ngân Quan tự nhiên phải là chiến lợi phẩm của tướng quân mới
đúng.”
“Ha ha…, đại Thái bảo ngày càng biết nói chuyện! Thiên Ưng à, có hậu
bối như thế này, Trác gia các ngươi có người duy trì rồi.” Yến Lâm Chử
gật đầu, cười lớn.
“Những năm vừa rồi, Thiếu Vũ lịch lãm, rèn luyện cũng là không uổng phí, nhưng cũng còn kèm xa mới thực sự thành tài.”
Trác Thiên Ưng khách khí nói. “Yến huynh tu luyện Thanh Nguyên Kiếm
Pháp, chắc đã tới điểm mấu chốt. Miếng ngân quan này có thể không đổi
được một hạt Bá Nguyên Đan nhưng cũng là một phần tâm ý của mỗ. Cầu chúc Yến huynh sớm ngày tu thành Thanh Nguyên Kiếm Pháp, đạt tới Hư Đan chi
cảnh.”
“Ý tốt của Thiên Ưng ta không từ chối nữa.” Yến Lâm Chử nhận lấy Ngân Quan, thở dài một tiếng nói. “Thiên Ưng, ta và ngươi đều lớn tuổi rồi,
Hư Đan chi cảnh còn ở xa không biết bao nhiêu, con đường tu hành thật là gian nan…”
Cảm khái xong, Yến Lâm Chử rời khỏi Quỷ Vương Môn, các Thái Bảo cũng
lục tục trở lại vị trí của mình. Mặt trời lặn xuống phía Tây, trong đại
sảnh ánh sáng lờ mờ.
“Cha, Từ Ngôn đã phá vỡ tứ mạch, chân khí của hắn tất nhiên càng tinh thuần, tối nay không phải…”
“Không cần, hãy giữ lại tên Thập Thất này. Mới mười sáu tuổi đã có
thể phá vỡ tứ mạch, chừng hai mươi tuổi là có thể phá vỡ ngũ mạch. Chờ
thêm vài năm thôi, vi phụ sắp nhập Thổ, chỉ cần hắn đạt tới Tiên Thiên
ngũ mạch, Trác Thiên Ưng ta cũng sẽ đạt tới Hư Đan đại thành!”
Ánh sáng lờ mờ bao phủ hai cha con đang nhỏ to tính toán mà người
ngoài không ai hay biết. Ở những tà phái như thế này, trong mắt của thủ
lĩnh, dù là môn nhân hay đám Thái Bảo thì cũng chỉ là công cụ phục vụ
mục đích cá nhân mà thôi, lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Trở lại nơi ở của mình, Từ Ngôn cau mày từ nhủ. “Thanh Nguyên Kiếm
Pháp! Người tu hành còn tu luyện vũ kỹ sao? Chẳng lẽ tu luyện Thanh
Nguyên Kiếm Pháp còn cần tới Bá Nguyên Đan phụ trợ? Bá Nguyên Đan là đan dược gì? Chẳng lẽ còn trân quý hơn Trúc Cơ Đan?”
Trác Thiên Ưng và Yến Lâm Chử bàn luận mà không để ý tới đám Thái Bảo nên Từ Ngôn nghe được khá rõ. Mặc dù Trác Thiên Ưng không nói rõ Thanh
Nguyên Kiếm Pháp liên quan thế nào tới Bá Nguyên Đan, nhưng người có tâm trí đều nhận ra được, hai thứ này tất nhiên có liên quan sâu với nhau.
Yến Lâm Chử là tu hành giả đạt tới Trúc Cơ cảnh. Năng lực của người
tu hành Từ Ngôn cũng không rõ rằng lắm, hắn cũng chỉ là hiếu kỳ với Bá
Nguyên Đan và Thanh Nguyên Kiếm Pháp chứ không để trong lòng. Mãi tới
đêm khuya, Từ Ngôn vẫn còn lẩm bẩm trong lòng, đôi lúc lại nhíu mày trầm tư.
Qua hơn nửa thiên suy đi tính lại, lại có thêm trí nhớ rất tốt, rốt
cuộc Từ Ngôn cũng nhận ra Trác Thiên Ưng và Yến Lâm Chử bày ra trò này
để tránh sự chú ý của mấy vị Thái Bảo vào câu chuyện của mình.
“Quan hệ thông gia?”
Đôi hàng lông mày thanh tú hơi nhíu, Từ Ngôn cứ ngỡ sẽ biết được tin
tức trọng yếu nào đó, không ngờ chỉ là tin tức thông gia nhàm chán.
Từ câu chuyện hai người họ bàn luận, Từ Ngôn biết được tin tức về một mối quan hệ thông gia, hơn nữa không phải một mà là hai đôi.
Một đằng là hoàng thất Tề Quốc và Phổ Quốc, một đằng là hai đại môn
phái võ lâm của hai nước, cũng là chính phái đứng đầu hai nước này.
Dù Từ Ngôn cố gắng nhớ lại hình dáng miệng hai người khi phát âm
nhưng vì Dương Nhất khiêu chiến làm hắn không thấy rõ toàn bộ nội dung
hai người trao đổi, vì thế mà chỉ nắm được sơ bộ nội dung.
Yến Lâm Chử từng đề cập tới Thái tử của Tề Quốc, như là vị Thái tử
này qua sang năm sẽ nạp phi, mà người vị Thái tử này lựa chọn chính là
trưởng công chúa của Phổ Quốc.
Quan hệ thông gia giữ hai quốc gia không phải chuyện mới lạ. Mười sáu nước ở Thiên Nam thường xuyên xuất hiện loại chuyện này, vì quan hệ
đồng minh mà kết thông gia. Nhưng quan hệ thông gia kiểu này vẫn là một
tín hiệu nguy hiểm.
Hai nước Tề Phổ đối địch đã nhiều đời, chính tà giang hồ hai nước
cũng phân tách rõ ràng, từ đó mà thấy mối thù nghịch sâu nặng bao nhiêu. Hơn nữa, hai nước Tề Phổ gần trăm năm nay chưa từng có quan hệ thông
gia, bây giờ đột nhiên xuất hiện, chỉ có thể là vì một vấn đề.
Xuất hiện cừu địch của cả hai nước, khiến hai nước vốn đối nghịch phải kết làm đồng minh để kháng lại.
Việc này không quá khó đoán. Những năm gần đây, quá nửa trong mười
sáu nước ở Thiên nam đã chìm trong đại nạn. Vô số đại yêu xuất hiện đại
náo các nước, cũng nghe đồn có dị tộc xuất hiện tại Thiên Nam, vì chinh
phạt mười sáu nước mà không tiếc ác chiến. Còn có tin đồn Long vương ở
Thông Thiên Hà tức giận, dâng nước nhấn chìm Thiên Nam, nhưng mấy tin
đồn loại này rõ ràng chỉ là giả. Thông Thiên Hà lũ lụt, nước đầu tiên bị nhấn chìm là Tề Quốc, sau đó mới tới các nước khác. Tề Quốc chẳng hao
tổn một cọng lông tóc gì thì lũ lụt ở chỗ nào?
Tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn, chưa chắc là không có lửa thì
không có khói. Ít nhất, việc nghe đồn có dị tộc xuất hiện có vẻ thực tế
hơn. Man di mà Yến Lâm Chử nhắc tới cũng chứng minh kẻ thù đến từ dị
tộc. Cũng chỉ có dị tộc cường đại xuất hiện mới có thể khiến cho hai
nước Tề Phổ liên minh với nhau bằng thứ quan hệ thông gia này.
Những công chúa, Thái tử kia Từ Ngôn không có hứng thú tìm hiểu kỹ, điều khiến hắn hứng thú chính là hôn sự của Trác Thiếu Vũ.
Thái tử Tề Quốc cưới trưởng công chúa của Phổ Quốc, việc này đại biểu cho một phần khế ước giữa hai quốc gia, lại thông gia giữa hai môn phái của hai nước chính là thứ đảm bảo tiếp theo cho quan hệ liên minh. Chỉ
cần hai môn phái đứng đầu hai nước kết thành thông gia, không chỉ hoàng
tộc hai nước buộc chặt, mà võ lâm cũng liên minh trói buộc, lúc đối phó
cường địch không sợ đối phương không cử nhân lực tới.
Tin tức được phân tích tới mức này đã là cực hạn của Từ Ngôn rồi.
Thực ra thì việc liên minh, quan hệ thông gia giữa hoàng tộc hai nước,
giữa hai môn phái của hai nước đều không liên quan tới hắn. Lẽ ra hắn
không cần để tâm mới đúng, nhưng nhớ tới hôn sự của đại Thái Bảo Quỷ
Vương Môn là hắn lại không khỏi bật cười.
Người ta nạp phi là lấy về nhà mình, còn vị đại Thái Bảo này lại phải đi ở rể!
Chắc là nam đinh ở Tề Quốc quá nhiều, nghe nói hoàng tử hoàng thất
cũng cả đàn, công chúa thì lại không có mấy. Trưởng công chúa giờ mới
bảy tuổi, khoảng cách lập gia đình còn xa. Nhưng ở Quỷ Vương Môn này,
Trác Thiên Ưng chỉ có Trác Thiếu Vũ là con trai, không biết vị môn chủ
này thấy được chỗ tốt gì ở chính phái mà lại để con trai độc nhất của
mình sang ở rể bên đó.
Một vị Thái Bảo của tà phái chịu đi ở rể nơi địa bàn của chính phái, chỉ nghĩ thôi Từ Ngôn đã thấy sợ rồi.