Ở Bàng gia nhiều tháng, Từ Ngôn gần như đã lật giở
khắp các loại thư tịch trong thư phòng Bàng Vạn Lý, chẳng qua lại không
hề tìm thấy chút tin tức về Ngư Vĩ liên.
Nếu không tìm thấy tin tức Ngư Vĩ liên, hắn đành chuẩn bị thu xếp tới đến tìm Bàng Vạn Lý hỏi thẳng. Không nghĩ đến chưa kịp hỏi, bản thân
hắn đã rước lấy một mớ phiền toái.
Cũng may, cạnh Thiên lao có sẵn một vị cao nhân, so ra còn cao hơn cả Bàng Vạn Lý. Bởi vậy, Từ Ngôn không định từ bỏ cơ hội ngon ăn lần này.
Cẩn thận mài mực, đợi hạt nhỏ trong nghiên bị mài thành mực nước hết rồi, Từ Ngôn bắt đầu dạo vài câu khách sao.
“Lão tiên sinh, cao nhân tu hành giới, cũng ưa thích ngồi trong lao tù giống như ngài sao?”
“Nói nhảm, có mấy người ưa thích ngồi trong lao tù? Lão phu trốn vào đây tìm thanh tĩnh.”
“Lão tiên sinh, cao nhân tu hành giới, có phải đều phi thiên độn địa được phải không? Ngài biết bay không?”
“Biết bay là chim chóc, tu hành giả muốn phi thiên độn địa cần phải
có pháp khí mới được. Ngươi nghĩ tu hành giả là thần tiên sao mà nói bay là bay được?”
“Pháp khí mạnh mẽ lắm hay sao? Lão tiên sinh, ngài có pháp khí không? Có thể để ta mở mang kiến thức được không?”
“Có a. Ừm. Cái bức tranh cạnh ngươi kia hoàn toàn đúng là pháp khí
đấy. Đợi khi Sơn Hà Đồ thành quyển, phẩm giai tất vào thượng phẩm.”
Pháp khí được phân chia làm thượng, hạ phẩm. Điểm này Từ Ngôn biết rõ vì phương diện này có rất nhiều thư tịch trong thư phòng Bàng Vạn Lý đề cập qua. Chẳng qua Từ Ngôn không cách nào cảm nhận được, rốt cuộc thì
pháp khí cường đại đến mức nào.
Nghe nói đến vẽ cũng có thể vẽ thành một kiện pháp khí, Từ Ngôn lập
tức ngạc nhiên, nói: “Không phải pháp khí phải luyện chế sao? Làm sao mà vẽ cũng thành được?”
“Một võ giả Tiên Thiên nho nhỏ, biết cái gì?” Lưu Y Thủ khinh thường
hừ mũi: “Linh khí sơ thành, là lúc Trúc Cơ thành. Tiểu tử, ngươi dùng võ phá mạch sao? Đã phá vỡ được mấy mạch rồi?”
”Ngũ mạch.” Lần này Từ Ngôn không ba hoa, mà ăn ngay nói thật.
“Coi như cũng được, tuổi còn nhỏ mà đã mở được Ngũ mạch, xem như cảnh giới Tông sư ở trong tầm tay.” Lưu Y Thủ khẽ gật đầu, nói: “Dùng võ phá mạch, hoàn toàn chính xác có thể đạt tới Trúc Cơ cảnh. Chẳng qua ngưng
tụ Linh khí không chỉ có võ giả Tiên Thiên. Như lão phu dùng họa dưỡng
khí, lấy khí thành linh, cuối cùng trở thành tu hành giả.”
Đại thiên thế giới, không thiếu cái lạ.
Lão đạo sĩ từng nói qua với Từ Ngôn, có Đại Nho dùng bút vẽ, họa nên
một bộ sơn hà trăm màu, dẫn cá chim tìm đến. Có thể thấy khi họa công đã đến tình trạng nhất định, có thể dùng giả tráo thật, thậm chỉ có thể
lấy họa vẽ thành cảnh.
Chỗ cường đại nhất của tu hành giả, đó là có thể vận dụng được linh
khí. Nói cách khác, muốn trở thành tu hành giả Trúc Cơ cảnh, nhất định
trong người phải sinh ra một sợi linh khí mới được. Về phần phá mạch rồi ngưng tụ linh khí, hay vẽ tranh dưỡng tâm ngưng tụ ra kinh khí, hoặc
dùng văn vẻ, thi từ, ca phú hội tụ ra linh khí, chỉ cần linh khí đó sinh ra, trước đó có là một tên ăn mày, có trong người một đám linh khí thì
có thể đạt đến tu vi Trúc Cơ cảnh.
Nói ngắn gọn, phương thức Trúc Cơ không chỉ dùng võ nhập đạo, mà còn
có nhiều phương pháp khác ngưng tụ ra linh khí. Chỉ có điều dùng võ, nói trắng ra là phương thức nhập đạo đơn giản nhất, hơn nữa phù hợp với đa
số người mà thôi.
Với lượng sách cổ đọc được ở Bàng gia, tăng thêm Lưu Y Thủ giảng
giải, coi như Từ Ngôn đã hoàn toàn rõ ràng con đường tu hành. Không phải một, mà có rất nhiều phương pháp đạt tới Trúc Cơ cảnh.
Hiểu được tin tức của tu hành giới không phải là chuyện xấu. Đã biết
Lưu Y Thủ lấy họa nhập đạo, Từ Ngôn vẫn không khỏi kinh ngạc chuyện đối
phương có năng lực dùng bút vẽ họa ra được pháp khí.
“Lão tiên sinh, ngài có thể vẽ được Trúc Cơ Đan sao?” Từ Ngôn mài mài mực nước, quay sang hỏi một câu. Nếu có thể vẽ ra pháp khí, hắn cho
rằng cũng có thể vẽ được ra đan dược.
“Có thể, trừ phi ngươi ăn được giấy.” Lưu Y Thủ tức giận nói: “Đan
dược phải luyện chế mới được, ta vẽ quả trứng gà, ngươi ăn được a.”
“Vì sao có thể vẽ pháp khí được, mà đan dược lại không vẽ được?” Từ Ngôn có chút không tin.
“Ngươi tưởng lão phu vẽ ra một kiện pháp khí dễ dàng lắm sao? Bộ Sơn
Hà Đồ này hao phí của lão phu ít nhất nửa năm, tốn kém linh khí vô kể.
Chưa nói đến mực nước vẽ là lấy Thịnh Mặc sa dưới đáy Thiên Hà, trân quý vô cùng. Bút lông là chế tạo từ lông tơ Đại yêu. Ngươi nhìn thấy lão
phu đang vẽ, thực ra lão phu lại giống đang tế luyện pháp khí thì đúng
hơn. Mỗi nét vẽ của lão phu đều là hao phí lực lượng đan hỏa, có gì khác biệt với mấy kẻ luyện chế pháp khí?”
Trách không được lúc trước nhìn thấy Lưu Y Thủ hạ bút, ngoại trừ linh khí bốc lên còn có từng tia lửa. Hiện tại Từ Ngôn mới biết tia lửa kia
gọi là đan hỏa.
Quả nhiên là Hư Đan cảnh. . .
Lưu Y Thủ lộ ra đan hỏa của mình, lại khiến Từ Ngôn hoàn toàn kết
luận tu vi của lão. Bởi vì tu hành giả Trúc Cơ cảnh không cách nào sinh
ra được Đan hỏa cả.
Đan hỏa có thể luyện đan luyện khí, là một loại nội hỏa thập phần kì
dị bên trong thể nội tu hành giả. Chỉ những tu hành giả đạt tới Hư Đan
cảnh mới có đan hỏa, Trúc Cơ cảnh không thể có được.
”Lão tiên sinh, luyện đan cũng cần đan hỏa sao?” Từ Ngôn lại hỏi.
”Nói nhảm, ngươi nghe nói qua luyện đan không lửa sao?”
”Lão tiên sinh, người biết loại linh thảo tên Ngư Vĩ liên chứ?”
”Ngư Vĩ liên?” Lưu Y Thủ đưa mắt nhìn Từ Ngôn, nói: “Nghe nói qua a, một thứ đắt đỏ.”
Nghe nói đối phương biết rõ Ngư Vĩ liên, Từ Ngôn mừng rỡ trong lòng,
hỏi tiếp: “Có thể gặp được Ngư Vĩ liên ở đâu được? Thật muốn mở mang tầm mắt.”
” Trong phường thị tu hành giả đều có, nếu như vận khí tốt, ngồi xổm tầm một tháng nơi đó nhiều khả năng sẽ gặp được.”
”Rất quý sao? Bao nhiêu tiền mới mua được?”
“Nhìn theo năm mà chia, trăm năm chừng ngàn linh thạch mua được. Có điều lão phu không mua nổi a.”
”Hơn một ngàn. . . linh thạch!”
Thầm rên lên một tiếng, Từ Ngôn phát hiện mình muốn giải được độc trong người, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Phường thị tu hành giả có phần lớn những bảo bối thế gian hiếm gặp,
linh thạch có tác dụng tương đương như vàng bạc, là một loại tiền thông
dụng của tu hành giả, trong đó chứa đại lượng linh khí. Ngoại trừ dùng
để giao dịch, còn còn thể trợ giúp bản thân tu hành.
Tu hành giới từ xưa nay đã vậy, vẫn là vật trao đổi vật như thế tục,
có điều tiền bạc lại được thay bằng thiên tài địa bảo như linh thạch.
Nếu như được gọi là thiên tài địa bảo, có thể thấy giá trị linh thạch tuyệt đối không chỉ là thứ dùng để mô phỏng vàng bạc. Ít nhất Từ Ngôn
từng đọc trên sách cổ, vạn lượng vàng cũng không mua nổi một khối đá
được.
Khối đá trong sách kia, tất nhiên chỉ linh thạch rồi.
Loại linh thảo như Ngư Vĩ liên có rất nhiều công dụng, Lưu Y Thủ
không nghĩ đến phương diện giải độc, chỉ cho là Từ Ngôn đọc nhiều loại
thiên tài địa bảo trong sách nên nảy sinh tâm tư quan sát một phen mà
thôi.
Nhấc bút lên, lão giả lại bắt đầu vẽ tranh. Lần này Từ Ngôn không
quấy rầy nữa, mà là buồn bã ỉu xìu quay về phòng giam của mình, ngã đầu
nằm ngáy o o.
Võ giả Tiên Thiên không cách nào có linh thạch cả, càng không đề cập
tới ngàn linh thạch. Đến Lưu Y Thủ chưa chắc có thể mua được, thì một võ giả Tiên Thiên Ngũ mạch có được mới lạ.
Nếu Ngư Vĩ liên đã xa vời như vậy, Từ Ngôn đành tranh thủ nghỉ ngơi
hồi sức. Những ngày ở Bàng gia, hắn căn bản không được ngủ ngon. Thừa
dịp còn đang có cơ hội tránh đầu sóng ngọn gió, trước tiên cứ tĩnh dưỡng tinh thần, sau đó tranh thủ trùng kích lên Lục mạch mới ổn thỏa. Chỉ
cần phá vỡ Lục mạch trở thành tu hành giả Trúc Cơ cảnh, có lẽ mới nắm
chắc thêm phần trừ bỏ kịch độc.