Lúc mà Quốc sư ấn định ra cách dùng linh cầm để
chấm dứt ân oán giữa hai nhà Bàng Hứa, hầu như tất cả mọi người đều nhận ra người Thái Thanh giáo lòng mang ý xấu, nhưng họ lại không thể phản
bác được.
Bởi phương pháp đó hợp lý, cách chấm dứt ân oán tốt nhất chẳng phải là đấu sinh tử hay sao!?
Lúc này sắc mặt Trình Dục đã cực kỳ âm trầm. Bởi vì lão phát hiện lần này Quốc sư thu Từ Ngôn làm Pháp sư hộ giáo, Thái Thanh giáo chẳng
những chả tổn thất gì, mà còn có thể đẩy hận thù của hai nhà Bàng Hứa
xuống vực sâu không thể cứu vớt; điểm đáng sợ hơn nữa là quy tắc đấu
sinh tử kia nữa.
Cục diện giờ đây đã nằm ngoài dự liệu của Tả tướng lẫn tất cả mọi
người ở đây. Từ khi Quốc sư xuất hiện ở Bàng Gia, dường như có một đám
mây đen cực lớn bao phủ nơi này.
Không đợi Trình Dục mở miệng, Kỷ Hiền liền nghiêm mặt lớn tiếng bảo:
”Nếu Hứa gia chủ đồng ý đấu sinh tử, vậy lúc này bổn tọa thay mặt
Ngôn pháp sư lập giấy sinh tử. Trong cuộc tranh đấu này, chỉ cần linh
cầm một bên bại trận, thì chủ tất phải chết!”
Xoạt!
Không ít môn nhân Thái Thanh giáo leo lên tường viện cũng nghe rất rõ lời nói của Kỷ Hiền, vì vậy tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
Linh cầm chết, chủ chết. Nói cách khác là, trong trận đấu sinh tử này vô luận là Từ Ngôn tự mình xuất chiến hay lấy Linh cầm thay thế, nếu
Linh cầm ai chết mất thì chủ nhân cũng phải chết theo.
Đã là đấu sinh tử, thì phải có một phương chết mới được!
Sự hiểm độc của Quốc Sư hệt như trận bão táp thổi tới không để người nào có cơ hội hòa hoãn. Lão lại cao giọng nói tiếp:
”Buổi trưa ngày mai, ở biệt viện ngoài thành, ngay tại sân đấu săn
bắn, không chết không thôi! Đến lúc đó bổn tọa sẽ đích thân tọa trấn.
Người nào thua mà đổi ý, sẽ do Thái Thanh giáo ta tự tay xử quyết!”
Một câu này vang lên, Kỷ Hiền chẳng những đẩy Từ Ngôn cùng với Hứa
Kính Chi vào cảnh không chết không thôi, mà còn làm cho mối quan hệ hai
gia tộc Bàng Hứa triệt để cắt đứt.
Âm mưu của Kỷ Hiền quá mức mịt mờ, lúc trước đến ngay cả Bàng lão
thái quân cũng không thể nghĩ tới. Dù Trình Dục có thể nhìn ra chút manh mối, nhưng tiếc rằng lúc lão muốn ngăn cản thì đã chậm.
Bên Hứa gia sớm đã đồng ý, tăng thêm việc Từ Ngôn hôm nay đã thành
pháp sư Thái Thanh giáo, thì chuyện Quốc Sư thay Từ Ngôn làm chủ tham
chiến là chuyện không quá phận gì. Nhưng chuyện nàyTừ Ngôn không thể
không đáp ứng, trừ phi hắn không muốn thân phận pháp sư kia, rồi khi ra
ngoài sẽ bị người Hứa gia chém chết.
Giờ đây Trình Dục đã tái xanh cả mặt rồi, nguyên tưởng giúp Từ Ngôn
có được chỗ dựa, nào ngờ hắn lại khó thoát kiếp sinh tử. Lão nhân này
hiện tại còn đang hối hận đây, đã sớm biết Quốc Sư khó đối phó, không
ngờ tâm cơ đối phương lại ác độc như thế. Hơn nữa Hoàng đế đã đáp ứng đề nghị trùng kiến lại đạo tràng Ngọc Long rồi, dù cho bây giờ lão dùng
chuyện đạo tràng Ngọc Long uy hiếp Quốc Sư thì cũng không xong.
Đã mất đi một con cờ rồi!
Trong lòng Trình Dục có một ngọn lửa vô danh bùng cháy, nhưng hết lần này tới lần khác lão chẳng thể thể làm gì. Chuyện cho tới bây giờ, chỉ
có trông mong Bàng Gia có thể có giúp Từ Ngôn phái ra một đầu Linh cầm
thiện chiến hay không thôi.
Lúc tiếng kinh hô nổi lên chung quanh, thì Kỷ Hiền quay đầu lại nhìn vào Từ Ngôn, mỉm cười nói:
”Ngôn pháp sư. Bổn tọa cầu chúc pháp sư thắng ngay trận đầu, mã đáo thành công!”
Dứt lời, Kỷ Hiền chuyển hướng sang bên Hứa gia, nhìn Hứa Chí Khanh đang còn bộ ngốc chát, nói:
”Hứa gia chủ, buổi trưa ngày mai cần đến đúng giờ đấy, đừng quên mang theo vãn bối bị thương trong nhà. Nếu như Từ Ngôn thất bại, bổn tọa sẽ
đích thân đánh chết hắn; còn nếu Linh cầm bên nhà ngươi thất bại, không
biết chừng cần Hứa gia chủ đành nhịn đau mà giết chết hậu bối của mình
rồi.”
”Tốt! Nếu Quốc sư đã làm chủ, thì ngày mai chúng ta sẽ không chết không thôi!”
Hứa Chí Khanh cũng bất chấp luôn rồi. Dù sao lão ta không biết việc
báo thù cho Hứa Kính Chi sẽ phải đợi tới tháng năm nào, không bằng cùng
đấu sinh tử với Từ Ngôn một trận. Cho dù Bàng Gia cấp Tuyết ưng cho hắn
thì lão ta cũng không sợ, bởi Hứa gia có một loại bí pháp có thể khiến
cho chồn chuột điên cuồng. Chồn chuột một khi đã điên lên rồi thì ngay
cả Tuyết ưng cũng khó mà địch nổi.
Hận ý đã có từ trước với Từ Ngôn cộng thêm chuyện Bàng Gia bảo vệ hắn ngày hôm nay, bây giờ Hứa Chí Khanh hận không thể chém hắn thành bảy
tám khối. Chớ nhìn lão nổi giận thành điên cuồng, nhưng lão ta thực sự
còn chưa đến mức bị cừu hận che mờ lý trí, mà chất vấn:
”Quốc sư có thể xác định chắc chắn rằng, nếu Từ Ngôn thất bại thì
ngài sẽ đích thân giết chết hắn. Phải biết rằng hắn còn là con tin Tề
quốc, giết hắn đi thì Hoàng đế sẽ đồng ý sao?”
Thân phận Từ Ngôn quá mức mẫn cảm, nên Hứa Chí Khanh lúc này mới lo lắng Quốc Sư nói không giữ lời.
”Lời bổn tọa nói ra khỏi miệng tất nhiên sẽ giữ lời. Về phần chuyện giết chết con tin, bổn tọa cũng sẽ một mình gánh chịu.”
Kỷ Hiền khẽ cười đáp. Với năng lực của mình, lão có rất nhiều biện
pháp lại để cho Linh cầm Hứa gia bị thua, sao có thể thật sự tự tay
giết chết con tin. Dụng ý của lão bất quá chỉ là muốn mượn tay Từ Ngôn
để diệt trừ dòng chính Hứa gia và khiến cho hai nhà Bàng Hứa phân rã.
”Thế thì làm phiền Quốc sư rồi!”
Sau đó Hứa Chí Khanh nghiến răng nghiến lợi, rồi quát lớn một câu:
”Từ Ngôn, ngày mai tại bãi săn chúng ta sẽ không chết không thôi! Đi!”
Nghe thấy những lời này của lão ta, trên mặt Hứa Kính Chi không có
chút huyết sắc nào. Từ Ngôn không giết mình, thế nhưng một khi chồn
chuột bại trận, thì Hứa Kính Chi ta chẳng lẽ sẽ bị gia chủ đánh chết
sao? Chết như vậy còn không bằng bị Từ Ngôn giết cho rồi. Ít nhất như
vậy thì trưởng bối Hứa gia trong tông môn có thể báo thù cho mình. Chết
như vậy thì không phải là chết uổng sao!?
Hứa Kính Chi ngược lại rất muốn phản đối, đáng tiếc gia gia đã làm
chủ rồi. Còn bên kia là do Quốc sư tự mình làm trọng tài, gã căn bản
không thể cải biến.
Từ Ngôn cũng không muốn tử đấu, để hắn đơn đả độc đấu với Hứa Kính
Chi thì không có vấn đề gì; nhưng muốn ác đấu với một Linh cầm trưởng
thành thì căn bản là đi tìm chết. Chồn chuột con mới sinh đã đủ mạnh,
nên một con chồn chuột chân chính cũng tương đương với một con dị thú
đáng sợ trình độ Yêu vật đấy. Võ giả Tiên Thiên chống lại Yêu vật, nếu
đơn đả độc đấu thì chết là chắc rồi.
Từ Ngôn thầm hận lão Quốc sư hiểm độc, nhưng hắn đành bất lực. Tin
tức hắn trở thành pháp sư Thái Thanh giáo đã truyền khắp toàn thành,
xung quanh tường viện Bàng gia tấp nập đầy người rồi, còn có rất nhiều
người tới triều bái với vị tân pháp sư hắn nữa. Chuyện này muốn đổi ý là không được, dù giáo chủ người ta tự mình đến bắt hắn thì Bàng gia cũng
không có ý ngăn cản đâu.
Vừa âm thầm mắng mỏ Quốc Sư, đồng thời Từ Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ
mong đợi Bàng Gia trợ giúp phái ra Tuyết ưng. Hiện tại việc hắn muốn làm nhất, không phải là bóp chết lão Quốc sư còn âm hiểm khốn nạn hơn rất
nhiều so với Hứa Kính Chi kia; mà là nhớ đến con heo nhỏ còn ở Tề quốc
xa xôi. Nếu bây giờ có Tiểu Hắc bên cạnh, thì đừng nói một con chồn
chuột trưởng thành, cho dù là hai con nữa thì hắn đều có lòng tin sẽ bị
Tiểu Hắc làm thịt hết.
Hai nhà Hứa Vạn mang theo phẫn hận rời khỏi Bàng phủ, còn phải chen
lấn cả buổi mới ra khỏi cửa được. Bọn họ vừa đi thì người Thái Thanh
giáo cũng bắt đầu rút lui. Trong tiếng cười sảng khoái, Kỷ Hiền nhanh
chóng rời đi, tựa như người trong Tiên gia, nhưng lại mang theo tâm cơ
ác độc còn hơn cả ma quỷ. Trước khi đi, lão được lau mắt bởi vẻ tức giận đến xanh mặt của Tả tướng, lần này tới Bàng Gia, xem ra Kỷ Hiền là bên
được lợi nhất.
Qua một hồi lâu như vậy, Lê Cảnh Điền khó dằn được nỗi lo lắng mà sớm cáo từ rời đi, chạy tới miếu Thành Hoàng.
Lão còn muốn đào thi cốt lên. Chuyện của Từ Ngôn dù trọng yếu, thì cũng không bằng việc tra ra hung thủ giết cháu mình.
Nhíu chặt lông mày, Trình Dục đưa mắt nhìn Từ Ngôn, rồi đi tới gần Bàng Phi Yến, không mở miệng mà trước tiên thi lễ thật sâu.
”Tả tướng đại nhân đây là muốn lão thân chết sớm sao. Mời mau đứng lên, mau đứng lên!”
Bàng Phi Yến nghi hoặc khó hiểu thốt lên.
”Lão phu nhân, Trình mỗ khẩn cầu lão nhân gia phái ra một đầu Linh
cầm thay Thiên Môn hầu xuất chiến. Chuyện con tin quá trọng yếu, liên
quan đến liên minh hai nước. Chuyện vừa rồi là do Quốc sư tự tiện chủ
trương, ta sẽ lập tức tiến cung diện thánh, báo cáo chuyện này.”
Bàng Phi Yến không nhìn ra dụng ý thực sự của Trình Dục, nhưng bà
nhìn ra được sự chân thành của lão. Sau khi suy nghĩ một chút, vị lão tổ Bàng gia này liền gật đầu đáp ứng.