Dịch giả: Hoangtruc
Ý tưởng của Từ Ngôn chẳng qua
là ánh mắt của người phàm nhìn vào, còn những cường giả tu hành chân
chính căn bản lại không coi trọng chuyện của giới phàm tục. Người có tu
vi càng cao, ngăn cách với phàm tục càng sâu rộng.
Tiên phàm cách biệt. Chỉ có những hiểm địa, kỳ trân trong thiên hạ mới là những thứ
người tu hành coi trọng. Tuy không đến mức tiên phàm cách biệt triệt để, nhưng cũng không kém mức ấy cho lắm.
Cường giả chân chính khinh
thường chuyện xen lẫn với giới phàm tục, càng không tiếp xúc với phàm
nhân trừ khi có mục đích đặc biệt.
Bàng Vạn Lý lại giảng giải cho Từ Ngôn một lượt về khác biệt giữ người tu hành và phàm tục. Từ Ngôn
cảm thấy khó hiểu. Hắn cho rằng sở dĩ ánh mắt những cao nhân giới tu
hành kia cao ngạo cao thâm như vậy rõ ràng là bởi đã quên mất xuất thân
của mình rồi.
Đều là từ trong bụng mẹ chui ra, lại không phải thần tiên thật sự. Xem thường phàm nhân, căn bản chỉ là mất gốc.
Từ Ngôn sẽ không mất gốc. Cho dù hắn có thành thần tiên thì cũng muốn một ngày ba bữa cơm, không thể sót bữa nào được.
“Quốc sư là một cái tai họa, chẳng lẽ tông môn không nhìn ra được?” Từ Ngôn không cam lòng hỏi.
“Quốc sư kia, quả thật hoàn toàn không đơn giản.”
Bàng Vạn Lý trở nên ngưng trọng vài phần, nói: “Giáo chủ Thái Thanh giáo là
người tâm phúc trong mắt Hoàng đế, những đệ tử chấp sự như chúng ta
không đụng chạm được đến gã, lại không dò xét ra gã sâu cạn thế nào.
Chính yếu nữa là gã được lòng dân a. Giáo chúng Thái Thanh giáo càng
nhiều, Kỷ Hiền càng yên tâm vì đã có chỗ dựa vững chắc. Chỉ cần gã không mưu phản, có thể mãi ngồi trên bảo tọa quốc sư.”
Cường giả chân
chính của tông môn không muốn để ý chuyện phàm tục, mà đệ tử chấp sự tại phàm tục lại không phải là đối thủ người ta. Cho nên những năm gần đây, Quốc sư Kỷ Hiền một mực bình yên vô sự, quyền hành trong tay như mặt
trời ban trưa.
Từ Ngôn cũng mặc kệ Quốc sư có thủ đoạn gì, chỉ
muốn diệt trừ mối họa Quốc sư này đi mà thôi. Việc này không chỉ vì Tả
tướng, mà còn vì chính hắn.
Trần Đô đã chết trong tay hắn. Từ
Ngôn không tin lão hồ ly Kỷ Hiền kia tuyệt không hoài nghi. Trầm ngâm
một lát, hắn bèn hỏi: “Nếu như Quốc sư muốn mưu triều soán vị, vậy nhất
định gã sẽ phải chết sao?”
Bàng Vạn Lý sững sờ, rồi sau đó gật đầu xác nhận.
Tuy Quốc sư có quyền thế to lớn thế nhưng lại không có nửa điểm dấu hiệu
mưu phản. Trước mặt Hoàng đế, Quốc sư vẫn luôn rất trung thực.
”Đã như vậy, có cơ hội cũng nên giúp gã tạo phản mới được...”
Từ Ngôn khẽ lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm đầy quái dị khiến cha vợ hắn nhìn thấy phải nhíu mày.
“Chỉ Kiếm, nếu đã định tiến vào tông môn, có nghĩ đến bái nhập vào nhất mạch nào chưa?”
Nói đến chuyện Từ Ngôn tiến vào tông môn, Bàng Vạn Lý không khỏi ngưng
trọng. Lão nói tiếp: “Tất nhiên Hồng Nguyệt sẽ ở Tự Linh đường. Theo lý
mà nói, các ngươi là vợ chồng nên ngươi cũng sẽ đi Tự Linh đường mới
được. Thế nhưng Hứa gia có quyền thế không nhỏ trong Tự Linh đường, nếu
ngươi tới đó e là có thân phận Tông sư cũng…”
Bàng Vạn Lý lo lắng là chuyện bên phía Hứa gia.
Dù Từ Ngôn đã phá vỡ Lục mạch, tiến vào tông môn nhất định sẽ trở thành đệ tử chân truyền. Thế nhưng thực lực Hứa gia tại Tự Linh đường quá lớn,
lại luôn gắt gao đè chặt lấy Bàng gia, lúc đó tình cảnh Từ Ngôn thế nào
có thể đoán được. Không khéo hắn bái nhập phải môn hạ của Hứa gia, cả
đời này không có ngày nổi danh, chắc chắn sẽ mãi bị Hứa gia bóp trong
tay. Có thể Hứa gia không giết hắn, thế nhưng kết cục tuyệt đối không
tốt đẹp gì.“Thế lực của Hứa gia ở Tự Linh đường rất mạnh sao?” Từ Ngôn mở trừng hai mắt hỏi
“Rất mạnh! Hứa gia có đến ba vị cường giả Hư Đan cảnh, hơn nữa còn có mấy vị trưởng lão Chấp Sự đường có quan hệ tâm đầu ý hợp với Hứa gia.” Bàng
Vạn Lý nhíu chặt hai hàng lông mày, thở dài nói: “Bàng gia ta chỉ có một mình tổ mẫu là cường giả Hư Đan cảnh. Lần này lão tổ tông đưa Hồng
Nguyệt vào tông môn, một thời gian nữa lại trở về tọa trấn Bàng gia. Đến lúc đó ngươi đến Tự Linh đường thì đã không có chỗ nương tựa rồi.”
”Ta không đi Tự Linh đường, ta đi Sở Hoàng sơn.”
Từ Ngôn đã hoàn toàn hiểu rõ địa vị Bàng gia trong tông môn. Hóa ra Hứa
gia mới có thế lớn nhất ở Tự Linh đường, Bàng gia căn bản không so được
với người ta. Nếu Bàng Phi Yến không ở lại Tự Linh đường, chẳng phải Từ
Ngôn sẽ là dê vào miệng cọp sao? Hắn có ngọc bội sư huynh cho, đi Sở
Hoàng sơn còn tự tại gấp trăm lần so với đến Tự Linh đường.
Hứa
Kinh Chi còn chưa chết, nếu gã bái nhập vào Tự Linh đường thì đám trưởng bối cường giả Hứa gia có thể buông tha cho Từ Ngôn hắn được sao?
”Sở Hoàng sơn là Hoàng tộc nhất mạch, đệ tử cấp dưới đa dạng. Với thân phận Tông sư của ngươi, bái nhập Sở Hoàng sơn không khó.” Bàng Vạn Lý không
rõ mối quan hệ giữa Từ Ngôn và Sở Bạch, chỉ suy nghĩ chốc lát rồi gật
đầu: “Đi Sở Hoàng sơn cũng tốt, ít nhất sẽ không bị Hứa gia nhìn chằm
chằm vào. Đợi khi ngươi có tu vi Hư Đan sẽ không e ngại bọn họ nữa. Chỉ
Kiếm, trước khi đạt tu vi Hư Đan nhất định phải cẩn thận Hứa gia.”
“Được, ta sẽ tránh mặt đám Hứa gia.” Từ Ngôn cười hắc hắc, hỏi: “Tông môn
tuyển nhận đệ tử theo thời gian cố định hay tùy thời có thể đi?”
“Đầu xuân này, sơn môn mở ra. Đó là lệ thường. Trừ phi có người hiền tài
được tiến cử, nếu không đều phải đợi đến lúc tông môn chiêu nạp đệ tử
mới được. Kim Tiền tông chỉ chiêu nạp đệ tử có tu vi Trúc Cơ cảnh, hơn
nữa còn phải là người Đại Phổ nữa.”
“Thân phận ta được khôi phục, tu vi Trúc Cơ cảnh, có thể tiến vào tông môn rồi.”
”Hoàn toàn chính xác có thể, bất quá ngươi phải nhớ kỹ một chuyện.” Bàng Vạn
Lý trầm giọng nói: “Tu hành giới không thể so với phàm tục. Chỉ Kiếm,
bước vào tông môn chỉ là bước đầu tiên mà thôi. Trên đường tu hành, ngàn vạn lần phải cẩn thận.”
Trưởng bối dạy bảo, Từ Ngôn sẽ không quên. Hắn cung kính gật đầu vâng lời.
Một lần nói một tràng dài, sắc trời chuyển tối. Từ Ngôn đã biết được đại
khái tình hình Kim Tiền tông rồi, mà Bàng Vạn Lý đang trọng thương cũng
mệt mỏi không chịu nổi.
Hắn không quấy rầy cha vợ nghỉ ngơi nữa,
chỉ lên tiếng hỏi sơn môn chính thức của Kim Tiền tông và thời gian
chiêu nạp đệ tử chính xác. Sau đó lập tức muốn đi ngay.
”Chỉ Kiếm,...,.”
Bàng Vạn Lý gọi Từ Ngôn lại, móc một cái túi da nhỏ trong người ra, nói: “Ta còn có hơn mười hạ phẩm linh thạch, cầm lấy đi. Trong tông môn tu hành, tác dụng của linh thạch rất lớn, nên để dành phòng bất trắc.”
Từ Ngôn không nhận túi trữ vật, mà vừa cười vừa nói: “Nhạc phụ không cần phải lo lắng, ta có nhiều linh thạch hơn người nữa a.”
Thương thế Bàng Vạn Lý không nhẹ, làm sao Từ Ngôn có thể lấy linh thạch của cha vợ được. Cho nên hắn đành phải nói dối.
Sợ đối phương không tin, hắn còn móc một mớ linh thạch giả cầm trong tay
giơ lên, nói: “Lúc bị nhốt trong Lưu Lan cốc, ta và Hồng Nguyệt tìm được chút ít linh thạch bên dưới đáy hàn đầm. Số linh thạch không ít, đủ ta
dùng rồi. Người nên lưu lại số linh thạch đấy mà sử dụng. Dù sao thì
nhạc phụ đại nhân cũng nên sớm thành tựu Hư Đan đi, như thế tiểu tế còn
được thơm lây, ha ha ha.”
Nếu Từ Ngôn đã có linh thạch, Bàng Vạn
Lý cũng tạm yên lòng. Lão còn tưởng vận khí cô gia nhà mình không tệ,
mới Trúc Cơ đã tìm thấy linh thạch để dùng rồi.
Loảng xoảng một
tiếng… Từ Ngôn vừa mới móc ra mấy con cua đá, cửa phòng đã bị một bóng
đen tung mở. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bàng Vạn Lý, Từ Ngôn bị cái bóng đen kia đẩy té nhào xuống, tay cầm linh thạch cũng bị cái bóng đen kia
một phát gặm chặt không nhả.