Được Bàng Phi Yến đồng ý, Trình Dục mới thoáng yên
tâm một chút. Chuyện tình biến khéo thành vụng lần, thật ra chẳng thể
trách vị lão nhân này được.
Sự âm hiểm của Quốc sư đã vượt khỏi phán đoán của lão. Lão không nghĩ tới Quốc sư bỏ ra chức Pháp sư hộ giáo là muốn bắn một mũi tên trúng ba con chim.
Sau khi thở dài một hơi, Trình Dục không nhiều lời nữa mà cáo từ Bàng lão thái quân.
Lão không thể biểu lộ việc quen biết với Từ Ngôn trước mặt người
khác. Nếu để ngoại nhân biết được thân phận chính thức của hắn, thế cục
sẽ càng thêm khó giải quyết.
Trình Dục còn có chuyện quan trọng trong người, đó là áp giải tù binh cướp tiêu kia đến kinh thành. Những phạm nhân kia liên quan trọng yếu
đến tranh đấu của phủ Tả tướng với Quốc sư đương triều. Chỉ cần tra rõ
chủ mưu phía sau màn, Trình Dục có thể mượn cơ hội này vạch trần dụng
tâm hiểm ác của Thái Thanh giáo trước mặt Hoàng đế, sau đó chỉ cần một
hành động diệt trừ Quốc sư kia nữa mà thôi.
Kết cục giữa Tả tướng phủ và Quốc sư tất nhiên là ngươi chết ta sống. Chuyện bị rơi xuống hạ phong hôm nay, tất nhiên Trình Dục sẽ đòi lại ở
nơi khác.
Lão thực sự không cam lòng. Quốc sư chắc chắn cũng cực hận Tả tướng
lão, nếu không có cao thủ Hình bộ, người Thái Thanh giáo đã sớm trừ đi
chướng ngại Tả tướng này rồi.
Ở bên kia, Quốc sư vừa ly khai Bàng Gia thì liền leo lên thùng xe xa
hoa. Trong xe chỉ có ba đại pháp sư tương bồi. Bất quá sắc mặt vị pháp
sư Trần Đô hôm nay rõ ràng có chút tái nhợt, trông như là người bị
thương.
”Từ Ngôn đã trở thành tân pháp sư, chúng ta coi như đã nắm lấy con
tin. Giáo chủ, vì sao ngài không để Từ Ngôn trở về Tàng Vân quan?”
Người mở miệng là Ngụy Minh, một trong ba đại pháp sư. Vị đạo sĩ này
có dáng cao to mặt lớn toát lên vẻ dữ tợn, thoạt nhìn cực kỳ hung ác, dù ăn mặc đạo bào cũng vẫn khiến lòng người sinh ra sợ hãi.
”Dù sao hắn cũng là cô gia Bàng Gia, Bàng Gia có thể thả người sao?”
Nữ pháp sư duy nhất trong ba ngươii là Bành Tử Liên, lúc này liền hỏi ngược lại.
”Đã có thân phận pháp sư thì phải nghe theo điều lệnh của Thái Thanh giáo ta, sao phải e ngại hắn ở nơi nào chứ?”
Thần thái Kỷ Hiền tự nhiên, dường như hết thảy đều được gã nắm giữ trong tay. Gã nói tiếp:
”Có tin tức bên ngoài thành truyền về chưa?”
”Trục Vân vệ đi đường núi, ta đi theo bọn chúng một đường rồi sáng
nay mới nhanh chóng trở về. Vào đêm nay, đội ngũ áp giải tù phạm sẽ đến
kinh thành.”
Sắc mặt tái nhợt, Trần Đô trầm giọng nói:
”Đã có tai mắt ở ngoài thành, chỉ cần bọn chúng tiếp cận kinh thành
trong khoảng hai mươi dặm thì nhất định có tin tức truyền về. Giáo chủ, tuyệt không thể để người còn sống vào kinh thành. Nếu để lão tặc Tả
tướng nắm được chút ít dấu vết để lại, chúng ta sẽ gặp phiền toái.”
”Không có phiền toái nào hết, sẽ không một ai còn sống đến được Hình bộ.”
Kỷ Hiền chỉ cười nhạt đáp lại, sát ý lộ rõ nơi khóe miệng của.
”Trục Vân vệ dám làm tổn thương bộ hạ của ta, phần thù này ta nhất định phải báo đáp!”
Trần Đô nghiến răng thốt lên, rồi sau đó y có chút kiêng kị nói:
”Bọn chúng có ít nhất sáu bảy Trúc Cơ cảnh. Giáo chủ, lần này chúng
ta cần phái ra bao nhiêu nhân mã mới ổn. Ít người quá thì căn bản không
phải đối thủ của bọn chúng, còn có thể bị lưu lại vết tích nữa. Đến lúc
đó chỉ sợ chúng ta càng khó thu thập tàn cuộc.”
”Không cần kẻ nào đi cả. Các ngươi còn chưa phải đối thủ của Trục Vân vệ. Bổn tọa sẽ đích thân xử lý việc này!”
Vừa nghe thấy lời của Kỷ Hiền, ba vị pháp sư đồng thời sững sờ, tiếp theo tất cả đều trầm mặc không nói.
Là Giáo chủ Thái Thanh giáo và cũng là Quốc sư đương triều Đại Phổ,
thân phận Kỷ Hiền chẳng những cao thượng vô cùng; nói đến tu vi bản thân lão thì càng không người biết. Hoàng đế không biết, Tả tướng cũng
không, ngay cả những thủ hạ gần gũi nhất với lão là ba đại pháp sư cũng
như thế nốt. Ít nhất, ba người Trần Đô có thể xác định, vị Giáo chủ của
bọn họ, tuyệt đối không phải cao thủ Trúc Cơ cảnh.
Quốc sư quyết định tự mình ra tay diệt trừ Trục Vân vệ cùng phạm
nhân, mà Tả tướng cũng quyết định lần này cần tự mình thẩm vấn trọng
phạm sắp bị áp giải hồi kinh. Ở Bàng Gia, Trình Dục cáo từ chuẩn bị rời
đi, lúc này lão chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo Từ Ngôn cẩn thận một chút, lão sẽ lại nghĩ biện pháp khác.
Nhận ra được sự quan tâm lo lắng của lão nhân, Từ Ngôn đáp lại bằng
bộ dáng ngốc hề hề cười ngây ngô. Khi chứng kiến cảnh hắn gặp tuyệt cảnh mà còn tinh thần như thế, Trình Dục không khỏi lắc đầu cười khổ rồi rời đi.
Tả tướng rời đi, Bàng gia không thể không tiễn. Bàng Vạn Lý đích thân cùng con gái tiễn đến tận cửa, Từ Ngôn cũng theo phía sau. Cục diện hôm nay đến cả lão đều không ngờ tới. Ngoài việc thầm mắng lão hồ ly Quốc
sư ra, thì lão cũng đành “bó tay” rồi.
Bây giờ đã thành Pháp sư hộ giáo người ta, Giáo chủ thay hắn tiếp cuộc đấu sinh tử, tự nhiên là thuận lý thành chương.
Thiên Môn Tinh...
Vừa đi tới cửa, Từ Ngôn một đường thầm mắng: Hay cho con rùa đen lão
Quốc sư khốn kiếp. Thiên Môn Tinh sao, ta còn là người mang đến xui xẻo
nữa đấy...!
Kỳ thực hắn quả thật là loại người mang đến sự xui xẻo. Hắn chỉ không muốn nhớ lại những chuyện mình đã trải qua thôi. Bởi vì từ khi rời khỏi Thừa Vân quan, những nơi hắn ghé qua trên đường, có thể nói là không
còn một ngọn cỏ. Vị Quốc sư cảm thấy mọi sự đều ở nắm trong lòng bàn tay cũng không biết rằng, gã vô cớ thêu dệt chuyện Thiên Môn Tinh cũng cách rất gần chân tướng; bởi vì người gã thu không phải pháp sư hộ giáo
Thiên Môn Tinh, mà là kẻ chân chân chính chính mang đến sự xui quẩy, là
loại người thích lừa lọc người khác, trong vạn người mới có một kẻ như
vậy.
Sau khi tiễn Tả tướng đến ngoài cửa lớn, Bàng Vạn Lý liền thở dài, quay người đi về thư phòng.
Bảo Bàng gia xuất ra một con Tuyết Ưng thay thế Từ Ngôn đi tử đấu
không khó, chỉ là chồn chuột Hứa gia đâu dễ đối phó như vậy. Phần thắng
trong lần tử đấu này nhiều nhất chỉ có năm phần, thậm chí còn không đến
nữa.
Thừa lúc Tả tướng lên xe ngựa, Bàng Thiếu Vĩ và Bàng Thiếu Thành mới
chuyển ánh mắt lo lắng nhìn về phía Từ Ngôn. Còn Bàng Hồng Nguyệt tức
thì mím môi, đứng ở bên cạnh hắn, chỉ trầm mặc mà không nói gì.
Bàng Thiếu Vĩ muốn nói chút gì đó nhưng lại bị Bàng Thiếu Thành lôi
kéo trở vào trong. Bàng Thiếu Thành có thể nhìn ra được, đôi vợ chồng
nhỏ tất nhiên cần chốn riêng tư để nói ra suy nghĩ của mình, làm ca ca
như y tốt hơn là không nên quấy rầy mới thỏa đáng.
Ngoài cửa Bàng phủ, nhìn qua bóng lưng già nua của Trình Dục, nhất
thời trong lòng Từ Ngôn cay cay. Hôm nay hắn mới phát giác ra, trọng
trách vị lão nhân kia gánh trên vai còn nặng hơn mình tưởng tượng rất
nhiều.
Khẽ thở dài một tiếng, Từ Ngôn lại nghĩ tới tình cảnh của bản thân.
Chỉ sợ không đợi độc phát, thì mình đã bị Thái Thanh giáo ám toán chết
mất rồi.
Mắt trái mù, khoảng cách độc phát ngày càng gần, lại sắp đấu sinh tử, tăng thêm việc trông thấy Trình Dục quan tâm cùng với bộ dáng tịch mịch của lão lúc rời đi; hết thảy làm cho lòng hắn có trăm mối cảm xúc ngổn
ngang. Từ lúc đến Đại Phổ cho tới giờ, hắn như bị rơi vào một vũng nước
xoáy, hơn nữa lại đang chìm trong vòng xoáy càng lúc càng nhanh...
Nàng thiếu nữ ở bên cạnh dường như nhìn ra sự bất đất đắc dĩ của Từ
Ngôn, nắm tay nhỏ gọn giơ lên, lúc nắm lúc lại buông ra. Nhất thời nàng
không biết nên an ủi như thế nào.
Đấu sinh tử thì một bên chắc chắn phải chết.
Nghĩ đến khả năng ngày mai Từ Ngôn có thể sẽ chết, trong lòng Bàng
Hồng Nguyệt bất tri bất giác tràn đầy bi thương. Tuy rằng tên thiếu niên ở bên cạnh rất đáng giận, nhưng nàng cũng không hy vọng hắn thật sự
phải chết.
Hai cặp mắt thanh tịnh ấy chẳng biết lúc nào nhìn qua đụng vào nhau.
Trong ánh mắt thiếu nữ bao hàm nỗi lo lắng; nơi mắt trái người nam là sự trống rỗng mà chết lặng. Chỉ là trong mắt phải lại toát lên nét không
sao cả, không bị trói buộc và hết sức lông bông.
Như vậy không có nghĩa là thiếu niên khinh cuồng; khi phải đối diện
với cảnh sống chết, cho dù là sợ muốn chết, thì Từ Ngôn cũng sẽ không
biểu lộ chút nào trước mặt Bàng Hồng Nguyệt. Giờ này khắc này, tiểu đạo
sĩ mới thật sự là một kẻ thiếu niên. Có lẽ chỉ có trước mặt nàng, hắn
mới vui vẻ bày ra dáng vẻ bản thân hệt như một con heo, như thế hắn mới
có thể để lộ ra nét chân thật mà quật cường của mình.
Hai cái tay run rẩy tay, cách nhau càng ngày càng gần.
Một tia cảm tình chôn sâu ở trong lòng, dường như tại lúc này bị đám lửa nhỏ nổi lên.
Trong ánh trăng lờ mờ, khi mà sợi tình cảm sắp được kết nối cùng một
chỗ, lúc Bàng Hồng Nguyệt và Từ Ngôn sắp chạm tay nhau; thì một bàn tay
nhỏ mềm mại như mỹ ngọc khác vẻn vẹn phân tách tay hắn và Bàng Hồng
Nguyệt ra. Một thân hình xinh xắn nhỏ nhắn mang theo vẻ mừng rỡ cùng
kinh hô lách vào giữa hai người.
”Ngôn ca nhi!”
Thiếu nữ với khuôn mặt mềm mại, giọng nói dịu dàng hô lên:
”Rốt cuộc nhìn thấy Ngôn ca nhi rồi. Thanh La mệt muốn chết a!”
”Thanh La?”
Từ Ngôn đang đặt chủ ý nắm lấy bàn tay của nương tử mình, thì đột
nhiên trông thấy một gương mặt cô gái quen thuộc, lập tức khiến hắn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ.
”Ngôn ca nhi!”
Không đợi hắn hỏi thăm vì sao Thanh La lại đi đến Đại Phổ, chung
quanh đã có một cơn gió thơm ập tới. Một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp giống như thấy được tình nhân, cao hứng bừng bừng vây tới, làm cho Bàng Hồng Nguyệt đang mắt chữ O miệng chữ A trực tiếp lách sang một bên.
Trong đám nữ nhân này còn đi tới một hán tử mặt mũi đầy ý cười mỉa mai.
Nụ cười quyến rũ kia làm cho người ta nhìn mà muốn ói một bãi thôi.
”Tiểu Mỹ? Thu Cúc? Vương Bát Chỉ? Sao các người đều đến Đại Phổ hết rồi?!”
Nhìn những nữ tử thanh lâu vây ở chung quanh, Từ Ngôn cảm thấy trăm mối không có cách giải.
Đám nữ nhân này không phải ở thanh lâu tại thành Phong Đô sao, thế
nào mà toàn bộ chạy kinh thành Phổ quốc rồi? Ngay cả cái tên đội trưởng
đội bảo vệ Vương Bát Chỉ cũng đến nữa?
Bỗng nhiên, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh khiến hắn lo lắng đã lâu đang thướt tha muôn phần đi ra từ tòa nhà đối diện Bàng
phủ. Sau lưng nàng ta, là tấm treo có ba chữ to sáng lóng lánh mới được
treo vào buổi sáng khai trương hôm nay.
Mai Hương lầu!