Vừa lúc Từ Ngôn trốn vào trong Thiên lao, toàn bộ
kinh thành đều truyền khắp câu chuyện Thiên Môn hầu phế bỏ tiểu công tử
Hứa gia. Lúc Hứa gia đến tìm Hứa Kính Chi ở tiệm bán thuốc còn thiếu
chút nữa đã không nhận ra tiểu công tử Hứa gia.
Thiếu gia Hứa gia phong độ nhẹ nhàng bị người ta đánh thừa sống thiếu chết không nói, còn bị phế mất đường con cháu. Loại tin tức oanh động
này truyền bá ra, tức thì toàn bộ kinh thành không người không biết.
Hứa gia dĩ nhiên bùng nổ. Gia chủ Hứa Chí Khanh tự mình đến Bàng gia
vấn tội, thề phải phế bỏ mệnh căn tử của Từ Ngôn, báo thù thay cho hậu
bối nhà mình.
Đối mặt với Hứa gia khí thế hùng hổ, Bàng Vạn Lý không rõ làm sao,
nhất thời nghi hoặc khó hiểu. Lão không biết vì sao Từ Ngôn lại phát
điên, tìm đến Hứa Kính Chi gây phiền toái. Mãi đến khi Bàng Thiếu Thành
vội vàng từ ngoài thành trở về, lão mới biết con gái mình suýt nữa mất
tấm thân trong sạch.
Cho nên Hứa gia đã bị gạt qua một bên, không người đón tiếp ở ngoài
sảnh, còn Bàng Vạn Lý phất tay áo bỏ đi. Lão là chủ nhân của cả gia tộc, là chủ nhân của Tiền tông hiện nay, vậy mà dám đánh chủ ý đến con gái
lão, đủ thấy Hứa gia hung hăng ngang ngược đến mức nào rồi?
Không nói thêm tiếng nào, hai nhà Bàng Hứa đầy bực bội tản đi. Từ
Ngôn căn bản không quay về, Hứa Chí Khanh có muốn báo thù cũng không tìm thấy chính chủ.
Bàng Thiếu Thành báo cáo nguyên do với phụ thân xong, lập tức đi vào
hậu trạch bái kiến tổ mẫu. Nhìn thấy trưởng bối nhà mình, Bàng Thiếu
Thành là kêu rên một tiếng, dập đầu bái lạy, miệng hô lão tổ tông cứu
mạng, cô gia Bàng gia khó giữ được tính mạng rồi.
Lão thái quân cười ha hả nhìn Bàng Thiếu Thành, không nói giúp Từ
Ngôn, cũng không nói không giúp. Ngồi nghe nói dòng dài việc nhà một
lúc, Bàng Thiếu Thành bất đắc dĩ, đành phải cáo lui trước.
Đối mặt lão thái thái lải nhải, Bàng Thiếu Thành không chịu được.
Bàng Thiếu Thành đi rồi, Bàng Vạn Lý xuất hiện trước mặt Bàng Phi Yến
“Tổ mẫu, người xem qua, Bàng gia chúng ta nên ứng phó với chuyện của
Từ Ngôn như thế nào?” Giọng điệu Bàng Vạn Lý thập phần tôn kính, cúi đầu hỏi vị trưởng bối mạnh nhất trong nhà.
Bàng Phi Yến là tổ mẫu của Bàng Vạn Lý, cũng thuộc huyết mạch dòng
chính Bàng gia, không phải là dòng phụ. Phải biết Bàng gia truyền thừa
đã lâu, chi nhánh rất rộng, những người kết hôn thành dòng Bàng thị
trong dòng họ có rất nhiều.
Bàng Vạn Lý thật ra cũng có chút hảo cảm với Từ Ngôn. Nhưng nói cho
cùng, thân phận Từ Ngôn là con tin của Tề quốc, vì một con tin mà hoàn
toàn đối nghịch lại với Hứa gia không được lợi ích gì cả. Chẳng qua Bàng Vạn Lý biết Từ Ngôn là vì Bàng Hồng Nguyệt mà đánh đập Hứa Kính Chi tàn nhẫn, cho nên lão không thể ngồi yên không để ý đến. Thế nhưng trở mặt
với Hứa gia không phải chỉ một vị gia chủ này có thể quyết định được,
cho nên lão mới xin chỉ thị của lão tổ tông.
“Cứ ngồi xem kỳ biến đi.”
Bàng Phi Yến vẫn một bộ cười mỉm như cũ, nói: “Tiểu tử kia rất thú
vị. Thiếu Thành và Hồng Nguyệt suýt thua trong tay tiểu bối Hứa gia, hắn làm thế nào phát hiện ra manh mối? Đến lão thân cũng không biết người
bên Hứa gia dùng Ẩn Thân phù, làm thế nào hắn phát hiện ra?”
“Hắn” trong lời Bàng Phi Yến, tất nhiên là chỉ Từ Ngôn. Bàng Vạn Lý
và Bàng Thiếu Thành đầy lo lắng nên không nhìn thấy điểm che dấu đáng
ngờ trong chuyện kia, đó là vì sao Từ Ngôn lại nhìn ra được Hứa Kính Chi dù đã dán Ẩn Thân phù lên người.
Nghe thấy lão tổ tông nói vậy, Bàng Vạn Lý mới chợt giật mình. Xem ra lão đã xem thường vị cô gia tiện nghi kia.
“Hắn là Thiên Môn hầu Tề quốc, nếu gây đại họa ở Đại Phổ này. Ngươi
đoán, hắn nên cầu cứu ai đây? Hắn đến đâu tị nạn đây?” Bàng Phi Yến ha
ha cười nói: “Đó là một tên tiểu hoạt đầu, đầy ý xấu trong đầu. Hơn nữa
tiểu hoạt đầu kia hình như thật sự thích Nguyệt Nhi nhà ta rồi. Không
biết Nguyệt Nhi có ưa thích nó hay không nữa, giả giả lại thành thật,
hahaha, ai có thể phân được rõ ràng chứ.”
Bàng Vạn Lý rời khỏi chỗ của lão tổ tông, đã không nghĩ tới giúp hay không giúp Từ Ngôn nữa, mà chỉ nghĩ đến khuê nữ của mình.
Lão lo Bàng Hồng Nguyệt có thể động chân tình với Từ Ngôn. Nếu đôi vợ chồng son kia thật sự nảy sinh tình cảm, lão không rõ bản thân nên cao
hứng hay thương tâm nữa.
Nghiệt duyên, thật đúng là nghiệt duyên a. . .
Nhớ tới thân phận Từ Ngôn, ngày đêm đều phải lo lắng tới tính mạng bản thân, Bàng Vạn Lý không khỏi lo lắng cho nữ nhi mình.
Lão cũng không hi vọng nữ nhi mình trước khi vào tông môn, đã không còn thủ tiết nữa.
***
Hứa phủ.
Hứa Chí Khanh bị người ta đóng cửa miễn tiếp thì giận dữ trở về, mặt bàn bị lão đập tay ầm ầm.
”Bàng gia khinh người quá đáng!”
Hứa Chí Khanh giận dữ, gầm nhẹ trong đại sảnh: “Chẳng lẽ chỉ có Bàng
gia hắn mới có cao thủ Hư Đan sao? Hứa gia ta trong tông môn cũng có
cường giả Hư Đan! Bàng Vạn Lý, cho ngươi thời gian ba ngày, không giao
ra Từ Ngôn, cũng đừng trách Hứa gia ta không niệm tình xưa!”
Hai nhà Bàng Hứa đều ôm đầy tâm sự trong ngày đầu tiên. Vừa tới chạng vạng tối, một tin tức đầy kinh người khác đã lan khắp ngõ nhỏ đường lớn ở kinh thành.
Thiên Môn hầu ẩu đả với tiểu công tử Hứa gia, rồi bị áp giải vào Thiên lao.
Tin tức Từ Ngôn ở Thiên lao là được Trình Dục rải đi. Vị Tả tướng kia cố tình nói cho Hứa gia biết, chuyện Từ Ngôn đang bị quan sai điều tra, Hứa gia ngươi chờ phán quyết là được rồi.
Biết được Từ Ngôn tại Thiên lao, Hứa Chí Khanh thiếu chút nữa bị tức mà chết.
Nếu Từ Ngôn trốn ở Bàng gia, Hứa gia lão tuyệt đối không bỏ qua. Cùng lắm thì kinh động cường giả Hứa gia trong tông môn đem bắt giải Từ Ngôn ra, không cần giết chết, chỉ cần phế kinh mạch và cắt đứt mệnh căn tử
của Từ Ngôn là được. Thế nhưng người ta chạy vào Thiên lao, lão không có cơ hội ra tay.
Lão không dám xông vào Thiên lao. Đừng nhìn bọn họ không sợ Bàng gia, nhưng cho dù bọn họ có mời trưởng bối Hứa gia trong tông môn đến, cũng
không phải là đối thủ của Hoàng tộc Đại Phổ.
Dụng ý của Trình Dục kỳ thật hết sức rõ ràng. Thứ nhất là ngăn chặn
cơn giận của Hứa gia, thứ hai là nhằm tiền trảm hậu tấu. Trước bắt Từ
Ngôn, sau trực tiếp giao chuyện này cho Hoàng đế. Với địa vị Tả tướng
của lão, nói động Hoàng đế bảo vệ Từ Ngôn không khó lắm.
Tin tức Từ Ngôn là người Đại Phổ tuyệt đối không thể tiết lộ, lão là
Tả tướng Đại Phổ càng không thể dùng binh lực trong tay bảo hộ một tên
Hầu gia Tề quốc. Nếu như vậy, Trình Dục lão sẽ phải nhận lấy bút tru
khẩu phạt của đám Ngôn quan kia. Vì kế hoạch này, chỉ có Hoàng Đế hạ
lệnh, có lẽ mới có thể giữ được Từ Ngôn chu toàn.
Vì nhớ ơn cứu cả nhà mình năm đó của tiểu đạo sĩ, Trình Dục coi như
đã cố hết sức. Hôm sau tảo triểu, vị Tả tướng này là người đầu tiên đưa
lên chuyện bảo vệ vị Thiên Môn hầu này. Bởi vì có thân phận con tin,
liên quan tới đồng minh hai nước Tề Phổ nên tuy là chuyện ẩu đả nhỏ,
Hoàng Đế cũng thập phần coi trọng.
Có Tả tướng tận lực bảo vệ, Hoàng Đế nguyên bản cũng muốn bảo vệ
Thiên Môn hầu. Chỉ cần hạ xuống một đạo Thánh chỉ, cho dù Hứa gia phẫn
nộ thế nào, ngoài sáng cũng không dám động đến Từ Ngôn. Thế nhưng lại có người không đồng ý, cho rằng thân phận con tin chỉ cần còn sống là
được, về chuyện có thể sinh con dưỡng cái, có thể tập võ hay không không phải là chuyện lớn.
Đi ngược với ý của Tả tướng, ngoài Quốc sư ra, triều đình không có ai có căn đảm và thân phận này. Kỳ thật Kỷ Hiền căn bản không để Từ Ngôn
trong lòng, chẳng qua phàm sự tình gì khiến Tả tướng tán đồng, vị Quốc
sư gã tất phải cản trở. Đây chính là chuyện đối kháng về chính trị.
Ngươi không cho ta tu kiến Ngọc Long đạo tràng, ta sẽ phá hư ý định bảo trụ Thiên Môn hầu của ngươi.
Có quốc sư ở một bên phản đối, đương kim Hoàng Đế lại bắt đầu do dự
bất định. Toàn bộ buổi tảo triều, căn bản thành trận khẩu chiến bất phân của Trình Dục và Kỷ Hiền.
***
Từ Ngôn nằm trong Thiên lao ngủ ngon giấc cả đêm, không biết vì hắn,
các đại lão khắp nơi đều bày ra hết tất cả vốn liếng. Có người muốn hoàn toàn phế bỏ hắn, có người không ngại bảo vệ hắn, cũng có người lợi dụng tranh giành nhau trong vũng nước đục, cũng có người đỏ mắt muốn bóp
chết hắn.
Người muốn bóp chết hắn, không phải Hứa gia, mà là Lưu Y Thủ đối diện.
“Tiểu tử, hôm nay ngươi không ra khỏi đây…ngươi không ra khỏi đây, thì ta đi ra ngoài!”
Sáng sớm, Lưu Y Thủ không kềm chế được giận dữ, trừng mắt nhìn Từ
Ngôn, ghiến răng nghiến lợi quát: “Có thể nghiến răng nghiến lợi lấy một đêm. Ngươi ngại răng mình chưa đủ sắc nên mài hả? Chờ ăn thịt người hay sao?”