Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 387: Q.4 - Chương 387: Kim Tiền Tông




Sau khi đi qua cánh cửa ánh sáng, Từ Ngôn cảm thấy có một cơn gió lạnh phả vào mặt.

Dãy núi chung quanh trở nên mơ hồ không nhìn rõ, bầu trời trên đầu hiện đầy nếp uốn, thông lộ dưới chân trông như một cây cầu dài, dường như đây là đường hầm đi trong môt sơn động.

Người phía trước đã đi ra thật xa, Từ Ngôn đi cuối cùng. Hắn liên tục đánh giá con đường kỳ dị ở chỗ này.

Vừa rồi khi còn ở bên ngoài cánh cửa ánh sáng, Từ Ngôn không nhận ra được có gì huyền bí, nhưng một khi đã vào trong thì mắt hắn lập tức xuất hiện hai loại cảnh trí hoàn toàn bất đồng.

Mắt phải như người bình thường, còn bên trong mắt trái tức thì xuất hiện một ít thứ rậm rạp như tơ nhện; trên và bốn phía đỉnh đầu hắn có vô số trường thương (cây thương dài) đang giao nhau, đầu gai nhọn hoắt của trường thương làm cho lòng người ớn lạnh. Hơn nữa cái gai nhọn kia tuyệt không phải mũi thương thật mà được hình thành từ một loại khí tức kỳ dị nào đó.

Dọc đường đi tới Từ Ngôn không chỉ thấy rừng thương, mà còn chứng kiến núi đao biển lửa.

Bốn phía thông đạo dài, khi thì mọc lên đao thương san sát như rừng, khi thì xuất hiện hỏa diễm sấm sét. Cảnh tượng vừa kỳ dị vừa nguy hiểm như vậy khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối. Nếu lỡ bước rời khỏi thông đạo chỉ sợ sẽ lập tức đưa thân vào nơi cực kỳ nguy hiểm.

Ngoài sự kinh ngạc ra, khi Từ Ngôn quét mắt nhìn về phía xa, hắn lại phát hiện đoạn đường này không tính là quá dài, bởi vì phía trước vị trí vị trưởng lão Chấp Sự trưởng Trần Quy đang đi căn bản không có đường.

Thông lộ kỳ dị này đúng là theo bước chân của Trần Quy mà xuất hiện, nhờ đó mà những người khác mới có thể đi trên nó. Như vậy chẳng lẽ nếu vị trưởng lão Chấp Sự kia không dẫn đường, thì những người khác trong khoảnh khắc sẽ bị núi đao biển lửa bao phủ ư?

”Đây là đại trận sơn môn, đừng nhìn loạn, chỉ cần đi nhầm một bước là không còn mạng đấy.”

Sau lưng truyền đến một tiếng quát tháo, những gã đệ tử áo xanh ngoài cửa cũng đã theo tiến vào, ở sau lưng cách chỗ Từ Ngôn không xa.

Từ Ngôn là người đi cuối cùng đám người, nên khi trông thấy hắn thò đầu ngó trước nhìn sau thì những gã đệ tử đó thấy buồn cười. Loại đầu gỗ mới vừa vào tông môn này không chỉ không hiểu biết gì, mà so với những con khỉ kia cũng không kém hơn bao nhiêu. Chỉ có một gã đệ tử hơi lớn tuổi vừa quát tháo Từ Ngôn xem như còn có lòng tốt nhắc nhở, còn mấy kẻ khác thì đang chê cười hắn.

”Đã biết, đa tạ sư huynh nhắc nhở!”

Từ Ngôn ngại ngùng cười cười, không còn nhìn loạn nữa và nhân cơ hội nghe ngóng: “Sư huynh, những đệ tử mới như chúng ta sẽ bị phân công đến nơi nào, có thể tự đi chọn nơi tu luyện không?”

”Tự đi lựa chọn? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, Chấp Sự đường phân công ngươi ở đâu thì ở đó. Trừ phi bên trong tông môn có người tiến cử, bằng không chỉ có thể nghe theo an bài của Chấp Sự đường mà thôi.”

Trước khi gã đệ tử hơi lớn tuổi đáp lời, thì tự nhiên có một gã đệ tử còn trẻ trả lời thay, nói xong thì gã này vẫn không quên châm chọc một câu: “Nhìn ngươi gầy teo yếu ớt, nhất định tu vi bình thường, là Tiên Thiên tam mạch ăn Trúc Cơ đan chứ gì. Hiện tại võ giả Tiên Thiên toàn là thùng cơm chỉ biết dùng Trúc Cơ đan phá mạch, loại gia hỏa như ngươi không chuẩn sẽ được phân công đến Tầm Linh trại, đến lúc đó ngươi sẽ phát đạt đấy.”

Đây rõ ràng không phải lời tốt đẹp gì, hắn vừa nghe liền hiểu.

Tầm Linh trại là gì, nghe qua chính là chỗ làm việc khổ cực rồi. Tầm Linh a, đoán chừng là công việc phụ trách tìm kiếm Linh thạch Linh thảo, đã khổ công tìm được còn phải giao đủ số cho tông môn.

Từ Ngôn gãi gãi đầu rồi cười cười gã đệ tử kia, nét tươi cười ngại ngùng hòa ái, thuần phác trông như con nít mới rời núi đi ra ngoài. Gã đệ tử kia nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn thì chẳng muốn nói nhiều mà cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu quay đi.

Người không thể nhìn bề ngoài, câu danh ngôn này gã đệ tử kia rõ là không nhớ kỹ. Kẻ ngu đần chất phác trong mắt gã, trên người hắn chẳng những mang bức tranh cuộn nặng trịch, mà còn cõng theo cả vạn vong hồn đấy.

Càng là loại người khí thịnh như thế thì càng không có uy hiếp gì, Từ Ngôn cũng không để trong lòng. Trên đường đi hắn không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng quét mắt nhìn cảnh tượng kỳ dị bên người.

Đã đi ước chừng nửa canh giờ, đợi đến lúc ra khỏi đoạn đường này, cảnh tượng trước mắt Từ Ngôn trở nên rộng mở trong sáng.

Thanh sơn lục trúc, lam thiên bích thủy, lục thụ thành ấm, ưng phi hạc vũ!

(Tạm dịch: Núi xanh trúc xanh, trời trong xanh nước lục bích, bóng cây râm mát, ưng bay hạc múa.)

Vùng đất được dãy núi vờn quanh trước mắt này mới thật sự là thế ngoại đào nguyên*, trên sườn núi là cung điện to lớn, điêu khắc chạm nổi, mái cong vút như cánh chim, hồ nước bên cạnh lầu các cao ngất, xảo đoạt thiên công(vô cùng khéo léo), xa hoa. Trên cầu ánh lên tuyết đọng chưa tan, cổ thụ nở hoa tím, bầu trời thì có kiếm quang xẹt qua như sao băng giữa ban ngày, trên mặt đất sương mù mờ mịt bốc lên. Tất cả khiến cho người ta như lâm vào tiên cảnh.

(*) Nơi có cảnh sắc tươi đẹp tự nhiên, biệt lập với thế giới bên ngoài.

Còn thác nước lao nhanh xuống ở phía xa nhưng không nghe nửa chút tiếng vang, trong rừng cây trăm loài chim cùng hót, giống như tiếng thiếu nữ hoan ca ngâm xướng. Nhìn lướt qua ngọn núi tầng tầng lớp lớp, mơ hồ có thể nhìn thấy khói bếp mịt mù, khi thì như trấn nhỏ chốn thế gian, khi thì lại khói lửa ngập trời, thoạt nhìn không chỉ mang đến cảm giác kỳ dị mà càng khiến người ta sinh ra biểu tình kính sợ không hiểu được.

Nơi mà Từ Ngôn có thể nhìn thấy, gần như trên mỗi một tòa núi xanh đều kiến tạo cung điện lầu các không chênh lệch gì mấy, kiểu dáng không đồng nhất, lớn có nhỏ có, hoặc tinh xảo điềm nhiên, hoặc to lớn đồ sộ. Nếu tinh tế khẽ đếm, không tới trăm tòa thì cũng có tám mươi cái.

Đây mới thực sự là chốn tu hành, là chỗ cường giả tu luyện...

Kiến thức của Từ Ngôn không tính là thấp, nhưng khi mới vào sơn môn Kim Tiền tông cũng bị kỳ quan trước mặt làm cho khiếp sợ tột đỉnh. Xem ra phàm tục Đại Phổ chỉ là một khu đất trước cửa ra vào của tông môn tu hành mà thôi, sau khi tiến vào cửa lớn mới có thể kiến thức diện mạo chân thực của Lư Sơn (chốn tiên cảnh chân chính).

Cảm khái không riêng gì Từ Ngôn, lúc này đây mấy trăm người bái nhập Kim Tiền tông tất cả đều bị khiếp sợ trước cảnh tượng trên. Nguyên một đám thộn mặt ra, dù là người trầm ổn nhất cũng sẽ há hốc miệng. Nhưng cũng có người ngoại lệ. Trong đám người tên thanh niên béo mặc dù bất động thanh sắc, nhưng dưới đáy mắt gã rõ ràng hiện lên nét khinh thường, giống như trong mắt gã thì sự đồ sộ này của Kim Tiền Tông căn bản không đáng nhắc tới.

”Các ngươi tới trước Chấp Sự đường, đăng ký thân phận vào sách. Ngày mai sẽ có chuyên gia kiểm tra đối chiếu sự thật. Nếu như thân phận không hợp hoặc không phải người Đại Phổ thì… Hừ!”

Lúc này, vị trưởng lão Chấp Sự chắp hai tay sau lưng, đưa lưng về phía mọi người, lạnh giọng quát: “Đến lúc đó, các ngươi sẽ biết giới luật tông môn đến tột cùng là để làm gì!”

Trần Quy vừa dứt lời, tay áo vung lên rồi cứ như vậy rời đi. Những gã đệ tử áo xanh phía sau mang đám người mới nhập môn tới trước cửa Chấp Sự đường.

Chấp Sự đường không kiến tạo trên núi mà ở dưới chân một tòa núi cao. Nó cũng không phải là một tòa cung điện, mà là một khu kiến trúc khổng lồ, có nhà có cung điện, còn có ốc xá sân nhỏ thật dài chiếm diện tích rất lớn, không thua kếm bất kỳ khu nhà cao cấp hay sơn trang nơi phàm tục nào cả.

Tiến vào Chấp Sự đường, mấy trăm người đi đến một căn nhà gỗ cao lớn, trong nhà gỗ có một vị lão đệ tử phụ trách ghi chép, còn có một kẻ mỏ chuột tai khỉ, y là quản sự của Chấp Sự đường, sẽ phân công đệ tử mới nhập môn đến các nơi. Về phần kết quả phân công ra sao thì chỉ xem vận khí mà thôi, trừ phi có thể chứng minh chính mình là Tông Sư phá Lục Mạch, sẽ được lập tức báo cáo trưởng lão Chấp Sự; bằng không Trúc Cơ cảnh tầm thường chỉ có thể nghe theo kẻ xấu xí kia an bài.

Nói là tùy ý phân công, nhưng thực tế cũng có cửa để chạy chọt.

Từ Ngôn tận mắt thấy một tên thanh niên xanh xao vàng vọt vốn bị phân công đến Tầm Linh trại, nhưng sau đó người nhìn có vẻ bệnh tật này lập tức móc từ trong ngực ra cái gì đó rồi kín đáo đưa cho kẻ xấu xí kia, sau đó y đã được đổi lại thành tu luyện ở Chấp Sự đường. Đúng là từ nơi Tầm Linh trại khổ lực biến thành đệ tử Chấp Sự đường.

Đạo lí đối nhân xử thế quả nhiên chỗ nào cũng có.

Vì vây sự khiếp sợ trong lòng của Từ Ngôn đối với Kim Tiền Tông đã nhạt đi rất nhiều, loại thủ đoạn cầu đường ra này hắn gặp cũng nhiều rồi.

Bản thân mình không chỉ phá vỡ Lục mạch, thuộc về loại Tông Sư mà những vị trưởng lão kia muốn tranh đoạt, còn có ngọc bội đại biểu chi trưởng Hoàng tộc, mình vốn không cần đút lót chỗ tốt cho người khác cái gì.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, Từ Ngôn sờ lên túi trữ vật ở trong ngực.

Không sờ còn tốt, sau khi hắn lấy tay thò tìm trong lồng ngực của mình thì sự an ổn trong lòng lập tức như bị sét đánh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.